Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết , Du Huân Huân và Ngô Vũ Thần cũng chuẩn bị một số đồ đạc cần cho ngày Tết , hắn đã cho người mua rất nhiều đồ đạc , những thứ không cần thiết đều đem bỏ . Vì nàng đang mang thai nên không được làm việc nặng nên chỉ ngồi một chỗ lâu lâu lại ra vườn chơi.
Du Huân Huân ngồi trên sofa đọc tạp chí , đồ trong nhà đã được người hầu dọn dẹp sạch sẽ.
“Bà xã , ăn trái cây đi.” – Ngô Vũ Thần đi từ trong bếp ra , cầm theo đĩa trái cây và ly sữa.
Nàng đưa mắt nhìn ly sữa đầy , ngán ngẫm nói “Em không uống sữa đâu.”
Hắn ngồi xuống bên cạnh , cưng chiều nói “Sữa này rất tốt cho phụ nữ có thai.”
“Em ngán rồi , không uống nữa.”
“Ngoan , uống một chút đi.”
“Không uống đâu.”
“Vì con em cố uống đi.”
Nàng mím môi , cầm ly sữa , nhắm mắt cố gắng uống , ngày nào cũng uống mỗi ngày uống hơn ly , uống đến nỗi chỉ cần nhìn hộp sữa thôi là nàng đã muốn bỏ chạy rồi…
Nhìn nàng gắng uống hắn cũng không nỡ , vươn tay cầm lấy ly sữa “Được rồi , không cần uống nữa.”
“Phù…phù….” – Du Huân Huân thở phì phò , nàng phải nín thở mới có thể uống , nếu hắn không nhanh chóng lấy ra chắc nàng đã nôn rồi.
Ngô Vũ Thần vuốt mái tóc đen mượt , đưa miếng trái cây cho nàng “Ăn đi !”
Nàng cầm lấy bỏ vào miệng nhai , nằm gối đầu lên đùi hắn , vui vẻ thưởng thức trái cây thơm ngon. Ngô Vũ Thần nhếch miệng cười , nàng đưa tay ngoắc ngoắc , hắn nhíu mày cúi đầu xuống. Du Huân Huân nhướn đầu lên chạm nhẹ vào đôi môi mỏng khiêu gợi rồi híp mắt cười. Hành động của nàng khiến hắn hơi bất ngờ , khóe miệng chợt giương lên , cúi đầu hôn sâu lên đôi môi đỏ tươi….
“Vũ Thần , việc ở công ty còn nhiều không ?” Du Huân Huân chợt hỏi , tuy lâu nay nàng không quan tâm đến chuyện của công ty nhưng dạo gần đây chồng nàng có vẻ rất bận rộn.
Ngô Vũ Thần nhu tình nhìn nàng , nhàn nhã trả lời “Sắp giải quyết xong hết rồi.”
“Anh phải biết giữ gìn sức khỏe đấy.”
“Ừ , nhưng sức khỏe anh rất tốt không cần lo. Người nên cẩn thận là em đấy.” Hắn mỉm cười , hôn nhẹ lên vầng trán trắng nộn , bà xã của hắn hôm nay cũng biết quan tâm đến công việc của hắn sao ???
“Ưm…” – Du Huân Huân gật gật , mím môi cười. Tiếp tục ăn trái cây , nhìn nàng lúc này chẳng khác gì như một đứa trẻ…
Đêm khuya , tại tòa biệt thự to rộng , yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng gió thổi và tiếng xào xạc của tán lá , Du Huân Huân đang ngủ trên giường , cảm thấy khá lạnh , vươn tay tìm kiếm cơ thể quen thuộc ấm áp , khi chạm tay vào khoảng không , nàng liền mở mắt , căn phòng lập lòe ánh sáng đèn ngủ , nàng nhíu mày , giờ này Ngô Vũ Thần còn đi đâu ?
Du Huân Huân cầm áo khoác đứng dậy ra khỏi phòng , nàng bước chậm rãi trên hành lang tầng hai. Bàn tay nhỏ nhắn khẽ mở cửa phòng sách ra , Ngô Vũ Thần đang ngồi chăm chú vào đống tài liệu trên bàn , lâu lâu lại cau mày . Du Huân Huân khép nhẹ cửa lại , nàng bước xuống phòng bếp làm chút đồ ăn.
Hắn có nói công việc ở công ty đã giải quyết xong thì ra là nói dối. Mỗi đêm hắn đều lặng lẽ ra khỏi phòng để làm việc ??
“Vũ Thần !” – Du Huân Huân đẩy cửa đi vào . Hắn có chút sững người khi nhìn thấy nàng.
“Em chưa ngủ sao ?”
Nàng đặt khay thức ăn trên bàn , cất tiếng trả lời “Đã ngủ rồi , nhưng không thấy anh đâu nên em đi tìm. Em có làm chút đồ ăn cho anh.”
Ngô Vũ Thần vươn tay kéo nàng ngồi vào lòng , cưng chiều nói “Khuya rồi , em đi ngủ đi . Thức khuya không tốt cho hai mẹ con đâu.”
