Mấy người họ lại quay lại nhà hàng nơi họ ăn lần trước, Mạc Lê hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh nói thật
đi, nhà hàng này có phải của nhà anh không?” Hà
Dịch Dương mỉm cười nói: “Này, anh nói rồi mà, là của
bạn anh. ”
An Hảo ngồi xuống và nói: “Chắc chắn là của nhà
anh ấy.” Mạc Lê mỉm cười và ngồi xuống. Hà Dịch
Dương mỉm cười bắt lực, lắc đầu và ngồi xuống.
Khi đang ăn uống vui vẻ, Mạc Lê đột nhiên hỏi:
“Chúng ta có nên tham gia đêm giao thừa cùng nhau
không?” Hà Dịch Dương sững sờ, sau đó liếc nhìn An
Hảo và nói: “Được thôi, anh không phản đối.”
An Hảo lúc này mới nói: “Hai người cùng nhau đón
giao thừa nhé, em không đi đâu.” Hà Dịch Dương bị
bất ngờ, Mạc Lê cũng sững sờ một chút và nói: “Sao
vậy, mọi người cùng nhau đón vui vẻ biết bao.” An
Hảo nhìn Mạc Lê và nói, “Thôi khỏi, hai người đi đi.”
Nói xong cô liền tiếp tục ăn.
Mạc Lê nghe xong liền đỏ mặt, trong lòng cô ấy bắt
giác mà bắt đầu mong chờ. Vậy thì chỉ có cô ấy và Hà
Dịch Dương hai người bên nhau…
Hà Dịch Dương nghe xong và nói: “Tại sao không ở
cùng nhau?” An Hảo nói: “Trời lạnh quá, vẫn là ở nhà
thì tốt hơn. Anh cùng Mạc Lê đón giao thừa đi.”
Hà Dịch Dương vừa định nói điều gì đó, Mạc Lê liền
nói: “Vậy thì, tớ đi với Hà Dịch Dương là được rồi.”
Nói xong, cô ấy lại nhìn Hà Dịch Dương.
Hà Dịch Dương mím môi, nuốt lại những gì anh muốn
nói, khóe miệng kéo lên và gật đầu. Trong lòng Mạc
Lê ngay lập tức nở hoa, hai người họ cùng nhau đón
năm mới, như vậy cũng quá động lòng rồi.
Sau khi mọi người ăn xong, Hà Dịch Dương hỏi:
“Có muốn đi dạo không?” Mạc Lê mỉm cười và gật
đầu đồng ý. An Hảo nhún vai hờ hững.
Sau đó, bọn họ đi trên đường, Mạc Lê dọc đường
cứ tíu ta tíu tít trò chuyện, Hà Dịch Dương mỉm cười
và gật đầu, thỉnh thoảng nhìn An Hảo.
Nhìn thấy An Hảo với hai tay trong túi, anh không
biết mình đang nghĩ gì, lông mi của cô nhấp nháy và
chóp mũi có chút đỏ lạnh. Đôi môi thì đỏ mọng. dưới
lông mi lúc này là đôi mắt không thể đoán được, bộ đồ
màu đen làm cho làn da của cô trắng như tuyết, lạnh
đến thấu xương, có chút khiến người ta không thẻ tiếp
cận.
Hà Dịch Dương nhìn cô đến mức trông hơi ngớ
ngắn. Mạc Lê nhận thấy Hà Dịch Dương không trả lời,
cô ấy hỏi: “Này, Hà Dịch Dương, anh đang nhìn gì
vậy?” Hà Dịch Dương hồi phục thần trí và trả lời trong
sự bối rồi: “Ha ha, không có gì, em vừa nói gì vậy?”
Mạc Lê hơi thất vọng, có phải cô ấy đã nói quá
nhiều không? Nhất định anh ấy cảm thấy rất phiền,
sau đó cô ấy nói: “À, em hỏi sinh nhật của anh là ngày
mấy?”
Hà Dịch Dương nghe xong liền trả lời: “Anh sinh
vào tháng Tư.” Mạc Lê nghe xong liền kích động gật:
“Em, em cũng sinh vào tháng Tư!” Hà Dịch Dương
mỉm cười nói: “Trùng hợp thật ghê nha.” Sau đó anh
lại hỏi: “Vậy còn An Hảo?”
