Cô sau khi bị anh chọc cho tức giận. Đi thẳng ra sân. Cầm chổi quét lá khô rụng dưới đất.
Thân thể hồi phục không ít nên cô chẳng mệt là bao. Tay cầm chổi liên tục quét lấy quét để mà không hay rằng anh đứng ngay cửa sổ trên phòng nhìn xuống.
Mọi hành động của cô anh đều thu hết vào tầm mắt.
" Nữ nhân chết tiệt. Dám khô g nghe lời tôi "
Anh rít qua kẽ răng. Tức giận xoay người vào trong, lên giường ngã lưng nằm nghỉ. Hiện tại trong người rất khó chịu.
Nóng bức và lành lạnh run người.Anh che miệng ho hai tiếng. Mở miệng mắng thầm.
" Hừ...khó chịu thật "
Cô quét sân xong. Đi vào nhà, mặt mày không cảm xúc, nhanh tay nhanh chân phụ giúp mấy người kia làm việc nhà. Quản gia nấu xong cháo, múc ra tô. Bỏ lên khay nhưng không bưng đi.
Kêu với tên cô.
" Ngọc Hoài, cô bưng lên phòng cho thiếu gia đi "
Ngọc Hoài nghe quản gia gọi tên mình, quăng cái khăn lau bàn trên phòng khách xuống. Chạy nhanh vào bếp, thắc mắc hỏi.
" Sao quản gia không bưng? "
Quản gia ái ngại nhìn cô. Mấp máy môi phun ra được mấy chữ.
" Thiếu gia khi bệnh rất khó tính. Hay cáu gắt. Tôi lại còn phải nấu bữa sáng cho tiểu thiếu gia. Nên phiền cô bưng lên cho nhanh. Nếu bữa sáng chậm trễ qua h, nhất định bị trừ lương. Cô giúp tôi nha! "
Cô đoán chừng bây giờ đã là h", liền gật đầu nhận lời, rửa tay sạch. Hai tay bưng cái khay đi ra khỏi phòng bếp mà tiến lên lầu.
Đi tới phòng dành cho khách, cô gõ cửa ba bốn lần. Không tiếng trả lời, mạnh dạn vặn nắm cửa mở ra.
Giường trống rỗng không có người. Cô thầm nghĩ chắc anh đi về phòng rồi.
Đi ngược hướng lại, cô đến trước căn phòng anh. Kiên nhẫn giơ tay gõ cửa.
Cốc...cốc...cốc...
Im phăng phắc, cô lúc này lên tiếng gọi với vào bên trong mong anh sẽ nghe thấy.
" Khánh Huy, em mang cháo lên đây "
"....."
Cô đợi thêm ", chẳng nhận được hồi đáp. Hít vào thở ra thật sâu, mở cửa đi vào phòng.
Anh trên giường chùm trăn kín mít, chỉ ló cái đầu ra thôi. Chân mày nhíu chặt vào nhau, mồ hôi tuôn ra như suối.
Cô vào phòng tắm tìm một cái khăn nhúng nước vắt cho khô. Quay ra tỉ mỉ, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho anh.
Xong xuôi, sợ tô cháo nguội. Cô khều vai anh đánh thức.
" Dậy đi, anh ngồi dậy ăn cháo nè "
Anh khe khẽ mở mắt, không muốn ngồi dậy. Cố gắng nhìn rõ người trước mặt. Nhịn không được mà mắng hai câu.
" Cô ồn ào quá. Im lặng đi "
" Anh dậy ăn cháo đi. Thuốc em lấy đặt sẵn trên bàn, ăn rồi uống. Chút nữa em lên dọn xuống "
Cô chả bận tâm anh chê trách mình ồn. Chỉ căn dặn dăm ba câu rồi lạnh nhạt bỏ đi. Anh khó chịu khi bản thân bị bệnh, muốn làm cái gì đó để giảm đi sự bức bách này. Liếc mắt sang tô cháo để đầu tủ.
Choảng.
Hất văng tô cháo xuống đất, cháo văng tung tóe, tô miễng bị bể vương vãi khắp nơi. Bên ngoài cô chưa có rời đi nên vừa nghe tiếng đổ vỡ, lập tức mở cửa đi vào.
Nhìn trên sàn tung tóe các mảnh vỡ, cháo đỗ lênh láng. Cô chẳng nói chẳng rằng đi tới ngồi xổm xuống nhặt hết các mảnh vỡ.
" Anh không ăn thì cũng đừng hất đổ "
" Cô cút ra ngoài "
Anh lớn giọng, cặp mắt đỏ ngầu hằn học liếc cô.
" Em cút ra nhưng anh có khả năng dọn dẹp không? "
Cô bực dọc đáp trả lại. Vừa nói vừa lấy hết hộp khăn giấy để lau chùi sạch sẽ. Ánh mắt chả có điểm nào là dừng lại nhìn anh.
" Cô kêu quản gia hay A Thanh, Tu Nhi lên dọn. Còn cô thì cút ra ngoài nhanh trước khi tôi nổi nóng "
" Kêu họ sao? Anh bị bệnh cáu gắt như vậy, bọn họ dám lên đây để anh trút giận chắc? "
Cô cả gan lớn mật nói thế. Rồi một mạch bỏ vào phòng tắm lấy cái khăn và thau nước ấm đi ra.
" Em giúp anh lau người "
Chưa đợi sự đồng ý, cô đã tốc chăn, nhúng khăn vắt nước lau mặt, lau cổ cho anh.
" Dừng lại được rồi đó. Tôi chưa cho phép cô chạm vào người tôi "
Anh giơ tay cầm chặt tay cô, ngăn không cho làm loạn trên người mình. Sức nóng từ tay anh truyền đến, cô nhíu mày rụt tay lại.
" Anh nóng lắm đó. Còn cố lạnh lùng cản em thì mặc kệ anh. Không cho liền không làm nữa, có gì đừng trách em vô tâm "
Định bưng thao nước đi đổ thì anh mạnh bạo nắm tay cô lại. Cau mày tỏ vẻ gượng gạo.
" Lau tiếp đi "
Lúc này cô mới dịu dàng lại như bao ngày. Bàn tay nhẹ nhàng cởi từng cúc áo ngủ của anh. Dùng khăn lau lên ngực và bụng. Anh hơi xấu hổ một tí nên chả nhìn thẳng vào cô. Còn cô thì cẩn thận tỉ mỉ lau.
Đối với cô dù gì trên danh nghĩa bọn họ là vợ chồng thì việc này có gì đáng ngại chứ.
Đoạn định giúp anh lau thân dưới. Anh ho khù khụ, vươn tay chặn ngang.
" Lau thế được rồi. Cô lấy cho tôi bộ đồ khác thay ra "
Cô gật gật đầu, nhanh nghe lời anh. Mở tủ lấy bộ quần áo sạch sẽ khác.
" Muốn em giúp hay tự mình làm "
" Tôi tự làm. Giờ không còn việc của cô, ra ngoài được rồi "
Anh nhận lấy bộ đồ, đuổi cô ra khỏi phòng.
" Ừ, lát nữa em mang tô cháo khác lên cho anh. Bắt buộc phải ăn và uống thuốc thì mới mau chóng khỏe "
Cô khom lưng lấy cái đống hỗn độn lúc nãy mình dọn dẹp bỏ vào một túi giấy đi thẳng ra phòng, bước nhanh xuống nhà.
Anh mệt nhọc thay từng cái áo, cái quần. Chưa bao giờ anh thấy mình thảm hại nhất là khi bị bệnh. Một chút sức lực cũng chẳng có.