An Linh đang tính mắng chửi người thì đối phương tháo kính râm xuống, hiện ra gương mặt của nhân vật mà cô mới vừa chia tay khoảng một tiếng trước.
“Sao anh vẫn còn ở đây?”
An Linh chẳng thèm khách khí, nhận ra người quen cô lập tức lên xe mà không hề do dự. Tần Nam đưa hành lý của cô lên xe xong, quay lại đã thấy cô yên vị ở bên ghế lái. Anh nhìn gương mặt vừa khóc xong như một con mèo nhỏ của cô mà bất ngờ không thôi, chẳng phải lúc nãy mới đưa cô về nhà xong, sao bây giờ đã thành ra như vậy rồi.
Thấy anh nhìn mình đầy ngạc nhiên, An Linh cũng chẳng mấy ngượng ngùng, không hiểu sao đối với anh cô thấy không cần phải giữ thể diện làm gì, mới gặp nhau hôm qua nhưng anh ta đã thấy mình khóc những hai lần, có còn thể diện đâu mà giữ làm gì cho mất công.
Nhìn ra tâm trạng cô có vẻ không vui, Tần Nam cũng không dám chọc cô tức giận nữa, anh khẽ đưa tay xoa xoa đầu cô, miệng lại không ngừng an ủi:
“Sao mới không gặp một lát mà em đã chuyển phong cách trang điểm của ma nữ vậy, thay đổi nhanh quá đấy”.
“Liên quan gì đến anh, em như vậy thì đã làm sao chứ”.
“Thì càng đẹp hơn chứ sao”.
Anh vừa nói vừa lấy khăn giấy lau mặt cho cô, mặc dù đây đã là loại khăn thượng hạng rồi, nhưng anh vẫn lo sợ nó không đủ mềm sẽ khiến da mặt cô bị trầy xước.
“Đẹp mà sao anh lại lau đi làm gì chứ”.
An Linh biết mình đang giận dỗi vô lý, nhưng không hiểu sao cô lại có thể tự nhiên thể hiện tính cách ngang ngược của mình trước mặt anh như vậy.
“Em không trang điểm cũng đẹp lắm rồi, anh sợ em đẹp quá gây nguy hiểm cho xã hội thôi”.
Tâm trạng không vui nhưng An Linh cũng phải bật cười bởi câu nói của anh. Cô thực sự đẹp như vậy sao.
Như đọc được suy nghĩ của cô, Tần Nam mặt không đổi sắc nói:
“Gây nguy hiểm cho xa hội hay không thì anh không biết, nhưng gây hại cho anh là cái chắc rồi”.
Thấy anh như vậy, An Linh bĩu môi không tin.
Tần Nam ôm cô ngồi lên đùi mình, nhìn thẳng vào mắt cô nói:
“Em đẹp hơn nữa thì bảo anh làm sao mà kiềm chế được đây, như vậy chẳng phải là nguy hiểm sao?”
Người đàn ông cô sỉ này, đang là ban ngày mà anh ta lại suy nghĩ đi đâu vậy chứ. An Linh hơi ngượng, gò má bỗng chốc đỏ ửng, cô đẩy đẩy người anh muốn trở lại vị trí ghế ngồi của mình. Nhìn cô gái trong lòng yêu kiều như vậy lại khiến cho Tần Nam than khổ, cô cứ như vậy thì thực sự là anh sẽ không kiềm chế được mà muốn cô ngay tại chỗ mất thôi. Đúng là khắc tinh của anh mà.
“Bây giờ em muốn đi đâu nữa nào?”. Để bản thân mình bình tĩnh trở lại, Tần Nam buộc phải trở lại đề tài nói chuyện nghiêm túc.
“Em cũng không còn nhà mà về nữa rồi.” An Linh ỉu xìu nói.
“Vậy về nhà anh đi”.
Nhìn bộ dạng cười vô liêm sỉ của anh, An Linh thật muốn đánh người ngay lập tức. Cô trừng mắt với anh một cái, gằn từng chữ nói:
“Còn lâu, chung cư Hoa Điển, em muốn đến đó”.
An Linh vừa dứt lời thì Tần Nam đã ngay lập tức cho xe chạy, tốc độ nhanh hơn người bình thường rất nhiều khiến cô lo lắng cho mạng nhỏ của mình không thôi.
Hoa Điển là khu chung cư mới được xây dựng vào năm ngoái, nằm ngay trung tâm thành phố, bên cạnh là con sông trải dài thơ mộng nên giá cả không hề rẻ một chút nào. Chỉ vừa mới rao bán mà lượt người đăng ký mua đã vượt quá dự tính của chủ đầu tư nên rất nhiều người phải ngậm ngùi ra về tay trắng. Việc An Linh mua được căn hộ trên tầng cao nhất của chung cư này khiến Tần Nam không khỏi ngạc nhiên. Nếu cô là tiểu thư của An gia thì cũng chưa chắc có thể mua được căn nhà ở vị trí đẹp như vậy, huống chỉ nhìn tình huống lúc nãy, anh hoàn toàn tin rằng cô và gia đình chắc chắn bất hòa gay gắt, nếu không sao cô lại mang theo tất cả đồ đạc rời đi như vậy chứ.