“Anh đó , như vậy mà nói là làm xong rồi sao ? Còn nói dối em.”
“Anh chỉ sợ làm em lo thôi. Ngoan , đi ngủ đi.”
“Vậy anh ăn chút gì đó đi rồi ngủ. Công việc làm sau cũng được mà.”
“Anh biết rồi.” – Hắn mỉm cười , hôn lên trán nàng.
“Vậy ăn đi.” – Nàng đẩy đĩa thức ăn cho hắn. “Anh ăn đi em mới đi ngủ.”
“Được.” – Hắn mỉm cười đưa tay nhéo nhẹ má nàng. Du Huân Huân kéo ghế ngồi bên cạnh , dựa đầu vào vai hắn “Ông xã….”
“Hử ?”
“Đi ngủ với em.”
“Đợi anh làm xong sẽ đi ngủ với em…sắp xong rồi , em ngủ trước đi.” – Ngô Vũ Thần đưa tay xoa đầu nàng , cưng chiều nói. Dù sao cũng sắp xong rồi , nên hắn định làm xong rồi ngủ.
“Anh nhớ ăn hết đấy.”
“Ừ , anh nhớ rồi.” Ngô Vũ Thần nhàn nhã nói , rồi say sưa làm việc lặng im cho nàng dựa.
Một lúc sau , đống tài liệu cũng được kiểm tra xong , Ngô Vũ Thần thở phào nhẹ nhõm , xoay người nhìn nàng “Huân Huân , anh làm xong rồi , đi ngủ thôi.”
“…..”
Thấy nàng không trả lời , mày đẹp khẽ nhíu lại đưa tay nâng đầu nàng lên…Du Huân Huân đã say ngủ từ lâu. Khóe miệng Ngô Vũ Thần giương lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ . Hắn xoay người bế nàng lên đi ra khỏi phòng ….
Ngày tết , Ngô Vũ Thần phải đến công ty để tổng kết , nên Du Huân Huân ở nhà một mình , thường ngày nàng hay ra vườn hóng gió vì ở ngoài có cây mai rất đẹp. Khi mùa xuân đến những cánh mai bắt đầu rơi nhìn rất thơ mộng.
“Hửm ? Cái bếp than này ở đâu vậy ?” – Nàng vốn định ngồi lên xích đu để hóng gió , nhưng chợt phát hiện ra bếp than. Thường ngày không đặt ở đây.
“Bếp than này là do thiếu gia đặt ở đây ạ .” – Lão quản gia đi từ đằng sau cất tiếng .
“Vũ Thần sao ?”
“Vâng , vì thiếu gia sợ cô bị cảm lạnh nên đã sai người đặt ở đây. Mời thiếu phu nhân dùng trà.”
“Cảm ơn bác.” – Du Huân Huân nghe xong có chút xúc động , không ngờ công việc nhiều như vậy còn quan tâm đến nàng sao. Khóe miệng Du Huân Huân khẽ giương , nàng đưa tay xoa bụng “Con xem , ba có phải rất quan tâm hai mẹ con mình ? Con phải bình an ra đời đấy.” Sau đó ngồi xuống gốc cây đọc sách , cuộc sống của nàng có phải quá nhàn nhã ?
Du Huân Huân ngồi dưới sảnh chờ Ngô Vũ Thần , hôm nay là ngày cuối năm hắn sẽ về sớm nên nàng muốn ngồi chờ , cũng đã làm sẵn canh rồi. Tiết trời càng lúc càng lạnh , còn lạnh hơn năm ngoái . Nàng ngồi nhìn ra ngoài , nàng nhớ lại lúc trước , năm nào cũng cùng gia đình đón tết rất vui , nhưng năm nay đã có sự thay đổi rất lớn…
Chiếc siêu xe màu trắng dần xuất hiện trong sân , nghe thấy tiếng xe nàng vui mừng đi ra ngoài . Ngô Vũ Thần từ trong xe bước ra ,trên khuôn mặt anh tuấn xuất hiện nụ cười “Bà xã , anh về rồi.”
Hắn bước đến ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn , Du Huân Huân híp mắt cười “Chào anh , ông xã.”
“Trời lạnh như vậy , em ra đây làm gì ?”
“Chờ anh về.”
“Sau này không cần chờ , chẳng phải em không chịu lạnh được sao ? Sẽ bị cảm đấy.” – Hắn nắm tay nàng bước vào nhà , ngồi xuống ghế sofa êm ái. “Tay em lạnh cóng rồi này.”
“Không sao đâu.”
Ngô Vũ Thần cầm tay nàng áp vào mặt , cưng chiều nói “Phải biết giữ ấm cơ thể.”
“Vâng.” Nàng cười tươi trả lời “Phải rồi , em có nấu canh , để em lấy cho anh.”
“Cẩn thận.”
Một lúc sau Du Huân Huân đem chén canh nóng thơm ngon đặt trước mặt hắn , vui vẻ cất tiếng “Anh ăn đi.”
