Bỏ lại sự nhộn nhịp bên ngoài, Du Huân Huân đi vào phòng chờ để ngủ , dù sao ở ngoài nàng cũng chỉ đứng không vậy thì thà ngủ đi sẽ tốt hơn …
Sau khi tiễn khách ra về , Du phu nhân đi đến chỗ Ngô Vũ Thần ” Vũ Thần !”
“Vâng !” – Hắn quay lại nhìn bà , gật đầu chào một cái rồi trả lời.
“Giúp ta chăm sóc Huân nhi , tính nó bướng bỉnh từ nhỏ nhưng mà dễ bị tổn thương lắm . Bây giờ cháu không yêu nó cũng được nhưng tình cảm có thể từ từ nảy sinh nhưng….đừng làm tổn thương nó !”
“Vâng !”
“Cảm ơn cháu !” – Bà ôn nhu nói , trên môi nở nụ cười rất hiền từ và hài lòng.
Cạch…..Hắn đưa tay mở cửa , liền nhìn thấy nữ nhân đang nằm trên giừơng ngủ , chậm rãi đi đến , nữ nhân này tính tình quả thật rất ngang bướng , lại có chút kiêu căng , hắn cười khẩy , nhớ lại câu nói của nàng “Một ngày nào đó anh nhất định sẽ cúi đầu trước mặt tôi !” , rất có bản lĩnh… “Du Huân Huân !”
“… …”
“Du Huân Huân !”
“Ưn…..chuyện gì ?” – Nàng ủê oải hỏi , ngồi bệt dậy.
“Về nhà !” – Hắn trả lời cộc lốc .
“Tôi mệt !!!” – Dứt lời , nàng nằm xuống , tiếp tục giấc ngủ.
Ngô Vũ Thần đứng nhìn nàng , cúi người đưa tay bế nàng lên , thay vì bế kiểu công chúa thì hắn lại vác nàng trên vai như vác một bao gạo. Nàng giật mình vội hét toáng lên “Anh làm cái trò gì vậy ?”
Hắn im lặng không trả lời , cứ thong thả bước đi , Du Huân Huân vùng vẫy đưa tay đánh hắn liên tục “Mau buông tôi ra , Ngô Vũ Thần…..mau buông raaaaaaaaa.”
Ngô Vũ Thần vẫn bình thản bước đi. Mặc kệ nữ nhân trên vai , đến xe , hắn thẳng thừng quăng nàng vào như quăng một món đồ , rồi cũng lên xe , nàng chưa kịp mở miệng chửi hắn , thì chiếc xe đã tăng tốc lao nhanh về phía trước.
Một chiếc xe hàng hiệu mui trần lướt trong gió với tốc độ rất nhanh , Du Huân Huân ngồi trong xe vô cùng hoảng sợ “Này….sao anh lại chạy nhanh như thế ? Mau chạy chậm lại….”
Hắn im lặng , vẫn ung dung lại xe , một tay lái một tay gác lên cửa xe , làn tóc bay trong gió bỏ mặc ngoài tai những lời nói của nàng.
“Chết tiệt , Ngô Vũ Thần…anh điếc sao ?”
“Nếu không thích cô cứ xuống xe !”
“Anh dám sao ?”
Kétttttttttttttt…. ….. – Tiếng phanh xe vang lên , hắn đưa mắt nhìn nàng , lạnh giọng cất tiếng “Xuống xe !”
Du Huân Huân trừng mắt nhìn hắn , hắn quả thật dám bỏ mặc nàng. Thấy nàng không trả lời , người nọ lại nói “Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn ngồi yên.”
Nàng đành phải im lặng , mặc cho hắn muốn đưa nàng đi đâu . Tốc độ lái xe cũng ngày càng tăng , đầu óc nàng như muốn quay theo chiếc xe , ruột gan đang trộn lẫn và lơ lửng trong bụng…..nàng muốn nôn !?
“Dừng xe !” – Du Huân Huân hét lên . Nhưng hắn không nghe , vẫn ung dung lái xe…hắn đang đeo phone !??? Nàng giận dữ giật áo hắn “Dừnmg xe…tôi….” – Chưa nói hết câu , mặt nàng đã tái xanh , đưa tay bụm miệng lại.
