Lúc An Hảo tới lớp học đã là rất muộn, Mạc Lê thấy cô thì cười hỏi cô mấy câu. An Hảo ngồi trong lớp xoay bút, có thể là do đề quá đơn giản, cũng có thể là do thời tiết quá oi bức khiến người phiền não.
Ngay khi tiết học kết thúc, An Hảo liền đi đến nhà ăn, bởi vì quá xinh đẹp kiêu kỳ khiến trên đường đi không tránh khỏi việc bị mọi người quan sát nghị luận, cũng có nam sinh đến làm quen An Hảo, nhưng đều bị cô lạnh lùng ép lui. Mọi người đã truyền ra lớp có một bạn nữ thần bí, xinh đẹp lạnh lùng, đi đứng một mình tên là An Hảo.
Cô không có lòng hòa vào đám đông, cũng không để tâm tất cả những ánh nhìn quan sát của người xunh quanh, ăn một hồi, trong lòng suy nghĩ có nên xin việc làm thêm ở gần trường hay không, nhưng việc này không thể để cho Lâm Uyển biết, nếu không bà nhất định sẽ bắt cô xin nghỉ.
Trên đường trở về lớp học nghe được tiếng cười hi hi ha ha phía trước, cảm thấy có phần quen tai, cô bèn ngẩng đầu nhìn, vừa vặn chạm phải ánh mắt thâm thúy không có độấm của Tống Từ Nhất, khẽ giật mình, lại nghĩ tới câu nói “biểu dương chính nghĩa” ngày hôm qua, An Hảo càng đứng thẳng lưng, lúc này Sở Hiên cũng nhìn thấy An Hảo: “Ai, An đại mỹ nữ, thật à trùng hợp.”
An Hảo: “Thật trùng hợp.”
Bạn nam tóc ngắn bên cạnh Sở Hiên hỏi một câu: “Wow, Sở Hiên, đây chính là bạn nữ xinh đẹp mà cậu nói à, đây mà chỉ là xinh đẹp thôi sao, đây là thần tiên mới đúng!”
An Hảo: “….””Hahaha, cái đó, xin chào, thần tiên tỷ tỷ, tớ là Lục Minh Hạo.”
An Hảo: “Ồ, chào cậu.”
Lục Minh Hạo: “A, chị An, cậu biết chơi bóng rổ à? Tớ là trưởng câu lạc bộ bóng rổ, bọn tớ có rất nhiều con trai, nhưng nữ thật sự rất ít, cậu có muốn tham gia không, sẽ có thi đấu các thứ.”
An Hảo khá thích vận động, thích cảm giác mồ hôi dầm dề sau khi vận động, cộng thêm ngày hôm qua được bọn Tống Từ Nhất giúp một tay, không tìm được lý do từ chối, không biết tại sao nhìn thấy ánh mắt của Tống Từ Nhất, bèn nói: “Được.”
Tống Từ Nhất nhìn chằm chằm nói: “Không ngờ ngoài biểu dương chính nghĩa ra còn biết chơi bóng rổ.” Ho khan một cái, cậu có ý gì đây, An Hảo đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng, là bị để ý đến sao, thật không có tiền đồ. Sở Hiên và Lục Minh Hạo nhìn nhau ngây ngẩn.
An Hảo bỏ xuống câu muốn trở về lớp học rồi lập tức bước nhanh rời đi, Sở Hiên nhìn Tống Từ Nhất: “Khụ, làm sao, anh Nhất của chúng ta thông suốt?” Lục Minh Hạo cũng cười gian.
Tống Từ Nhất: “………”
Lục Minh Hạo: “Đúng rồi, anh Nhất, Nhã Mặc về nước, có lẽ sẽ đến đây khi xuống máy bay, cô ấy nói cậu không nghe điện thoại.”
Tống Từ Nhất: “…..”
Thầy thể dục vừa nói giải tán một cái, mọi người liền chạy đi mua đồ lạnh, An Hảo ngồi ở dưới bóng râm, Mạc Lê đưa đồ cho cô: “Này, mua nước cho cậu.”
“Cảm ơn.” An Hảo nhận bình nước, mới vừa uống một ngụm liền thấy bọn Tống Từ Nhất đi về phía này, Sở Hiên: “Ai, An đại mỹ nữ, các cậu cũng học thể dục à, có muốn đi đánh bóng rổ không, đi nha đi nha.”
Mạc Lê đầy kích động nhìn An Hảo: “Cậu còn biết chơi bóng rổ sao,woww, thật là lợi hại, tớ muốn xem, tớ muốn xem!” An Hảo còn chưa kịp nói gì đã bị kéo đi rồi.
Đến sân bóng rổ, Mạc Lê ngồi bên cạnh cầm áo khoác đồng phục của cô, An Hảo dùng dây buộc tóc buộc gọn tóc lên, bỏ đi áo đồng phục rộng thùng thình, bên trong là áo phông ngắn bao quanh dáng người hoàn mỹ, lộ rõ vòng eo thon gọn yêu kiều, hai cánh tay trắng như muốn phát sáng.