“Ừ.” – Ngô Vũ Thần gật đầu , đưa tay vuốt tóc nàng “Sau này cứ nói đầu bếp làm là được , em đang mang thai , không cần phải xuống bếp.”
“Việc nhỏ như vậy em tự làm được.”
Ngô Vũ Thần mỉm cười , nhéo nhẹ cái mũi nhỏ xinh “Việc nhỏ ? Em vừa biết nấu đã xem là việc nhỏ sao ?”
“Hihi….” Nàng đưa tay xoa xoa mũi , híp mắt cười.
Ngô Vũ Thần nhìn nàng cười vui vẻ , trong lòng cũng rất thoải mái.
“Ông xã , năm nay anh đón giao thừa với em.”
“Ừ , anh có dặn đầu bếp chuẩn bị rất nhiều món cho em tẩm bổ.”
“Hửm , ngày nào anh cũng làm đồ bổ ép em ăn , haiz…em không muốn mập cũng không được !” – Du Huân Huân thở dài chán nản , ngày nào cũng ăn toàn đồ bổ , nàng cũng lên mấy ký rồi , sau khi sinh xong chắc nàng sẽ biến thành con heo mất thôi.
Ngô Vũ Thần bật cười. “Haha….nuôi em mập mạp một chút cũng tốt.”
“Tốt cái đầu anh đấy. Em mà trở nên tròn trĩnh là tại anh đấy.” – Nàng quệt mồm , trách mắng hắn.
“Có gì không tốt.”
“Em mập lên anh sẽ kiếm người khác đẹp hơn.”
“Hửm ? Dù em có già đi hay mập lên anh cũng chỉ yêu mình em.”
“Miệng lưỡi trơn tru.” – Nàng đánh nhẹ vào lồng ngực hắn , hừ…miệng lưỡi Ngô Vũ Thần càng lúc càng dẻo.
Hắn hôn nhẹ lên trán nàng , cất tiếng “Miệng lưỡi anh như vậy mới làm em vui được.”
Du Huân Huân bĩu môi , đôi co với hắn nữa chắc sẽ đến sáng mai mất , nên cứ im lặng là được….”
Buổi tối , đầu bếp đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để trong bếp. Ngô Vũ Thần đã cho phép mọi người về sớm để đón Tết , cả quản gia cũng vậy , trong nhà giờ chỉ còn hai người.
Ngô Vũ Thần vừa tắm xong đã đi xuống dưới tìm vợ mình. “Bà xã à , anh tắm xong rồi.”
Du Huân Huân đi từ trong bếp ra nhìn thấy dáng vẻ hắn ,khóe miệng khẽ giương lên “Đồ ăn chuẩn bị xong rồi.”
Ngô Vũ Thần ôm eo nàng bước vào bếp , kéo ghế ngồi xuống , thanh âm trầm ấm khẽ vang “Em ăn đi.”
“Vâng.”
“Chúc tết xong anh đưa em đi du lịch.”
“Đi du lịch ?”
“Ừ , em muốn đi đâu ?”
Du Huân Huân ngẫm nghĩ một chút rồi cất tiếng “Đi Nhật , em muốn ngắm hoa anh đào nở.”
“Tùy em quyết định.” – Ngón tay thon dài chạm vào mũi nàng , nhếch miệng cười.
“Ừm….”
Ăn tối xong , Ngô Vũ Thần và Du Huân Huân đứng trên ban công ngắm sao , hôm nay trăng vừa tròn lại rất sáng , hắn đứng đằng sau ôm lấy nàng. Dùng cơ thể cường tráng để sưởi ấm….
Du Huân Huân dựa đầu vào lồng ngực rắn chắc , giao thừa cũng sắp đến , gió cứ thổi nhè nhẹ tuy hơi lạnh nhưng rất dễ chịu. Hắn đặt cằm vào vai nàng , thanh âm trầm thấp khẽ vang “Em có buồn ngủ không ? Vào ngủ đi không cần phải chờ đến giao thừa.”
Nàng lắc đầu “Không sao , em muốn cùng anh chờ sang năm mới.”
“Có lạnh lắm không ?”
“Không , Vũ Thần à…”
“Chuyện gì ?”
“Giao thừa mọi năm em đều cùng ba mẹ ngồi chờ , nhưng măm nay không giống như vậy , tuy có chút buồn nhưng có anh bên cạnh nên không sao rồi.”
“Dù có chuyện gì cũng có anh ở đây.” Ngô Vũ Thần ôm chặt nàng , nhẹ nhàng nói , chỉ cần nàng vui vẻ dù hắn có phải làm gì cũng được . Vụ tai nạn ấy giá như nàng vĩnh viễn quên thì tốt hơn…
“Em biết rồi.” Nàng quay mặt hôn nhẹ lên môi hắn , híp mắt cười rồi quay mặt đi.
Ngô Vũ Thần vươn tay xoay mặt nàng hôn sâu lên cánh môi anh đào , nàng cũng im lặng phối hợp với hắn….uyển chuyển triền miên mãi không dứt…