Lúc An Hảo tỉnh lại đã là giữa trưa, được nghỉ thật là tốt, An Hảo nghĩ vậy, sau đó buộc tóc lên đi ra ngoài,
nhìn thấy trong nhà không có ai. Sau đó cô cầm điện
thoại lên gọi.
“Mẹ, mẹ đi ra ngoài à?” An Hảo vừa vào trong phòng
bếp lấy sữa bò nóng vừa nói. “Đúng vậy, mẹ đến cửa
hàng mua một ít đồ.” Lâm Uyễn vừa đẩy giỏ hàng vừa
nói.
Sau khi tắt máy, An Hảo nghĩ một chút, ghim tóc mái
lên, vén tay áo, bắt đầu dọn dẹp mọi thứ trong nhà.
Thu dọn xong, cô mang túi rác vừa dọn xong vứt
xuống dưới lầu.
“ Haizzz, mệt chết mắt.” An Hảo vừa lắc cổ tay vừa
lầm bằm nói.
“An Hảo?”
An Hảo ngẳắng đầu lên nhìn thấy Mạc Lê đang gọi cô ở
phía trước. Mạc Lê đi tới nói: “Tớ đang định sang nhà
cậu tìm cậu đây, cậu xuống vứt rác à?”
An Hảo gật đầu. “Tớ dọn dẹp nhà một chút, cậu đi lên
trước đi.” Hai người vào đến nhà, An Hảo đi rửa tay.
Rót đầy hai cốc nước trái cây, Mạc Lê cầm cốc nhấp
một ngụm, ánh mắt nhìn về phía An Hảo, sau đó hỏi
một câu: “Dì đâu rồi?”
An Hảo cằm cốc nước nói: “Mẹ tớ đi ra ngoài mua đồ
rồi.”
Lời vừa dứt, bầu không khí có chút xấu hổ, Mạc Lê
vặn tay nói: “Cái kia, hay là bọn mình đi tìm dì đi, nói
không chừng sẽ có nhiều đồ vật cần cầm phụ.”
An Hảo không nói gì, buông cốc nước xuống, nhẹ gật
đầu. Sau đó cô về phòng thay quần áo. Mạc Lê ngồi trên ghế sa lon, nghĩ đến bầu không khí
vừa nãy, trước kia chưa bao giờ bị cảnh xấu hổ qua
như vậy, có phải cô ấy đã phát giác được điều gì
không? Mạc Lê lại xoắn tay.
An Hảo thay đồ xong, nói: “Đi thôi.” Mạc Lê hơi sững
sờ, cười nói: “Ừ, đi thôi.”
Hai người đến cửa hàng, An Hảo gọi điện thoại: “Mẹ,
con đến cửa hàng rồi.”
“Sao con lại tới đây, cũng được, vừa hay xách giúp
mẹ chút đồ nhé.” Lâm Uyễn ở trong điện thoại hơi thở
gấp nói. An Hảo tắt máy, nhìn về phía Mạc Lê, cong
miệng nói: “Vậy mà cậu lại đoán đúng rồi, chúng mình
đi thôi”
Mạc Lê thấy nụ cười của An Hảo, khẽ giật mình, có lẽ
là do cô tự mình nghĩ nhiều rồi, sau đó vội vàng đuổi
theo.
Nhìn thấy Lâm Uyễn, An Hảo đang định tiến lên, lại
kinh ngạc khi nhìn thấy người bên cạnh Lâm Uyễn, chỉ
chỉ, há miệng hỏi: “Mẹ?”
Lâm Uyễn vội vàng nói: “Mẹ mua hơi nhiều đồ, nên
xách hơi bắt tiện, cũng là cậu bé này nhìn thấy sau đó
xách giúp mẹ, thật đúng là có tâm địa tốt, ha ha.”
An Hảo nói: “Cậu?”
Dương Xuyên cười nói: “Hả, cậu là An Hảo à? Bọn
mình thật có duyên.”
Lâm Uyễn hỏi: “Hai đứa quen biết à?” An Hảo khoát
tay nói: “Bộ quần áo hôm qua.” Lâm Uyển mới bừng
tỉnh: “À à, thì ra là vậy, như vậy thật đúng là có duyên
phận.
Dương Xuyên ngượng ngùng gãi đầu: “Chào dì, hôm
qua cháu không phải cố ý.” Lâm Uyển cười nói:
“Không sao, cũng không xem như chuyện gì lớn.”
Mạc Lê tiến lên chào: “Cháu chào dì.” Lâm Uyển nghe
thấy nhìn lại lập tức nở nụ cười: “Tốt tốt tốt, Mạc Lê
cũng đến à, vậy đi thôi, đến nhà dì, dì sẽ làm đồ ăn
ngon cho cháu.”
Mạc Lê gật đầu, tiến lên khoác cánh tay Lâm Uyển.
An Hảo lắc đầu đi xách túi đồ. Dương Xuyên bèn nói:
“Để tớ giúp cho.” An Hảo cầm lấy: “Không cần đâu, tớ
tự cầm được mà.”
Dương Xuyên nghe vậy cũng không tiếp tục tranh
chấp nữa, hỏi: “Nhà cậu ở đâu?” An Hảo mắt nhìn
Dương Xuyên: “Cậu hỏi chuyện này làm gì?”
Dương Xuyên cười híp hai mắt lại: “Ừm…Cậu không
thấy ai chúng ta rất có duyên phận à, sau này tớ có
thể đến tìm cậu đi chơi, hoặc là cậu cho mình phương
thức liên lạc cũng tốt.”
