An Hảo ăn cơm xong, dọn dẹp qua một chút. Sáng nay lúc tỉnh dậy Mạc Lê đã gọi điện tới cho cô.
Hai người đã hẹn nhau sẽ gặp mặt ở dưới lầu, đi
xuống lầu, An Hảo đã nhìn thấy Mạc Lê và Hà Dịch
Dương đang đứng đợi trước xe.
“An Hảo.” Mạc Lê vẫy tay gọi. An Hảo lại gần nói: “Hai
người đã chuẩn bị thật tốt.”
Hà Dịch Dương thấy An Hảo chỉ khoác áo lông dài,
tóc dài búi nhẹ sau đầu, cũng không trang điểm.
Ngược lại, anh cùng với Mạc Lê, lại ăn mặc cầu kì tinh
xảo tới từng sợi tóc.
Hà Dịch Dương thấy gương mặt An Hảo, dù chưa hề
trang điểm, cũng vẫn đẹp rạng rỡ như vậy, da dẻ mịn
màng. Tuy không thoa màu son đỏ diễm lệ kia, nhưng
bản thân sắc môi An Hảo cũng đã đỏ tươi rồi.
“Được rồi, đi thôi.” Mạc Lê vỗ vai Hà Dịch Dương. Lúc
này Hà Dịch Dương mới lấy lại tinh thần. “Ù đi thôi đi
thôi.” Nói xong quay người lại mở cửa xe, sau khi đợi
hai người kia ngồi vào trong xe, Hà Dịch Dương mới
cho chuyền động xe.
Trên xe, Hà Dịch Dương hỏi: “Hai người bọn em đều
biết trượt tuyết à?” Mạc Lê ngượng ngùng cười: “Em
chỉ biết một chút xíu thôi.”
An Hảo giương mắt lên: “Em biết.”
Trên mặt Hà Dịch Dương hiện lên một tia thất vọng,
nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất. Nhưng vẫn để
Mạc Lê bắt được, Mạc Lê nắm chặt tay, giật giật khóe
miệng “Vậy Hà Dịch Dương, anh dạy em đi, không
phải anh nói anh trượt tuyết rất giỏi hay sao?”
Hà Dịch Dương cười nói: “Ù được.” Nghĩ xong còn nói
thêm: “An Hảo em biết trượt rồi, có muốn đua với anh
không?”
An Hảo ngoắc khóe môi khinh thường: “Xùy, anh nghĩ
em sợ anh sao?”
Hà Dịch Dương nghe vậy, khẽ cười con mắt cũng
cong cong lên: “Em không cần phải sợ đâu.”
Mạc Lê nhìn bộ dạng tươi cười của Hà Dịch Dương,
trong lòng không khỏi mất mác, lại nói: “Này, vậy hai
người không định đưa em đi chơi cùng à?”
Tâm trạng Hà Dịch Dương phảng phất như rất tốt,
cười: “Mang chứ mang chứ, nhưng là em phải tới làm
trọng tài cho bọn anh.”
Mạc Lê nắm chặt tay, gượng cười: “Được ạ…” sau đó
nhìn về phía An Hảo, thấy An Hảo đang xem điện
thoại, không hề bận tâm tới cuộc trò chuyện này giờ.
Đến sân trượt tuyết, thời điểm đang thay đồ ra sân,
Mạc Lê hỏi: “An Hảo, cậu biết trượt tuyết từ bao giờ
vậy?”
An Hảo thay quần áo: “Từ khi còn bé đã biết rồi.”
Mạc Lê cười gật đầu nói: “Tớ cảm thấy cậu dường
như biết rất nhiều thứ nhỉ, lợi hại quá.”
An Hảo nở nụ cười: “Cũng bình thường thôi, nhanh
thay đồ đi.”
Thay xong, hai người ngồi đợi ở bên ngoài đổi giày.
Mạc Lê nhìn xung quanh: “Ấy, sao Hà Dịch Dương
còn chậm hơn sơ với hai người chúng ta vậy.” An Hảo
lúc này mới quay đầu nhìn lại, xác thực không thấy
bóng dáng Hà Dịch Dương.
