Ngay một tuần sau đó, mọi thứ đều diễn ra dưới một sự bình lặng, bởi vì hình bóng anh đã không xuất hiện trước mặt cô, khoảng trống trong tâm hồn đâu đó muốn vở tung tóe nát cả con tim nhưng Phương Anh biết làm sao đây, bị nhốt trong căn biết thự làm bạn với không khí thì làm sao có thể biết được chuyện ngoài đời.- anh ta đi đâu rồi! sao còn giữ tôi ở đây? tôi muốn ra ngoài! - đã nhiều lần thăm dó, khăn khăn muốn thoát khỏi nơi tù túng thiếu tự do nhưng đáp lại cô chỉ là cái nhìn mơ hồ của những tên vệ sĩ mặt đồ đen.
Một ngày nọ, trời đầy mưa, sấm chớp liên tục, Phương quyết định tự mình trốn khỏi cái nơi ngục tù này, dùng rèm cửa cột chặt nối lại với nhau để làm dây trèo xuống sân qua cửa sổ, ông trời dường như đang ủng hộ cô cuộc tẩu thoát thành công khi đi ra khỏi khu đất của biệt thự, cô nhanh chóng đi tìm chổ trú thân cho những ngày tiếp theo. Những hạt mưa đã nhẹ dần, một cô bé thân hình đẩy đà bị nước mưa làm lộ ra những đường cong cơ thể, những sợi tóc ướt sũng rơi trước khuôn mặt không còn chút sinh khí, bước chân của cô bổng nhẹ dần, cô cảm giác mình như được bay lên đến những tầng mây xanh tím mà người đời hay kể, rồi hòa tan vào không khí, cô ngất đi giữa một chốn xa lạ không người đi lại, tương lai mờ mịt.
Cùng thời gian đó, ở một nơi nọ một chiếc xe bị đâm bởi một chiếc xe tải bị lũng bánh bất ngờ gây ra tai nạn đáng tiếc cho người đàn ông đang có một kế hoạch chỉnh chu hoàn hảo giành cho người mình yêu, nhưng số phận đã sắp đặt anh ta quả là không may, đập đầu vào tay lái, máu từng dòng một chảy ra.
Trong vài phút tiếp theo, cuộc va chạm xe cộ đã được người dân xung quanh phát hiện và gọi cảnh sát đồng thời cấp cứ cho người trên cả xe. Tin tức tiếp tục lan truyền, người nhà trong gia đình không tránh khỏi đau lòng như quặn thắt, người dân lại càng la lối ầm ỉ, nguyên nhan bởi vì người đàn ông của họ, Minh Tuấn Anh mất đi một phần trí nhớ sau khi được bác sĩ chuẩn đoán kĩ càng.
Cuộc đời lại trớ trêu hơn khi người con gái ấy đã mất tích, khi được mọi người tìm kiếm thì chỉ còn thấy một bộ quần áo dính đầy máu đúng như bộ quần áo của cô mặc ngày hôm đó được phát hiện trong một khu rừng cách biệt thự không xa, nhưng khu rừng này có viết cấm vào mà ngày hôm đó mưa rơi tầm tả cây cối ngã rụ có lẽ nhánh cây gãy đã đè lên biển báo che mất tầm nhìn của cô.
Một gia đình từ hoàn hảo đến nổi không tưởng tượng được nhưng rồi, nạn ập đến không kịp nữa rồi, người con trai Minh Tuấn Anh không còn nhớ gì còn cô con gái Phương anh của họ thì được cho rằng bị thú dữ ăn thịt..
Hai ông bà lão đang hưỡng thụ cảnh quan của một phần đời nhỏ còn lại thì tai nạn làm họ sững sốt không tránh khỏi đau lòng cũng xót xa cho người con giá, người con trai của họ. Làm lại từ đầu, họ tiếp tục cai quản công ty, quản lí tập đoàn, không ngừng tìm kiếm xem có manh mối gì liên quan đến cô nhưng đáp lại chỉ là số không, anh mất trí nhơ trở thành người thực vật năm trời, trong năm trời sau họ quyết định dừng việc tìm kiếm cô và xem như cô đã chết.
Mọi thứ về cô đều được giấu kín khi Minh Tuấn tỉnh dậy, mọi thứ như mới bắt đầu, trở thành người không biết ai là cha ai là mẹ bản thân mình là ai cũng không biết, nhưng có một điều là sự thông mình của anh còn vượt trội hơn trước, nét mặt của anh mang hình ảnh thảm sầu đến nỗi không thể gặp mặt ai, trầm tư như tự kỉ nhưng vẫn giúp người già cả quản lí công ti với hiệu suất cao. Bác sĩ chuẩn đoán có lẽ do anh bị bất động trong năm nên có xu hướng hướng nội tâm trầm lặng một thời gian, nhưng cũng không biết khi nào mới phục hồi vì tính khí trước đây cũng đã gần như vậy rồi.
Đối mặt với cái chết mất xát được cho là bị thú dữ ăn thịt, mẹ Phương Anh đã bị trầm cảm khóc suốt một thời gian dài. Mọi sự đều được chăm lo dưới bàn tay của người đàn ông già cả gánh hết mọi chuyện, tiếp sau đó tinh thần bà cũng dần ổn định nhưng cũng không quên đứa con gái thân yêu mà chính mình sinh ra. Rồi đến khi anh tỉnh dậy thì mọi chuyện đã dẹp hết sang một bên, bà xem anh như là đứa con ruột duy nhất, hình bóng con gái chỉ được cất giấu trong tim.
Mọi chuyện như lại bắt đầu rồi cũng như kết thúc...