An Hảo nghe xong liền nói: “Ngày tháng .” Hà Dịch
Dương nắm chặt tay, nhớ nó trong lòng.
“Chị An!” Vào lúc này, An Hảo nghe thấy một giọng nói
quen thuộc. Cô nhìn lên thì thấy trước mặt mình là Sở
Hiên, Lục Minh Hạo và Tống Từ Nhát. Cô bắt gặp ánh
mắt của Tống Từ Nhất, An Hảo hơi ngạc nhiên một
lúc. Hôm nay anh cũng mặc đồ đen. Tống Từ Nhất
quay đầu nhìn sang Hà Dịch Dương. Hà Dịch Dương
cũng không ngại ngùng mà nhìn lại ánh mắt của anh.
Bọn họ bước gần tới, An Hảo nói với Sở Hiên: “Tại
sao mọi người lại ở đây?” Sở Hiên liếc nhìn Hà Dịch
Dương, quay đầu sang vừa cười vừa nói với An Hảo:
“À, hôm nay bọn em giúp anh Nhất chuyển nhà, sau
đó cùng nhau ra người ăn cơm.” An Hảo nghe xong,
liếc nhìn Tống Từ Nhất. Chuyển nhà? Anh ấy muốn
chuyền ra sống một mình sao?
Sở Hiên hỏi: “Còn chị thì sao?” Mạc Lê mỉm cười
nói: “Thật trùng hợp, chúng tôi cũng đã ra ngoài để ăn
mừng An Hảo chuyền nhà.”
Chương : Ngủ ngon Ẳ ỷ:
Ngay khi Tông Từ Nhât nghe thây điêu này, biêu hiện
của anh liền thay đổi, Sở Hiên nói: “À, chị An cũng
chuyền nhà sao, sao không nói với bọn em một tiếng,
bọn em cũng nên giúp một tay chứ.” An Hảo nói: “Đó
chỉ là thay đổi nơi sống thôi mà, không có gì đề nói.”
Mắt Tống Từ Nhất tối sầm lại và nói: “Không có gì
để nói à” Sau đó anh liếc nhìn Hà Dịch Dương.
Khi An Hảo bị hỏi đến sững sờ, đang định giải thích
thì Hà Dịch Dương mỉm cười nói: “Tôi chỉ đến nhà côbg-ssp-{height:px}
ấy để tìm cô ấy và vừa hay đúng lúc cô ấy chuyển
nhà, cho nên giúp một chút.”
Đôi mắt của Tống Từ Nhất tối sầằm lại, anh lạnh
lùng nói: “Tôi hỏi anh à?” Nhiệt độ xung quanh lập tức
hạ nhiệt, nhất thời bầu không khí trở nên lạnh lẽo.
An Hảo cau mày và nói: “Tôi không nói với ai, anh
ta chỉ tình cờ đến đúng lúc thôi.” Tống Từ Nhất nghe
xong không nói gì, anh nhìn chằm chằm vào An Hảo.
Hôm nay cô ấy buộc tóc lên và toàn thân mặc đồ màu
đen. Cô ấy có biết đôi môi đỏ mọng của mình chói mắt
như thế nào không? Cổ họng của Tống Từ Nhất thắt
chặt.
Khi thấy tình hình như vậy, Sở Hiên nhanh chóng
nói: “Cái đó, trước tiên hãy đi ăn tối, gặp sau nha chị
An.” An Hảo nghe xong gật gật đầu, sau đó cô bước
tiếp, Mạc Lê vẫy tay rồi cũng đi theo.
Hà Dịch Dương nhìn Tống Từ Nhất, khóe miệng co
giật, anh ta đi ngang qua Tống Từ Nhất và theo kịp cô.
Tống Từ Nhất nắm chặt hai tay.
Bọn họ ngồi xuống, Lục Minh Hạo gọi món xong.
Sở Hiên thấy khuôn mặt của Tống Từ Nhất vẫn cứng
đờ, nhất thời không biết phải nói gì, chắc chắn là vì lúc
nãy thấy Hà Dịch Dương đi cùng với chị An.
