Từ ngày hôm đó trở đi. Anh mãi bận việc ở công ty không có trở về nhà. Cô thì cứ ngồi chong ngóc mà than thân trách phận.
Trách cho phận đời bạc bẽo đắng cay.
Tựa lưng vào tường suốt cả ngày làm sống lưng ê ẩm không thôi. Chống tay vất vả mới đứng lên được.
Chân được sợi xích xích chặt mấy ngày không tháo ra đến mức cô sắp không còn cảm giác rồi.
Vươn vai ưỡn ẹo thư giãn gân cốt, cặp mắt trong sáng hướng ra cửa sổ ngắm nhìn cái ánh nắng nhàn nhạt của buổi sớm mà âm thầm thở dài.
Reng.....reng...reng
Nghe âm thanh như tiếng chuông điện thoại vang lên. Cố nhíu mày nhìn quanh quất trong phòng.
Cúi người tìm kiếm.
Ánh mắt dừng lại chiếc điện thoại của cô bị anh tịch thu giờ nằm chễm chệ dưới sàn nhà mà còn dưới phía tủ quần áo cách cô mười bước chân.
Cố đi lại nhưng sợi xích sắt không đủ dài, cứ ghịch ghịch cái chân.
Bực bội quá.
Cô nằm trườn ra, với tay nhăn mặt cố mò mẫm bên dưới chụp lấy điện thoại.
Chiếc điện thoại vốn màu hồng mà bám thêm lớp bụi nhìn không thể tả nổi.
Lấy tay phủi phủi, cô nhìn trên màn hình.
" Mẹ "
Gương mặt vì người gọi đến là mẹ mà nhịn không được cười vui vẻ.
Nhấn nút nhận, áp lên tai nghe.
" Alo, mẹ gọi con có gì không? "
" Mẹ chỉ muốn hỏi tại sao lâu rồi con chưa về quê thăm gia đình. Bộ trên thành phố vợ chồng con còn nhiều việc chưa giải quyết sao? "
Nghe lời mẹ nói, cảm xúc từ đâu ùa về, sóng mũi cay cay, cô thấp giọng.
" Vâng ạ, dạo này nhiều việc quá. Mà ba mẹ vẫn khoẻ chứ. Bệnh đau nhức xương khớp của mẹ có đỡ hơn không? "
" Ba mẹ vẫn khoẻ. Chỉ có trái gió trở trời, mẹ mới bị đau xương khớp "
Giọng mẹ cô chùng xuống, chắc hẳn là đang rất buồn.
Cô biết mẹ đang buồn rất nhiều chuyện và lo lắng cho cô sống bên nhà chồng có tốt không?
Có bị khi dễ, ức hiếp không?
Lúc trước, đám cưới không có tổ chức nên cô dối mẹ không cần lên thành phố. Với lại ngay lúc đó ba cô bất cẩn bị té, mẹ cô bất đắc dĩ mới đồng ý ở quê.
Chứ không là vẫn một mực lên cho bằng được. Vì hạnh phúc của con gái, người làm cha làm mẹ sao có thể không tới.
" À mẹ, con có việc gấp. Con cúp trước nha "
" Con..."
Mẹ cô chưa kịp hỏi thêm câu gì. Cô đã vội ngắt máy, ôm chặt chiếc điện thoại trong lồng ngực, lặng lẽ mà rơi nước mắt, thì thào nói.
" Mẹ, con xin lỗi "
~~~~~~~~~~~~
Ở công ty, anh ngồi ở bàn làm việc, chân vắt chéo, ngã lưng vào ghế, đọc một số văn kiện.
Cô thư kí không cần gõ cửa, ngang nhiên đem theo tách cà phê vừa pha đặt lên bàn.
" Giám đốc uống cà phê ạ "
Cái giọng kẻo dẹo đó khiến anh chau mày, gập văn kiện đang đọc dở, đập mạnh lên bàn.
" Phép tắc cô đi đâu rồi? "
Cô thư kí vẻ mặt bơ bơ, cười e thẹn, ưỡn a ưỡn ẹo tới trước mặt anh.
" Em là thư kí riêng thì cần gì giám đốc nghiêm khắc như vậy? "
Gân xanh ẩn hiện nổi hằn trên trán. Mặt anh đanh lại. Một tia sắc lạnh nhắm thẳng vào cô ta.
Cầm điện thoại đặt trên bàn, anh lạnh lùng nhấn số gọi bảo vệ, ra lệnh.
" Các anh mau lên phòng tôi gấp "
Chỉ mới nhận lệnh, hai anh bảo vệ từ phòng trực chạy một mạch lên phòng giám đốc chưa tới ".
Tác phong làm việc rất nhanh nhẹn.
" Lôi cô ta ra ngoài. Từ đây về sau đừng cho cô ta đặt chân vào công ty dù nửa bước "
Hai anh bảo vệ to cao lực lưỡng, tuân mệnh gật đầu. Mỗi người nắm một bên cánh tay cô ta, kéo ra ngoài.
" Giám đốc, anh đừng đối với em như thế? Còn các người, buông tôi ra mau lên "
Mặc dù bị kéo lê đi nhưng cô ta kiên trì dùng hết sức chống trả, không chịu bước, cứ đứng yên một chỗ. Chất giọng the thé thét lên vang vọng cả không gian yên ắng.
Gương mặt sắc sảo tràn ngập nước, nhìn vào có chút ghê sợ.
Bởi nó nhoè đi lớp phấn trang điểm, còn thêm phần mascara bị chảy xuống, đen xì càng làm cho cô ta chả khác gì một con ma.
" Mau kéo cô ta đi nhanh chóng. Đừng ầm ĩ chỗ tôi làm việc "
Hai bảo vệ sợ anh bực tức. Mạnh mẽ nắm kéo cô ta đi ra ngoài nhanh chóng.
Bọn họ vừa khuất khỏi tầm mắt.
Anh đứng dậy lại cạnh cửa sổ, ánh mắt tối đi, mây mù xung quanh đen nghịt.
Dường như sắp nổi đoá.
Đấm tay lên tấm kính, anh rít từng chữ.
" Khốn kiếp "
Thư kí nào làm việc với anh đều cũng không xong.
Tất cả đều ngu ngốc, đáng ghét.
Cô thư kí cũ Thanh Nhã anh vừa tuyển sau khi Ngọc Hoài cô nghỉ việc. Do một phút bất cẩn làm đổ cà phê lên áo anh. Anh tức giận liền đuổi việc không cần lời giải thích hay xin lỗi gì cả.
Còn cô Trư Hạ khi nãy, cô ta là người mới tuyển vào. Ỷ là cháu của đối tác đang hợp tác với công ty anh thì cứ bày trò quyến rũ.
Hôm qua trong buổi tiệc chúc mừng, còn lén bỏ thuốc vào ly rượu của anh.
May mà anh không làm ra chuyện gì với cô ta. Bằng không có mười cái mạng hay cả dòng họ nhà cô ta anh có đem ra trút giận cũng không thể nguôi ngoai.
~~~~~~~~~~
Mang theo tâm trạng tức giận trở về. Anh đi lên phòng của mình. Đứng trước cửa, anh lấy chìa khoá trong túi quần ra tra vào ổ.
Cạch một tiếng, vặn nắm cửa đi vào bên trong.
" Ngọc Hoài "