Yêu Em Hơn Tất Cả Những Gì Anh Có

chương 31

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi An Linh tỉnh dậy thì phát hiện mình đang nằm trong bệnh viện, căn phòng trắng toát đến lạnh người khiến một đứa bé mới năm tuổi như cô cảm thấy hơi sợ. An Linh đưa mắt nhìn xung quanh, không có một ai cả, nếu mẹ còn sống, chắc chắn mẹ sẽ ở bên cạnh cô lúc này, dịu dàng an ủi, lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô. Thế nhưng mẹ đã không còn nữa, cũng như có một vài thứ đã vĩnh viễn mất đi sau đêm hôm đó.

Cô tỉnh dậy một lúc lâu thì bác sĩ mới bước vào, họ tiến hành khám tổng quát một lượt, sau đó bàn luận hồi lâu trước mặt An Linh. Có lẽ vì nghĩ cô còn bé nên họ không để ý gì, nói một loạt những từ ngữ chuyên ngành khó hiểu liên quan đến tình trạng của cô. An Linh càng nghe càng mơ hồ, âm thanh dường như ù ù trong tai cô, vị bác sĩ kia dường như đang nói về chân cô thì phải, thế nhưng sao có thể như thế được, cô còn cần nó để nhảy múa, để viết tiếp ước mơ của cả mẹ và cô mà.

Sau khi nói cho An Linh về tình trạng của bản thân xong, họ nhanh chóng đi ra ngoài, tiếp sau đó là các cô y tá vào tiêm thuốc, thay băng gạc cho cô. Không một lời hỏi han, lạnh lùng đến đáng sợ. Họ không biết được An Linh đang hoảng hốt như thế nào, cả thế giới dường như vỡ vụn trong mắt cô, thế nhưng cô lại không thể chia sẻ với bất kỳ ai cả. Ở đây, ngoài y tá, bác sĩ và các thiết bị chữa bệnh ra thì không có ba, không có mẹ, không có bác quản gia, không có một người nào để cô có thể thoải mái rơi nước mắt như một đứa trẻ năm tuổi bình thường khác.

Hai tuần sau, An Linh được xuất viện, thực sự vết thương của cô không nặng, ngoài việc chân bị bong gân, xương bị nứt nhẹ thì những nơi khác trên cơ thể chỉ bị trầy xước không đáng kể. Đúng vậy, chỉ bị thương nhẹ thôi mà, nên cả nhà không một ai cần bận tâm đến cô cả, đưa cô đến bệnh viện là một người qua đường tốt bụng nào đó rủ lòng thương, đưa cô từ bệnh viện về lại là một chú taxi vui tính hiền hòa. Ai không biết còn tưởng cô là trẻ mồ côi cũng nên, ngoài tiền ra, cô đều sống dựa vào tình thương của xã hội.

Khi thấy cô bước vào nhà, An Chu Nhi vội vàng chạy lên đón cô, hai tay thân thiết nắm chặt lấy tay An Linh. Cô khẽ nghiêng người né tránh cánh tay của chị ta, khiến cho An Chu Nhi hơi ngượng, cô ta khẽ thay đổi nét mặt, nước mắt rơm rớm, nức nở nói với An Linh.

“Tất cả là do chị, chị không nên để em đến đón chị và Tiếu Tiếu khi trời mưa như vậy, em cứ trách chị đi, An Linh, em đừng như vậy mà”.

Khi ấy An Linh còn quá nhỏ, cô không hiểu thế nào là đeo mặt nạ để sống, một đứa trẻ khi ấy luôn xem ba mình là cả một bầu trời, luôn nghĩ sao thì làm vậy, thế nên cô làm sao có thể là đối thủ của An Chu Nhi từ nhỏ đã quen nhìn sắc mặt người khác để sống chứ.

“Buông tôi ra”. An Linh lạnh lùng nói.

“Con học đâu ra cách nói chuyện với chị như vậy thế?”. An Nghĩa Thành bất bình thay cho An Chu Nhi.

“Ba, là chị ấy đẩy con ngã xuống cầu thang”.

An Linh không tin vào mắt mình, người cha mà cô từng xem là tất cả lại mắng cô chỉ vì An Chu Nhi, trong chuyện này cô làm gì có lỗi chứ.

“An Linh, là lỗi của chị, em cứ trách chị đi. Em nghĩ chị đẩy em ngã cũng không sao cả, chỉ cần em cảm thấy vui là được”. An Chu Nhi vẫn không ngừng nức nở.

Thấy thế Đào Ái Lục cũng không cầm được nước mắt, hai mẹ con bọn họ ôm chầm lấy nhau, bà ta vuốt từng giọt nước mắt trên mặt con gái yêu, miệng không ngừng nói.