Lúc này Tống Từ Nhất mở miệng nói: “Chút nữa
uống rượu.” Sở Hiên gật đầu và nói: “Minh Hạo còn có
việc, tôi sẽ uống cùng cậu.” Tống Từ Nhất không nói
gì thêm.
An Hảo nghĩ đến giọng điệu vừa nãy của Tống Từ
Nhát, thực sự là phiền chết đi được, cô ấy đã giải
thích tất cả rồi anh vẫn còn nhăn mày nhăn mặt.
Hà Dịch Dương thấy rằng sắc mặt của An Hảo
không tốt, anh ta mím môi và nói: “Sao vậy? Bận tâm
đến những lời anh ta vừa nói sao?” An Hảo sững sờ
và nói: “À, không có, làm sao có thể như vậy được.”
Mạc Lê nói: “Không còn sớm nữa, vậy chúng ta về
thôi. ”
An Hảo nghe xong liền nói: “Tớ trực tiếp bắt xe về
nhà, Hà Dịch Dương, anh đưa Mạc Lê về nhé.” Hà
Dịch Dương vừa định nói gì đó, An Hảo liền bắt xe,
lên xe và vẫy tay, sau đó rời đi.
Hà Dịch Dương sững người, mở miệng nhưng cuối
cùng thở dài một hơi. Mạc Lê ở đằng sau Hà Dịch
Dương, cô ấy cúi đầu và siết chặt tay, sau đó nói: “Vậy
chúng ta?”
Hà Dịch Dương ngây ra một lúc, quay người nhìn
Mạc Lê và mỉm cười nói: “Vậy chúng ta đi thôi, anh đi
lấy xe, sau đó đưa em về nhà.” Mạc Lê mỉm cười và
gật đầu.
Chương : Ngủ ngon
An Hảo về đến nhà, cô chào Lâm Uyễn rồi đi vào
phòng và tắm rửa, vừa đặt lưng xuống giường thì điện
thoại reo lên.
An Hảo cau mày, cô miễn cưỡng đứng dậy, lấy điện
thoại và ngồi trên giường, cô mở điện thoại ra xem
liền sững sờ.
Chỉ thấy một tin nhắn từ Tống Từ Nhất vừa gửi tới:
Chuyển nhà tới đâu?
An Hảo từ từ bình tĩnh lại và trả lời. Ngay sau khi
gửi nó, Tống Từ Nhất liền trả lời: Biết rồi, nghỉ ngơi
sớm đi.
An Hảo suy nghĩ một lát, gõ một tin, anh cũng nghỉ
ngơi sớm đi, sau đó xóa nó, sau đó lại gõ, rồi lại xóa
nó một lần nữa, sau một lúc, cô gõ một vài từ và gửi
nó đi. Đặt điện thoại xuống, chui vào tổ ám của mình.
Tống Từ Nhất đang suy nghĩ về việc An Hảo chuyển
nhà, tại sao đột nhiên lại chuyển nhà, có chuyện gì đã
xảy ra sao?
Sở Hiên thấy Tống Từ Nhất vừa nhìn điện thoại liền
không nói gì, anh ta cầm ly rượu lên rót đầy một ly cho
Tống Từ Nhất, rồi nói: “Được rồi, làm một ly nào.”
Tống Từ Nhất vừa cầm ly rượu lên, điện thoại anh liền
reo, màn hình phát sáng, tin nhắn gửi tới chỉ vỏn vẹn
hai chữ: Ngủ ngon.
Tống Từ Nhất sững sờ, anh giật giật khóe miệng rồi
cười một cái. Cầm ly rượu lên cụng lý với Sở Hiên,
sau đó một ngụm cạn sạch.
Sở Hiên sững sờ. Tại sao người đàn ông vừa giây
trước cau mày nhăn mặt, một giây sau liền cười rồi?
An Hảo cuộn mình trong chăn, đột nhiên nghe thấy
tiếng chuông điện thoại reo lên, cô lập tức rời khỏi
giường và nhắc điện thoại lên, Tống Từ Nhất nhắn:
Ừm, ngủ ngon.
An Hảo xem xong, sau đó đặt điện thoại xuống và trở
lại giường. Trong chăn, An Hảo từ từ nâng khóe môi