Theo lời kể của An Linh thì cô chỉ mới về nước hôm qua, vậy căn hộ này thì sao chứ, là ai đã giúp cô tìm được vị trí đẹp như vậy?
“Anh có muốn uống gì không?”
“Cái gì cũng được”.
An Linh mở tủ lạnh, bên trong không hề có bất cứ một thứ gì là chất lỏng chứ đừng nói đến đồ uống này nọ.
Nhìn bộ dạng cô quay trở lại tay không thì Tần Nam cũng hiểu rồi.
“Anh không khát, em không cần phải khách sáo với anh vậy đâu”.
An Linh cũng biết mình chẳng thể làm gì khác, cô ngồi xuống bên cạnh anh, nhìn ngắm khắp một lượt căn nhà.
“Em mua nó lâu chưa”. Tần Nam hỏi.
“Là anh họ em mua giúp, trang trí nội thất cũng là anh ấy nhờ người quen làm luôn. Lúc mới quyết định về nước, em cũng không nghĩ sẽ dùng đến nó, nhưng mà cuối cùng thì lại dùng vào ngay ngày thứ hai sau khi về, em cũng thật là thất bại quá đi”.
Tần Nam yêu chiều xoa xoa đầu cô, anh rất hay làm hành động này với An Linh, tóc cô mềm mượt, sờ vào rất có cảm giác.
“Ở riêng cũng tốt, em không biết được bây giờ nó đang là trào lưu trong giới trẻ đâu”.
“Anh nói hay quá, trào lưu gì em không biết, người ta là tự nguyện chạy theo trào lưu, còn em là bị hoàn cảnh ép buộc, có giống nhau chút nào đâu”.
“Đúng là chẳng giống nhau chút nào cả, người ta chỉ ở phòng trọ nhỏ, còn em là cả một căn hộ cao cấp, em còn yêu cầu gì nữa hà”. Tần Nam vẫn cười cười, đùa theo câu nói của cô.
“Nhà đẹp thì sao chứ, em chẳng cần”. Giọng nói của cô hơi buồn buồn.
Thấy cô lại nhớ đến chuyện không vui, Tần Nam cũng chẳng biết phải an ủi thế nào, chuyện gia đình cô anh cũng không biết nhiều, nói lung tung không khéo lại khiến cô càng tủi thân hơn thì khổ. Nhìn gương mặt cô hơi nhăn lại vì bất mãn, Tần Nam vội ôm cô vào lòng, anh khẽ hôn nhẹ lên má cô, giọng nói trầm thấp như thôi miên người khác.
“Có muốn đi mua một chút đồ dùng sinh hoạt không, anh đi với em”.
“Không muốn, em chẳng muốn làm gì cả”.
Biết cô lại giở chứng lười biếng, anh cũng không thèm để ý đến cô nữa, tự động lôi cô đứng dậy, khoác áo khoác vào người cô, lấy thêm cả túi xách nữa rồi lôi cô đi ra cửa.
“Anh làm gì vậy, em đã nói không muốn đi rồi mà”. An Linh cãi lại anh, thế nhưng giọng nói lại chẳng có chút khí thế nào cả.
“Em muốn ở nhà gặm nhấm nỗi đau một mình sao. Có anh ở đây, anh không cho phép thì em không được buồn đâu, biết chưa hả?”
Anh làm mặt dữ với An Linh, nhưng cô lại chẳng sợ chút nào cả, có ai lại hù dọa người khác như anh cơ chứ.
“Em cứ buồn đó, anh làm gì được em”. Cô vừa nói vừa ngẩng cao mặt lên nhìn anh thách thức, kiểu như em thích thì em làm, xem anh làm gì được em đấy.
“Cô bé, đừng tự tin như vậy, anh có làm gì được không thì tự em phải biết chứ”.
Anh cúi gần người cô khiến An Linh đột nhiên cảm thấy nóng nực không thôi, cô hơi dịch người lại về phía sao thì lại bị bàn tay anh giữ lại. Một tay anh để phía sau lưng cô, tay còn lại giữ chặt đầu cô, môi anh khẽ hạ xuống chặn lại tất cả những lời bất mãn của An Linh.
Nụ hôn kéo dài triền miên không dứt khiến hai chân cô mềm nhũn, nếu anh không đỡ cô lại thì chắc An Linh đã không thể đứng vững nữa rồi. Môi lưỡi dây dưa, cô cứ trốn tránh thì anh lại đuổi bắt, trêu đùa, dụ dỗ cô gia nhập vào cuộc chơi. Lửa nóng như muốn đốt cháy cả lý trí, An Linh không tự chủ được đáp lại, khiến Tần Nam càng được dịp khuấy đảo trong miệng cô. Cảm giác ngất ngây khiến cả hai người như quên hết tất cả, cho đến khi An Linh không thở được nữa Tần Nam mới miễn cưỡng buông tha cho cô.