Tòa nhà Đôn Hóa ở đường Nam đêm nay đặc biệt quý khí.
Hầu hết các thương gia nổi tiếng đều được mời đến tòa nhà cao cấp nhất Đài Bắc này, tham gia bữa tiệc sinh nhật của bé Lộ Thiên Ái, con gái của giám đốc Lộ Hạo Đông, người tham gia "Công trình đại lộ "
Lộ Hạo Đông không có con trai, chỉ có duy nhất một cô con gái, thế nên mức độ yêu thương là không nói giỡn. Sinh ra trong cảnh giàu sang, Lộ Thiên Ái tên cũng như người, là một vị con giời ai gặp cũng thích.
Đôi mắt to tròn ngập nước trên một khuôn mặt trắng nõn, một đôi môi bé xinh hồng nhuận, quả thực xinh đẹp như một con búp bê sứ. Một mỹ nữ như thế, dù tính tình có nhõng nhẽo chút, bá đạo chút, bướng bỉnh chút, nhưng chỉ cần vừa nở nụ cười ngọt ngào ra, mọi sai lầm đều có thể tha thứ hết nhỉ? Huống chi, năm nay bé mới tuổi.
Lộ Hạo Đông có mối quan hệ tốt ở cả thương trường lẫn cả chính trường. Hôm nay, những người được mời đến đều là những người thân quen và con cái của họ, từ nhỏ đều chơi cùng với Lộ Thiên Ái. Nhưng tuy nhà mỗi cô, cậu bé đều có tài sản đến hàng trăm triệu, cũng không một ai hơn được Lộ Thiên Ái cả.
Tiệc tối ăn xong, người lớn thì tiếp tục uống rượu tán gẫu, các cậu bé trai nhàm chán xem ti vi, các cô bé gái tụ tập trong phòng Thiên Ái, quây xung quanh cô, như các vì sao vây quanh mặt trăng.
"Ôi, Thiên Ái, ba cậu thật sự tặng cậu một chuỗi vòng cổ trân châu nha!" Con gái chủ tịch "Khai Dương Kiến Thiết" nói với vẻ yêu thích và ngưỡng mộ.
"Đương nhiên! Tất cả đều là ngọc trai thiên nhiên... Không giống mấy người nào đó, còn đeo vòng cổ thời trang trẻ em, đó chỉ là món đồ chơi lừa trẻ em thôi."
Mọi người nhìn theo tầm mắt của Lộ Thiên Ái về hướng Linda - con gái chủ tịch "Kỳ Anh Phòng", cô bé vội vã che vòng cổ lại, chột dạ cúi gục đầu xuống.
"Không sao, tớ đã có vòng cổ này rồi, chiếc vòng ngọc trai nuôi ba tớ đưa năm ngoái tặng cho cậu đấy..." Lộ Thiên Ái rộng lượng lấy hộp châu báu ra "Cái này chỉ đáng mấy vạn khối thôi" "Ôi! Chiếc ghim cài này cũng đẹp quá nha."
"Tớ rất thích chiếc nơ bướm trân trâu này, nhưng mẹ tớ không mua cho tớ..."
Nhóm bạn chơi nhìn thấy bảo bối sáng lập lòe thì đều khen ngợi ríu rít. Cha mẹ các bé ấy không yêu chiều con như nhà họ Lộ, huống gì cũng chưa đến tuổi đeo trang sức châu báu lên người.
Lộ Thiên Ái cũng không biết điều này có gì, chỉ thản nhiên nói: "Thích thì tặng cho các cậu đấy, dù sao tớ cũng đeo chán nó rồi, bảo ba mẹ tớ mua cái khác là được!"
Lời Thiên Ái nói thế mà lại là sự thật. Từ nhỏ, Thiên Ái muốn cái gì là có cái đó, những thứ cô thích ba mẹ đều mua hết cho cô. Bởi thế Thiên Ái không có bất cứ một khái niệm gì về tiền bạc cả: Dù sao cô cũng không bị vấn đề này khiến cho phiền não.
"Ôi, cậu thật hào phóng! Cám ơn nha..." Mọi người đều tự chọn lấy thứ đồ trang sức mình thích, đeo lên đứng ngắm trước gương.
Sự hào phóng giúp Lộ Thiên Ái chiếm được sự yêu mến của bạn bè, sẽ thường không để ý đến sự bá đạo và những lời nói có thể tổn thương người khác của cô. Đây là cách mà cô chơi cùng đám bạn mình, cũng không biết có phải được họ yêu quý thật hay không, dù sao cô cũng không để ý.
"Cốc cốc cốc!" Trong khi một bầy chim sẻ nhỏ thầm thì trong phòng, có người gõ cửa.