Ngô Vũ Thần nhàn nhã liếc nhìn nàng , đạp phanh xe lại , cơ thể nàng giật mạnh về phía trước , sau đó định thần lại , nhanh chóng ra khỏi xe . Nànng khổ sở nôn hết những thứ trong bụng ra , cả lục phủ ngũ tạng cũng muốn nôn ra ngoài . Du Huân Huân thở dốc , uống một ngụm nước để súc miệng , rồi đứng dậy lững thửng bước vào xe , hắn liền rồ ga lướt nhanh . Đôi mắt to tròn mở căng ra , nàng thật sự không muốn phải nôn thêm lần nữa….bộ anh vội đi gặp Diêm Vương hay sao mà gấp gáp như thể !????
Dừng xe trước tòa biệt thự to lớn , hắn lạnh lùng quăng cho nàng chỉ duy nhất một chữ “Xuống !”
Nàng bặm môi trừng mắt nhìn hắn , loạng quạng đi ra khỏi xe , hung hăng đóng mạnh cánh cửa . Hắn thẩy chìa khóa cho nàng , nới lỏng cà vạt , lại tiếp tục phóng đi . Du Huân Huân ngẩn người , nàng đưa mắt nhìn chiếc chìa khoá trên tay , trên đó có kí hiệu hình vẽ con rồng màu đen. Mày đẹp nhíu lại , hắn thật khó hiểu , nàng thở dài , đưa tay bấm cái nút nhỏ trên chìa khóa , cánh cửa to lớn màu trắng tự động mở ra , đột nhiên từ xa , hàng loạt vệ sĩ áo đen ập đến , cung kính cúi đầu chào “Chào thiếu phu nhân !”
Du Huân Huân giật mình , gật đầu một cái rồi bước vào . Trước cửa , một lão quản gia già , tay cầm chiếc khăn trắng , khoác trên mình bộ vest màu đen , đằng sau là hàng người hầu đã đứng chờ sẵn. “Kính chào Thiếu phu nhân !”
“Chào mọi người !” – Nàng mỉm cười , cái màn chào đón này nàng cũng đã quá quen thuộc , nên chẳng có gì là xa lạ !
“Mời Thiếu phu nhân đi theo tôi , tôi sẽ đưa ngài lên phòng !” – Lão quản gia cúi đầu nói.
“Được , phải rồi , ông tên gì ?”
“Tôi họ Cao !”
“Ừm !” – Nàng gật nhẹ đầu , sau đó đi theo quản gia lên phòng….Căn phòng của nàng nằm trên tầng hai , kế phòng của hắn , cánh cửa to , làm bằng thủy tinh cứng , trong suốt và rất dày , không như ở nhà nàng , cửa phòng thiết kế theo kiểu kéo ra . Đứng ở ngoài sẽ không thể thấy được những gì trong căn phòng và ở trong cũng vậy. Nàng bước vào trong , căn phòng được thiết kế khá đơn giản không cầu kì , hoặc không quá xa xỉ . Chiếc giường gỗ to đặt gần cửa sổ , hai bên giường là tấm màn trắng mỏng , bàn trang điểm đăt bên trái ,tấm gương lớn hình chữ nhật , được trạm trỗ rất tinh tế , đặt gần tủ quần áo. Trên bức tường treo những bức tarnh rất đẹp và sống động , cạnh cửa sổ còn đặt hai chậu hoa tú cầu. Du Huân Huân nằm dài xuống chiếc giường êm ái , đôi mắt khẽ nhắm lại…nàng không thích nơi này !?
Từ khi đưa nàng về nhà , Ngô Vũ Thần liền bỏ đi đến tận khuya vẫn chưa về , nàng cũng không màng quan tâm , chỉ xuống bếp nhờ đầu bếp làm vài thức ăn nhà đem lên phòng , người hầu trong nhà này như bị cắt đứt lưỡi , không hé môi ra nửa lời , nàng hiểu rằng trong tâm họ đang sợ một người… Khi bước vào căn nhà này , quản gia đã dặn dò nàng , có nguyên tắc nàng phải và nhớ tuân theo :
– Trong tòa nhà này , Ngô Vũ Thần là chủ.
– Lời nói của Ngô Vũ Thần có giá trị rất lớn và cũng là mệnh lệnh phải tuân theo.
– Không được động vào bất kì món đồ nào của hắn khi chưa cho phép. Và tuyệt đối không được chạm vào người hắn.