An Hảo nhìn gương mặt tươi cười của Dương Xuyên,
không biết vì sao lại thấy có chút phản cảm, nói:
“Không được, tớ không cảm thấy có duyên phận.” Saubg-ssp-{height:px}
đó đi nhanh về phía Lâm Uyễn với Mạc Lê.
Dương Xuyên nhìn theo bóng An Hảo rời đi, cũng
không tiếp tục đuổi theo hỏi, ngược lại đứng cười nhìn
theo bóng cô.
Mạc Lê thấy An Hảo đi lên, giúp An Hảo ôm ít đồ, hỏi:
“Người kia là bạn của cậu à?”
An Hảo thản nhiên nói: “Không phải.” Ánh mắt Mạc Lê
sáng lên: “Hôm qua xảy ra chuyện gì à?”
An Hảo dừng lại, nhìn về phía Mạc Lê: “Cậu hiếu kì
chuyện này làm gì?” Mạc Lê bị hỏi sững sờ, sau đó
cười nói: “Không có gì, tớ chỉ muốn hỏi một chút thôi
mà.”
Sủng Vợ Lên Trời
Này Bác Sĩ Hư Hỏng Em Yêu Anh
Cô Vợ Xấu Xí Hạ Tịch Nghiên
Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc
An Hảo nhíu mày nói: “Hôm qua cậu ta không cẩn
thận đụng vào tớ, làm đổ hết trà sữa lên người tớ, sau
đó tặng tớ một bộ quần áo mới.” Mạc Lê nghe vậy nói:
“A, thì ra là như vậy, nhìn tuổi cũng không lớn lắm, vậy
mà xử sự cũng được nhỉ.”
An Hảo gật đầu, cũng không tiếp tục nói tới đề tài này
nữa.
Lâm Uyễển nấu xong bưng cơm lên bàn ăn, Mạc Lê
nhìn đầy bàn ăn hô lên: “Oa, dì à, dì lợi hại quá.”
Lâm Uyễn ngồi xuống cười: “Mau ăn thử xem mùi vị
thế nào?” Mạc Lê gắp một miếng ăn thử: “Oa, dì nấu
cơm siêu ngon luôn, An Hảo đúng là có phúc.” Nói
xong giơ ngón tay cái lên.
Lâm Uyển cười đến không ngậm được miệng: “Ai,
cháu cũng thật biết nói chuyện, vậy ăn nhiều một chút
nhé.” Mạc Lê cười gật đầu.
Thấy An Hảo lẳng lặng ăn, Mạc Lê hỏi: “An Hảo, ngày
mai cậu có thời gian không?”
An Hảo ngước mắt lên: “Sao vậy?”
“Tớ có hai vé chơi trượt tuyết, là trong hoạt động
giành được, ngày mai chúng mình đi chơi đi.” Mạc Lê
hào hứng nói.
Còn không đợi An Hảo trả lời, Lâm Uyễn đã nói: “Đi đi,
đi đi, ở nhà cũng không có chuyện gì làm.” An Hảo bắt
đắc dĩ đáp ứng.
Sau khi cơm nước xong, Lâm Uyễển cùng Mạc Lê trò
chuyện, Mạc Lê nhìn đồng hồ rồi nói: “Cũng không
còn sớm, cháu phải về rồi, cháu chào dì.”
Lâm Uyễn vội nói: “Giờ vẫn sớm mà, cháu ở lại chơi
thêm chút nữa.” Mạc Lê cười: “Lần sau cháu lại đến
chơi ạ, hôm nay không sớm nữa rồi, cháu phải về
đây.
Lâm Uyễn nghe vậy cũng không giữ người nữa: “Vậy
được rồi, lần sau cháu lại đến chơi nhé, để An Hảo
tiễn cháu về.”
An Hảo mặc thêm áo khoác: “Đi thôi, tớ tiễn cậu lên
xe.
Mạc Lê gật đầu: “Vâng dì, vậy cháu đi đây.” “Ừ, về
đến nhà thì báo cho An Hảo một tiếng nhớ.” Lâm
Uyễn cười khoát tay.
Hai người đi xuống lầu, lúc đến ven đường, Mạc Lê
nói: “Cái kia, tớ đã nói với Hà Dịch Dương, có lẽ ngày
mai anh ấy cũng tới.” Nói xong lại nhìn An Hảo. An
Hảo không nói gì, chỉ gật nhẹ đầu, đưa ta với xe.
Mạc Lê lại hỏi: “Cậu cảm thấy Hà Dịch Dương như thế
nào?” An Hảo gọi được xe rồi nói: “Chỉ là một người
bạn rất tốt. Về nhà nhớ báo với tớ.”
Mạc Lê đợi xe dừng, mở cửa xe, ngồi xuống, vừa
cười vừa nói: “Vậy ngày mai gặp nhé, tớ sẽ gọi điện
cho cậu.” An Hảo khoát khoát tay.
Mạc Lê ngồi trong xe, nhìn An Hảo quay người rời đi.
Một người bạn rất tốt, An Hảo chỉ coi anh ấy là một
người bạn rất tốt. Cũng là bởi vì, quan hệ giữa cô ấy
với Tống Từ Nhất không tầm thường. Nhưng mà Hà
Dịch Dương cũng rất thích An Hảo…
Mạc Lê nghĩ đến chuyện này, liền cười khổ, cô còn
mong chờ điều gì chứ?
Thẳng đến khi lái xe hỏi: “Cháu gái? Cháu muốn đi
đâu?” Mạc Lê hồi phục tinh thần, ngượng ngùng nói:
“À, cho cháu đến chỗ gần quán rượu.”