“Hai người đẹp, các em cũng đi hai người sao, vậy
chúng ta cùng chơi nhé.” Hai nam sinh trẻ điển trai
đứng trước mặt hai người.
An Hảo cũng không ngắng đầu lên, tiếp tục xỏ giày.
Mạc Lê xấu hỗ cười hai tiếng: “Không được rồi, chúng
tôi đi cùng với bạn.”
Nam sinh tóc đen thấy phản ứng của An Hảo, trong
mắt nổi lên tia hứng thú, vẫn tiếp tục không buông tha
“Không sao, bọn anh cũng có thể chơi cùng với cả
bạn của các em nữa, bọn anh có thể dạy các em, anh
trượt rất đỉnh đấy.”
Lúc này, An Hảo chậm rãi ngẳng đầu lên, cong miệng,
nhìn cậu ta nói: “Vậy à? Vậy có muốn so một chút
không?”
Nam sinh tóc đen bị An Hảo nhìn chằm chằm, nháy
mắt hoàng hồn, cậu ta cho tới bây giờ cũng chưa gặp
qua nữ sinh nào xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn là bộ
dáng không trang điểm, mà đã có bực này khí chát,
quả nhiên là một tiểu yêu tinh.
Nam sinh đẳng sau thấy cậu ta không có phản ứng,
liền đá một cái “Này, người ta đang nói chuyện với cậu
kìa, cậu mau lại nước miếng đi.”
Nam sinh tóc đen lúc này mới kịp phản ứng: “Được.
Nếu thua thì em phải để lại phương thức liên lạc cho
anh.”
An Hảo không nói gì, chỉ hơi nhíu lông mày. Mạc Lê
thì thầm bên tai An Hảo: “An Hảo, cậu thật sự có thể
không?”
An Hảo cười cười, cũng không có trả lời. Mấy người
tiến vào sân trượt, An Hảo với nam sinh tóc đen kia thìbg-ssp-{height:px}
đứng vào sân bãi.
Mạc Lê cùng nam sinh kia đứng bên cạnh nhìn xem.
An Hảo đội mũ bảo hiểm lên, đeo găng tay, lại mang
thêm kính trượt tuyết. Nam sinh tóc đen cũng đeo
giống như An Hảo.
An Hảo giơ tay về phía Mạc Lê vung một cái, Mạc Lê
lập tức hiểu ý, đi đến bên cạnh, đếm ngược từ ba đến
một, hô bắt đầu.
Mạc Lê vừa dứt lời, hai người liền lao về phía trước.
Ánh mắt Mạc Lê dõi theo An Hảo. Lúc này nam sinh
phía sau hỏi: “Em nghĩ rằng ai sẽ thắng.”
Mạc Lê nghe vậy quay đầu: “Đương nhiên là bạn của
em rồi.”
Nam sinh kia nhún vai cười.
“Mạc Lê.”
Mạc Lê quay lại, Hà Dịch Dương đang đi tới: “Anh làm
gì vậy, sao bây giờ mới tới?” Hà Dịch Dương gãi đầu
một cái: “À, lúc nãy không may đùng vào một người
khác, ở lại nói vài ba câu. Ấy, An Hảo đâu? Người này
là?”
Mạc Lê thở dài, quay người chỉ ra nói: “Kia, An Hảo
kia kìa.” Hà Dịch Dương ngắn người: “Đó là ai vậy?”
Mạc Lê vừa định mở miệng, nam sinh bên cạnh đã
nói: “À, bạn của cậu đang tranh đấu với bạn của tôi.”
Hà Dịch Dương nhíu mày nhìn về phía nam sinh kia
“Tranh đấu cái gì cơ?”
Nam sinh kia cười một tiếng: “Cậu không cần lo lắng,
không có ác ý đâu, tranh đấu cũng là do bạn cậu chủ
động trước, không tin hỏi cô gái này xem.” Nói xong
nhìn về phía Mạc Lê.