Nàng thở dài…đây chẳng khác gì địa ngục trần gian…
Đêm khuay thanh tĩnh , bao quanh tòa biệt thự màu trắng , vệ sĩ đi tuần xung quanh , người hầu trong nhà đều đã yên giấc . Vì không ngủ được nàng đanh đọc sách cho dễ ngủ , lười biếng đưa tay với lấy miếng bánh trên bàn . Đọc sách được một lúc , nàng cảm thấy hơi khát , lồm cồm bò dậy , Du Huân Huân mở cửa đi ra ngoài , nàng mặc chiếc váy ngủ bằng lụa trắng , dài ngang đầu gối , bàn chân trần lứơt nhẹ trên sàn gạch lạnh buốt . Cánh tay mảnh khảnh vươn ra mở tủ lạnh lấy chai nước ép trái cây , định đưa lên uống…
Cạch…- Tiếng lạch cạch từ bên ngoài cửa phát ra khiến nàng giật nảy người , đặt chai nước vào trong , Du Huân Huân chậm rãi đi ra ngoài.
Rầm…- Thêm một tiếng va đập mạnh phát ra , khiến nàng càng thêm sợ hãi … không lẽ có trộm ?? Nhưng không phải nơi đây canh gác rất nghiêm ngặt sao ? Nàng đi đến gần cửa , ánh trăng mờ ảo chiếu vào bong lưng người nằm dưới sàn . Du Huân Huân đưa tay vỗ hai cái đèn trong nhà tự động sáng . Điều này lúc nãy quản gia đã nói cho nàng biết. cặp mắt to tròn lấp lánh lập tức mở căng ra….Ngô Vũ Thần !? Cả cô thể nàng như bất độg , chiếc áo sơ mi trắng bây giờ đã biết thành màu đỏ .
“Mau lên , đỡ ông chủ đứng dậy !” – Một người mặc áo vest đen hối thúc những người phía sau chạy gấp gáp vào nhà.
“Không cần ! Lui ra…” – Hắn cố gắng đứng dậy , hơi thở nặng trĩu ra lệnh.
“Nhưng…”
Ánh mắt sắc bén liếc nhìn đám người kai khiến họ sợ đến xanh mặt , hắn là người không thích nói nhiều , quý lời nói còn hơn vàng bạc , những thứ cần nói hắn mới mở miệng , tuyệt nhiên không thích dây dưa. Họ chỉ đành cúi đầu lui ra ngoài,
Cặp đồng tử xanh biếc vô tình lướt ngang nàng , khoảnh khắc ấy chưa đầy ba giây nhưng cũng đủ khiến cho tim nàng đập liên hồi . Ngô Vũ Thần loạng choạng bướv lên cầu thang . một tay ôm vết thương , một tay vịn lấy thành cầu thang . Vừa đặt chân lên bậc ba , hắn chợt khựng lại , áo của hắn bị một bàn tay nắm lấy.
“Để tôi…giúp chú băng vết thương.” – Giọng nói của nữ nhân vang lên rất khẽ , Dù sao nàng cũng khôg thể bỏ mặc kẻ đang bị thương .
“Không cần.” – Hắn trả lời cộc lốc , vẫn bước lên tầng một , Du Huân Huân bĩu môi , rõ rang nàng có ý tốt muốn giúp hắn vậy mà hắn dám từ chối . Hứ , vậy thì bổn tiểu thư mặc kệ ngươi.
……..
Tuy nói là vậy , nhưng nàng vẫn chầm chậm đi phía sau hắn…
“Cô muốn gì ?” – Ngô Vũ thần quay đầu , mày đẹp nhíu lại , liếc nhìn nàng.
“Tôi chỉ muốn giúp….”
“Cô không có lỗ tai sao ?” – Chưa nói hết câu , hắn đã cắt ngang “Tôi không cần !”
“Nè , tôi có ý tốt giúp chú , vậy mà chú lại khó chịu sao ?”
“Tôi đâu có mướn cô làm vậy ?”
“Chú !?” – Nàng gần nhứ bốc hỏa , trừng mắt nhìn hắn bỏ đi , trong lòng vô cùng ấm ức , nàng vùng vằng đi lên phòng.
Được một lúc , trong lòng nàng lại khó chịu , mẹ nàng từng nói “thấy người gặp nạn thì phải giúp.” Nên nàng muốn giúp hắn nhưng tên thối tha đó lại dám từ chối , thực là tức chết mà , nàng đứng bật dậy , đi ra khỏi phòng , đưa tay đẩy nhẹ cửa phòng hắn , chỉ thấy ánh đèn bàn mập mờ không đủ thắp sáng căn phòng . Nàng nhìn thấy hắn ngồi trên sofa , chiếc áo sơ mi quăng sang một bên , máu vẫn chảy từ miệng vết thương . Bàn tay hắn cũng đầy máu . Du Huân Huân chạy vội vào , lấy khăn chặn miệng vết thương lại. Hắn nhíu mày , dường như sắp nổi điên , hán rất ghét người khác chạm vào người , định cất tiếng thì nàng đã mở miệng “Chú muốn mất máu mà chết sao ?’