Chẳng biết từ lúc nào, ánh mắt Tống Từ Nhất đã nhìn chăm chú vào đôi môi đỏ mọng của An Hảo, cổ họng chợt căng thẳng, nhìn thấy một lọn tóc không nghe lời của cô rơi vào cổ trắng như tuyết, cậu tiến lên, ma xui quỷ khiến mà đưa tay vén lọn tóc ra sau tai cho cô, giọng nói khàn khàn: “Một lọn tóc bị rơi xuống.”
Hô hấp của An Hảo chợt cứng lại, thời tiết nóng như vậy nhưng ngón tay cậu lại lạnh băng, lạnh lẽo lơ đãng đụng vào lỗ tai cô khiến nó nháy mắt nóng bừng, tim An Hảo không chịu khống chế mà đập nhanh hơn.
Tâm Tống Từ Nhất cũng thoáng lung lay, cậu rút tay ra. Trong lòng có chút khác thường khó hiểu, chính cậu cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy, cổ họng càng nghẹn hơn.
Sở Hiên và Lục Minh Hạo thấy cảnh này thì đều kinh ngạc đến làm rơi bóng rổ trong tay, tiếng bóng rơi xuống đất “bộp bộp bộp” lại càng vang rõ hơn trong thời khắc này. Tống Từ Nhất đi tới đập bóng vài cái, nói: “Tới đi.”bg-ssp-{height:px}
An Hảo cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu tiến vào trạng thái, mặc dù đã rất lâu chưa chơi, nhưng cũng không khiến bản thân phải mất mặt, tư thế sạch sẽ gọn gàng, chạy ba bước cũng rất đẹp, An Hảo nhảy lên, tóc theo đó tung bay, khiến người không thể rời mắt, lại là một lần vào rổ: “Wow, An đại mỹ nữ cũng quá ngầu rồi.” Sở Hiên cười cười. “Là tớ nhận người, hahaha, ánh mắt tớ quá tốt mà!” Lục Minh Hạo dương dương đắc ý nói.
Tống Từ Nhất nhìn An Hảo, nói: “Cũng được, khá tốt.”
An Hảo: “….”
Mạc Lê chạy tới, đưa nước cho An Hảo: “An Hảo, cậu quá ngầu! Tớ yêu cậu mất!”
An Hảo: “Haha, cảm ơn.”
“Anh Từ Nhất!” Lúc này, một nữ sinh dáng người yểu điệu đứng ngoài sân bóng rổ hô lên, kéo ánh mắt của mọi người về phía đó.
Sở Hiên: “Hà Nhã Nặc, cậu đã trở lại.”
Hà Nhã Nặc lơ đãng nhìn về phía An Hảo, trong mắt chợt hiện lên sự chán ghét. Quay đầu yêu kiều cười nói: “Đúng vậy, tớ đã trở lại bèn đi thăm mọi người đầu tiên luôn, đây là ai vậy?” Vừa nói vừa nhìn về phía An Hảo.
An Hảo không nói gì, từ nhỏ đến lớn cô đã nhận được rất nhiều loại ánh nhìn, ý xấu hay ý tốt đều chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra, An Hảo cũng cười khách sáo. Sở Hiên: “Đây là An đại mỹ nữ, chơi bóng rổ cùng bọn tớ, kỹ thuật cực tốt, hahaha.”
Hà Nhã Nặc không tiếp tục hỏi mà quay đầu nhìn Tống Từ Nhất: “Anh Từ Nhất, Nhã Nặc rất nhớ anh.”
Tống Từ Nhất: “………”
Mọi người……..
“Khụ, cái đó, nên vào lớp rồi.” Lục Minh Hạo lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng. An Hảo và Mạc Lê chào hỏi một tiếng rồi rời đi, Tống Từ Nhất nhìn bóng dáng cô rời đi, không nói gì.
Hà Nhã Mặc chú tới ý, nắm chặt nắm đấm, cười nói: “Anh Từ Nhất, An Hảo đó là ai vậy, hình như anh Từ Nhất rất để ý cô ấy.”
Tống Từ Nhất: “Không liên quan đến cô.”
………Cuối cùng, Sở Hiên và Lục Minh Hạo khuyên can mãi mới tiễn Hà đại tiểu thư đi khỏi. Sở Hiên: “Anh Nhất, cậu thật đúng là không cho Hà đại tiểu thư chút mặt mũi nào.”
Tống Từ Nhất: “Phiền.”
Sở Hiên: “…..Rồi, cậu là lớn nhất.”
Lục Minh Hạo cười ha hả, cả bọn đi về lớp học.
An Hảo tan học về nhà, tắm rửa một cái rồi ngồi trên giường thổi tóc, sờ sờ tóc lại nhớ tới bàn tay có khớp xương thon dài đẹp mắt, lỗ tai nháy mắt đỏ lên, An Hảo sờ rái tai, lầm bầm nói: “…Mình điên rồi sao.”
Bên kia, Tống Từ Nhất đứng hút thuốc ở sân thượng, đột nhiên ngừng một lát, đưa tay diệt tàn thuốc, tay khẽ lau mặt, tựa như còn có thể ngửi được hương thơm dễ chịu kia, cậu nhắm mắt lại, khóe miệng nhếch lên. Có thể chính Tống Từ Nhất cũng không nhận ra được điều này.