Cô bé chỉ mở ra một khe hở hẹp, rồi lập tức đóng cửa lại ngay, "Trời ơi, là "Heo" đó ".
"Á!" Cô bé tỏ vẻ ghê tởm, chọc các cô bé còn lại cười khanh khách.
Đối tượng mà các cô cười nhạo là Tiền Mãn Đa - con trai độc nhất của Tiền Kim Lai - người đàn ông giàu nhất Đài Loan - năm nay tròn tuổi, là một người béo, mặt tròn vo. Bởi vì mặt cậu quá tròn, ánh mắt mở ra chỉ thấy có hai khe hẹp.
"Đừng để cho cậu ta vào! Bây giờ không phải là lúc cứu rỗi chúng sinh..."
"Thiên Ái, nhất định là Heo đã yêu cậu rồi, muốn tặng nhẫn kim cương cầu hôn cậu đó."
"Đúng rồi! Ba tới bảo về sau khả năng Thiên Ái sẽ gả cho Heo đó..."
Từng lời giễu cợt của nhóm bé gái làm cho cô bé sĩ diện Lộ Thiên Ái sây sẩm cả mặt. Tên Heo chết tiệt này, sao lại chạy tới vào lúc này, hại mình bị các bạn giễu cợt!
Thật ra, hai nhà Tiền - Lộ có quan hệ rất là mật thiết, từ bé Lộ Thiên Ái và Tiền Mãn Đã đã chơi chung với nhau. Bởi vì cả hai đều là những đứa nhỏ duy nhất trong nhà, nên hai người có rất nhiều chuyện để nói với nhau, có khi còn nói cả bài học nữa.
Chỉ có điều, có chết cô cũng không nhận rằng mình có quan hệ với Tiền Mãn Đa trước mặt mọi người, cô còn đặc biệt đặt danh hiệu "Heo" này cho Tiền Mãn Đa, hùa theo mọi người cười nhạo hắn.
"Các cậu đừng có nói lung tung nữa được không, tớ ghét nhất những kẻ nào vừa xấu vừa béo!" Lộ Thiên Ái vội vã chối biến quan hệ.
Tiếp đó cô nghĩ ra một biện pháp có thể chứng minh chính mình cũng rất chán ghét Tiền Mãn Đa.
"Hay là chúng ta..."
Các bé gái chụm đầu vào nhau, nghe Lộ Thiên Ái nói ra phương pháp giễu cợt Tiền Mãn Đa.
"Thiên Ái, anh có mấy câu muốn nói với em..." Bên ngoài vọng vào giọng nói chân chất của cậu bé trai.
Lúc này cửa bòng bỗng chợt mở ra, Tiền Mãn Đa nao núng bước vào trong phòng của Lộ Thiên Ái. Bởi thẹn thùng, cậu không muốn đối mặt với nhiều cô bé, chỉ muốn nói chuyện riêng với Thiên Ái thôi.
Nhưng trong phòng tối om, hay Lộ Thiên Ái không có trong phòng?
Tiền Mãn Đa đi dần vào trong, bỗng có một người đẩy cậu bé ngã. Thân hình béo quay của cậu lập tức ngã xuống trên thảm trải sàn.
"Nhanh lên!"
"Cởi hết quần áo của cậu ta ra!"
"Ô, đây là cái gì? Đáng ghét quá à!"
Rất nhiều bàn tay sờ mó lung tung trên thân thể cậu, Tiền Mãn Đa sợ tới mức không dám ra tiếng, chỉ có thể túm chặt quần áo của mình, bởi chúng nó sắp bị cởi ra.
Cảm thấy toàn thân man mát, Tiền Mãn Đa bị dựng dậy, sau đó cửa mở, cậu bé trần truồng bị đẩy ra ngoài, bên trong truyền đến tiếng cười đắc ý của các bé gái.
Tiền Mãn Đa đang không biết phải làm sao, chỉ biết đứng một chỗ khóc thì một tiếng hô to kinh ngạc vang lên.
"Ôi, bảo bối, ai làm cho con thành thế này hả?"
Cô này chính là mẹ của Tiền Mãn Đa. Tiếng hô đầy kinh ngạc của cô dẫn mọi người tới. Ai nấy đều bị bộ dạng trần truồng của Tiền Mãn Đa dọa sợ, rồi lại không nhịn được, cười lên thành tiếng, bao gồm cả cha của Tiền Mãn Đa.
"Mãn Đa, sao con lại thành ra thế này? Ha ha ha..."
Tiền Mãn Đa vừa thẹn thùng vừa mắc cỡ, chỉ biết che bộ phận phía dưới và khóc nức nở.
Lòng cậu đau quá, vì sao Lộ Thiên Ái lại đối xử với cậu như vậy? Chẳng phải hai đứa là bạn tốt của nhau hay sao?