“Tránh ra !”
“Chú im lặng đi , tôi không phải là muốn giúp chú đâu , là tại tôi đã lở thấy người gặp nạn nên mới giúp thôi !”
“Người gặp ạnn ?” – Hắn khó hiểu hỏi.
“Mẹ tôi nói , thấy người gặp nạn thì phải giúp ! Từ nhỏ tôi đã có lòng thương người rồi . Chỉ là miễn cưỡng giúp chú thôi !” – Du Huân Huân ngồi dưới sàn , nàng nói vòng vo , khiến hắn không hiểu ànng đang nói gì , hắn chỉ cười nhạt rồi để mặc nàng , phải công nhận nàng quả thật rất tự cao lại con rất dai…nói thế nào cũng không chịu đi…
Du Huân Huân ngồi dười sàn , vết thương nằm ngay thắt lưng , là do bị chém , đườn gcắt rất sâu và cương quyết . Đây là lần đầu tiên nàng thấy một vết thương sâu đến thế , máu chảy nhiều đến nỗi ngay cả tay nàng cũng dính máu , khi môi thuốc , tay nàng hơi run run , chỉ sợ hắn sẽ đau nhưng hắn chỉ nhíu mày một cái , không kêu dù chỉ một tiếng . Mồ hôi thấm đầy khuôn mặt tuấn tú , tóc cũng thấm ướt , cơ thể hắn rất cường tráng , những đường cong cùng những múi cơ hiện đầy đủ trên người hắn , khuôn mặt anh tuấn , mọi góc cạnh như được họa sĩ tỉ mỉ chạm khắc ra , thừa hưởng sự kết hợp hoàn mỹ giữa phương Đông và phương Tây , trên vai có xăm hình một con rồng màu đen rất tinh tế và sắc sảo , phần đuôi đã biến thành chiếc lưỡi liềm của thần chết , càng chứng tỏ hắn là người có uy lực rất mạnh. Mồ hôi chảy xuống từng tấc da thịt của hắn đầy quyến rũ.
“Cô nhìn đủ chưa ? Nếu đã xong rồi thì đi ra.” – Giọng nói lạnh lẽo vang lên , phá tan dòng suy nghĩ của nàng . Du Huân Huân giật mình , hắn nhắm mắt mà cũng có thể biết nàng đang làm gì sao ??
“Để tôi…băng vết thương lại.”
Nàng cẩn thận băng giúp hắn , rất nhẹ nhàng , dù đây là lần đầu nàng giúp người khác băng vết thương nhưng lại rất thành thạo “Xong rồi !”
Du Huân Huân đứng dậy, rửa sạch tay , dọn dẹp đống băng bong dưới sàn , nàng nói tiếp “Chiếc áo này dính máu rồi , tôi vứt đi nhé !”
Hắn im lặng không lên tiếng , nàng bặm môi trừng mắt nhìn , con người hắn thực quá đáng , nàng giúp hắn , không một tiếng cảm ơn thì thôi còn dám lơ nàng nữa, đang xem nàng sao ? Du Huân Huân quay mặt bỏ đi , nàng nhìn chiếc áo trên tay , đây là chiếc áo hắn đã mặc trong lễ đường , là áo chú rể….trầm mặc một hồi , nàng ném thẳng vào thùng rác , dù đó có là áo chú rể thì. cũng đâu có quan trọng….
Ngô Vũ Thần thở dài , không ngờ lần này hắn lại bị thương , hắn từng nói nếu cưới phải con nhóc tự cao tự đại như nàng thì quả thật hắn xui tận mạng , thực sự thì đúng như lời hắn nói . Xoa xoa mi tâm , hắn cố đứng dậy , lầm bầm vài câu “Cũng may là chưa chết vì xui xẻo.”
•Cạch – Hắn bất giác quay lại , nàng lại đến , Ngô Vũ Thần đứng ngây người nhìn , nàng lại muốn gì đây ?
“Tôi mang thuốc giảm đau và thuốc ngủ cho chú , nếu khó chịu không ngủ được thì có thể uống thuốc giảm đau , còn không hãy uống thuốc ngủ . Rất hiểu quả !” nàng đặt thuốc trên bàn sau đó nhanh chóng ra ngoài , hắn cầm lọ thuốc lên , chăm chú nhìn”Thật phiền phức !” Rồi quay lưng bước lên giường “Chắc không phải thuốc độc.” – Khóe miệng hắn vô thức giương lên , ngay cả hắn cũng không phát hiện ra mình đang cười.