Hà Dịch Dương quay đầu, Mạc Lê bát đắc dĩ nhún vai.
Hà Dịch Dương nhìn thấy vậy, cũng không còn cách
nào khác.
Nam sinh kia lại tiếp tục: “À, còn quên chưa giới thiệu.
Tôi tên là Bạch Nham, người bên kia là Thẩm Thiện
MU,
Hà Dịch Dương gật đầu nói: “Hà Dịch Dương.” Hà
Dịch Dương nhìn người trước mặt, vẫn nghĩ là có
người tìm An Hảo gây phiền phức, giờ mới nhìn kỹ,
người này khí chất bất phàm, nhìn ra được cũng
không phải người bình thường. Thẩm Thiện Vũ… Cái
tên này hình như anh đã nghe qua ở đâu rồi.
Mạc Lê vẫn còn đang khẩn trương nhìn xem An Hảo,
sau đó đột nhiên cười lên, vỗ vỗ vai Hà Dịch Dương
nói: “An Hảo thắng, An Hảo thắng rồi.”
Hà Dịch Dương cười, Bạch Nham cùng nhìn Hà Dịch
Dương nói: “Xem ra, bạn của cậu cũng rất lợi hại đó.”
Hai người sau khi so tài xong, Thẩm Thiện Vũ ủ rũ cúi
đầu, An Hảo thì tháo mũ bảo hiểm xuống cười tươi.
Mạc Lê tiến lên nói: “An Hảo, cậu quá lợi hại rồi.”
An Hảo cười: “Cũng tạm đi.”
Hà Dịch Dương bắt đắc dĩ cười một tiếng: “Nhìn xem
em đắc chí chưa kìa, anh mới vắng mặt một lúc, em
đã cùng người ta so đấu rồi.”
Thẩm Thiện Vũ đi tới nói: ‘Mặc dù hơi mất mặt, nhưng
mà anh có thể thêm phương thức liên lạc với em
không> Anh thừa nhận rồi. Em trượt tốt hơn anh
nhiều. Nhưng mà, có thể thêm phương thức liên lạc
hay không?”
An Hảo ngước mát lên, thản nhiên nói: “Phải tuân theo
quy tắc.”
Thẩm Thiện Vũ lập tức ïu xìu, Bạch Nham tiến lên nói:
“Được rồi, có chơi thì phải chịu chứ.”
Hà Dịch Dương thấy người này định xin phương thức
liên lạc của An Hảo liền nắm chặt tay nói: “Cậu có
muốn so với tôi một trận không?”
Thẩm Thiện Vũ nhìn lại “Mọi người đi chung à?”
Hà Dịch Dương không trả lời, cằm hơi nâng lên. Thẳm
Thiện Vũ vừa đấu xong, thể lực còn chưa hồi phục,
nhưng thấy An Hảo ở trước mặt, ngại mặt mũi, vừa
định đồng ý.
Bạch Nham liền mở miệng: “Để tôi thay cậu ấy đấu
với cậu đi.”
Hà Dịch Dương nhìn dáng vẻ Bạch Nham khí định
thần nhàn, mở miệng nói: “Cậu thay cậu ta cũng
được, nhưng nếu như tôi thắng, bạn của cậu không
được làm phiền An Hảo nữa.”
Thẩm Thiên Vũ nghe thấy, tiến lên nói: “Này, cậu…”
sau đó liền bị Bạch Nham ngất lời: “Được, nhưng nếu
là tôi thắng, thì có thể lấy được phương thức liên lạc
của bạn cậu không?”
Hà Dịch Dương nhíu mày, lúc này An Hảo mở miệng
nói: “Có thể.” Hà Dịch Dương quay đầu nhìn An Hảo,
An Hảo giật giật khóe miệng nói: “Nhanh bắt đầu đi.”
Bạch Nham cười nói: “OK.”
Hà Dịch Dương nắm chặt tay lại, tiến về phía trước.