Lộ Phu Nhân vội vã đi lấy chiếc khăn tắm phủ lên trên người Tiền Mãn Đa, vẻ mặt áy náy. Khuôn mặt nghiêm túc của Lộ Hạo Đông thì đỏ bừng lên, rõ ràng đã bị chọc tức.
"Mãn Đa, có phải Thiên Ái trêu cợt cháu không? Cháu hãy nói thật cho chú Lộ biết!"
Tiền Mãn Đa vội vã lắc đầu. Cho dù hắn đã bị đùa giỡn, nhưng vẫn không muốn để Lộ thiên Ái bị phạt.
"Thiên Ái, mở cửa ra ngay." Lộ Hạo Đông gõ cửa phòng con gái, "Ra đây nhanh lên!"
Cửa mở ra, Lộ Thiên Ái và một đám cô gái đi ra, đùn đẩy lẫn nhau.
"Thiên Ái, con nói đi, trò này có phải là do con bày ra không?" Kéo con gái đến trước mặt Tiền Mãn Đa, Lộ Hạo Đông nghiêm khắc hỏi.
Lộ Thiên Ái nhìn Tiền Mãn Đa. Chiếc khăn tắm kia vốn không thể che hết được thân thể của cậu, cái bụng tròn vo lộ hết cả ra, cô không khỏi cười lên thành tiếng.
Tiếng cười của cô càng tổn thương lòng Tiền Mãn Đa, những giọt nước mắt nhục nhã càng tuôn nhiều hơn. Bà Tiền mau chóng kéo cậu vào phòng của Lộ Thiên Ái tìm quần áo mặc.
"Con còn cười được..." Lộ Hạo Đông bị bộ dạng không biết hổi cải của con gái chọc tức, vung tay định đánh cô bé.
Lúc này, Tiền Kim Lai vội kéo Lộ Thiên Ái bảo vệ sau người, "Hạo Đông, không có việc gì! Bọn nhỏ chơi đùa ấy mà..."
Điều khiến Tiền Kim Lai tiếc nuối nhất là không sinh được con gái, cô bé Lộ Thiên Ái xinh đẹp dễ thương là con dâu mà hắn đã nhắm, được hắn yêu thương.
Trước giờ Lộ Hạo Đông đều luyến tiếc đánh con gái, nhưng Tiền Kim Lai là anh em kết nghĩa của hắn, rất nhiều truyện cần dựa vào sự hỗ trợ của hắn, hai người đã sớm bàn đến chuyện kết thông gia. Nay con gái lại được chiều quá đáng, đương nhiên phải giả bộ muốn dạy dỗ con, để Tiền Kim Lai khỏi cảm thấy nhà họ Lộ không dạy con gái cho tốt.
"Thiên Ái, nể chú Tiền ba sẽ không đánh con, nhưng con phải chịu phạt ------------ Ba muốn tịch thu hết quà sinh nhật của con, thêm vào đó, con còn phải xin lỗi Mãn Đa nữa."
"Ba..." Lộ Thiên Ái dậm chân tỏ vẻ không nghe lời. Cô tình nguyện bị đánh cũng không muốn mất những món quà mong ngóng từ lâu.
Lộ Hạo Đông vung tay, tỏ vẻ quyết tâm, Lộ Thiên Ái chỉ còn cách không cam lòng tháo chiếc vòng cổ chân châu xuống đưa cho ba.
"Nói xin lỗi Mãn Đa đi!"
Lúc này Tiền Mãn Đa đã mặc quần áo xong và đi ra phòng khách, có vẻ rất là ngượng ngùng.
Lộ Thiên Ái trừng mắt hắn, bởi món quà bị mất mà sinh tức giận. Khi nhìn thấy bộ dạng ấm ức của Tiền Mãn Đa, cơn tức trong cô lại dậy lên, những cảm giác áy náy ban nãy đã sớm tan thành mây khói.
"Thiên Ái..." Lộ Hạo Đông lên tiếng cảnh cáo, cô mới dỗi, nói lời xin lỗi, sau đó về phòng của mình, đóng cửa thật mạnh.
"Thật có lỗi, con bé không ngoan, để mọi người phải chê cười rồi." Lộ Hạo Đông vội cười làm hòa.
Tiếp đó những người lớn lại tới nhà ăn, những cô bé cậu bé lại tiếp tục nhàm chán xem ti vi.
Tiền Mãn Đa thì nhìn vào phòng của Lộ Thiên Ái, vẻ mặt buồn bã.
"Mình chỉ muốn nói với Thiên Ái rằng mấy hôm nữa mình sẽ sang Anh du học, nhưng giờ không còn cơ hội nữa rồi..."
Đêm nay, Lộ Thiên Ái không ra khỏi phòng lần nào nữa cả.