“Con ngoan, sao số con lại khổ như vậy chứ, cứ mặc cho con bé đó thích nói gì thì nói đi”. Vừa nói bà ta vừa nhìn An Linh ai oán.

“Chị ta nói dối, rõ ràng là chị ta đẩy tôi ngã từ trên cầu thang”. An Linh hét lên trước mặt Đào Ái Lục, thế nhưng bà ta không nói gì cả, nước mắt vẫn cứ tiếp tục rơi không ngừng.

“Ba, ba phải tin con, là Chu Nhi đẩy con, chị ta cố tình”. An Linh lay lay cánh tay An Nghĩa Thành, hy vọng ông chịu tin lời cô nói.

An Nghĩa Thành thở dài nhìn đứa con gái nhỏ của mình, nó mới chỉ năm tuổi, có lẽ không chịu nổi cú sốc này nên mới sinh ra ảo giác, nói nhảm lung tung như thế.

“Làm sao Chu Nhi có thể đẩy con được, hai đứa đều vẫn thân thiết mà”.

Ông nói một vài lời an ủi, nhưng ý tứ trong đó không cần phải nghĩ cũng biết. Đối với An Linh, cô có thể xem nhẹ ba mẹ con Đào Ái Lục, nhưng An Nghĩa Thành là ba cô, là chỗ dựa duy nhất của cô trong cuộc đời này, vậy mà ngay cả ông ấy cũng không tin những gì cô nói là sự thật.

Chẳng lẽ trẻ con thì không biết phân biệt đúng sai, chẳng lẽ cứ là trẻ con thì không cần để ý đến cảm nhận của chúng hay sao. An Linh vô cùng thất vọng, cô hét lên trước mặt An Nghĩa Thành.

“Con không nói dối, là chị ta khiến chân con bị thương như vậy, con không muốn nhìn thấy mặt chị ta trong căn nhà này nữa”.

Thấy vậy An Chu Nhi càng khóc to hơn, hai mắt đỏ hoe đáng thương nhìn An Nghĩa Thành nói.

“Ba, như vậy thì con sẽ rời khỏi đây, chỉ cần An Linh thoải mái là được”.

“Chị đến từ đâu thì mau mau trở lại đó đi, tôi, sợ phải nhìn thấy chị trong nhà này”.

An Linh đẩy An Chu Nhi cách xa An Nghĩa Thành, cô không muốn chị ta tranh giành tình thương của ba với mình, chị ta không xứng đáng có được nó.

Nhìn hai đứa trẻ cãi nhau to nhỏ, An Linh cay nghiệt xua đuổi An Chu Nhi, còn Chu Nhi lại cam chịu tất cả, miệng không ngừng nói lời xin lỗi An Linh, cuối cùng An Nghĩa Thành cũng lên tiếng.

“Được rồi, An Linh, con mau về phòng nghỉ ngơi đi”.

An Linh không chịu đi, cô không thể nào tha thứ cho An Chu Nhi được, đôi chân của cô, giấc mơ của cô, ai sẽ đòi lại công bằng cho chúng chứ.

“Còn chị ta thì sao”. An Linh chỉ tay vào mặt An Chu Nhi, gương mặt kiên quyết không từ bỏ.

An Nghĩa Thành cũng cảm thấy bực mình, sao đứa nhỏ này lại không biết phân biệt đúng sai như vậy chứ, chỉ suốt ngày gây chuyện phiền phức cho ông.

“Con còn muốn thế nào nữa, là do con bất cẩn ngã, chẳng lẽ lại muốn Chu Nhi chịu tội”.

“Con nói rồi, con không tự ngã, là chị ta đẩy con”. An Linh không tin vào tai mình, tất cả những gì cô nói từ nãy đến giờ đều không một ai tin hay sao. Mà ai không tin cũng được, tại sao người đó lại là ba cô chứ.

“Con chỉ là một đứa nhỏ, tại sao Chu Nhi phải hại con làm gì chứ. Chu Nhi là đứa bé như thế nào, chẳng lẽ ta lại không hiểu sao”. An Nghĩa Thành cố nén bực bội, giải thích với An Linh.

“Vậy chẳng lẽ con nói dối sao”. An Linh mở to đôi mắt trong veo, nhìn thẳng An Nghĩa Thành, hỏi rõ từng tiếng một.

Giọng trẻ thơ non nớt vang lên, không một tiếng trả lời, An Nghĩa Thành né tránh ánh mắt của cô, mọi người xung quanh cũng không ai thèm để ý đến những gì cô nói. An Linh lòng nguội lạnh, cô cố xoay người thật nhanh bước lên lầu, nhanh đến nỗi mọi người xung quanh không ai biết được cô đã khóc. Khóc vì một sự thật là không một ai tin tưởng cô trong căn nhà này cả. Gia đình của cô, ba của cô, tất cả đã đi đâu mất rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio