Một buổi sáng lại bắt đầu, cô từ lúc tỉnh dậy biết bản thân đêm qua bị anh bế vào đây cũng lười nói về vấn đề này. Một phần sợ anh nổi cáu mà đem cô ra mắng chửi. Một phần là nói cỡ nào anh cũng không chịu chấp thuận yêu cầu đó, cô nói nhiều mệt lắm.
Cả ba vscn, thay đồ. Cũng như hôm qua ăn sáng là ở bên ngoài. Rồi lái xe đưa Khánh Hào tới trường. Cô và anh thì đến công ty.
Vào công ty cô đã nghe lời bàn ra tán vào. Giả vờ mắt ngơ tai điếc, đem tất cả lời nói xấu xa kia bỏ hết ngoài tai. Cô biết miệng đồn một trăm rất nguy hại đến thanh danh của bản thân. Nhưng miệng của bọn họ, cô không thể quản.
Thở dài buồn bã, cô thui thủi sải bước tới chỗ thang máy anh đang đợi mà đi vào.
Lên đến tầng , cả hai song song nhau bước dọc trên hành lang tiến về phòng làm việc.
"Cô tới công ty làm việc không vui sao?"
Anh bất chợt lạnh nhạt mở miệng hỏi cô. Hai tay đút vào túi quần ung dung tiến bước. Đầu hơi nghiêng sang một bên nhìn cô bên cạnh.
" Không phải, thưa tổng giám đốc "
Cô qua loa trả lời cho qua chuyện. Tránh để anh hỏi tiếp liền lảng qua chủ đề khác.
" Tối nay chúng ta đến dự tiệc ở khách sạn My Vân do công ty Phát Kha mời thì Khánh Hào phải làm sao? "
" Tôi đã căn dặn quản gia tới đón "
Anh dứt khoát trả lời. Chân dài thẳng tắp bước nhanh dần bỏ cô tụt lại phía sau.
" Nhóc sẽ không giận chứ? "
Cô chạy ùa lên, nhướn mày lo lắng hỏi anh.
" Sẽ không. Im lặng và lo làm tốt công việc hôm nay đi "
Anh lạnh nhạt nói. Chân đã dừng bước trước cánh cửa phòng làm việc. Vặn nắn cửa mở ra bước vào. Cô bặm chặt môi giữ im lặng lủi thủi theo sau.
~~~~~~~~~~~~~
giờ chiều, Khánh Hào ở trường trông ngóng anh và cô đến đón. Nhóc ở trong lớp mắt cứ mở to nhìn ra cửa lớp.
" Cô giáo Hạ, tôi đến đón tiểu thiếu gia Khánh Hào "
Nhóc thấy quản gia đứng đó. Gương mặt vốn tươi vui bỗng xụ xuống. Mang cặp lên vai đi tới chỗ cô giáo và quản gia.
" Dì thật sự là quản gia nhà của Phương Khánh Hào? "
Cô giáo dò xét lại. Anh cũng đã nói với cô giáo là hôm nay quản gia nhà anh sẽ thay anh đến đón nhóc. Nhưng thời đại bây giờ nếu ngoài ba mẹ những người khác cần phải dò hỏi cẩn thận. Bằng không sẽ bị đánh lừa mà bắt cóc trẻ em.
" Tôi đúng là quản gia nhà họ Phương "
Thấy cô giáo vẫn chưa tin lắm. Quản gia bối rối không biết nên nói gì. Nhóc thấy vậy nắm tay cô giáo giật giật, miệng nhỏ mấp máy nói.
" Bà ấy đúng là quản gia nhà con ạ "
" Nếu Khánh Hào đã xác nhận. Vậy dì có thể đón Khánh Hào về "
Cô giáo cuối cùng đã gật đầu tin tưởng. Nhóc cúi đầu chào rồi theo quản gia đi về.
Ra đến cổng trường, bác tài xế riêng của Phương gia bước xuống xe, chạy đi mở cửa ghế phụ.
" Tiểu thiếu gia lên xe "
Nhóc buồn bã lầm lủi nhanh chóng chui tọt vào xe. Quản gia ngồi kế bên. Bác tài xế cho xe lăn bánh rời đi.
Nhìn con đường bác chạy lại không giống con đường baba chạy đưa nhóc về nhà.
Liền lo lắng quay mặt sang quản gia hỏi.
" Chúng ta không về nhà riêng của baba sao? "
" Baba tiểu thiếu gia và Ngọc Hoài tối nay bận dự tiệc, không chăm sóc cho tiểu thiếu gia được. Nên chúng ta sẽ về Phương gia "
Quản gia trả lời ngay. Nghe xong, Khánh Hào ôm balo nhỏ gục mặt trên đó, lẩm bẩm.
" Mình còn có thứ này muốn khoe với baba và dì mà "
Chiếc xe chạy bon bon một mạch về Phương gia. Khánh Hào theo quản gia bước xuống vào nhà.
Ba mẹ anh sớm đã ngồi ở sofa trong phòng khách chờ đợi. Thân ảnh nhỏ nhắn vừa đặt chân vào, họ kích động đứng bật dậy đi tới ôm nhóc vào lòng.
" Ông bà nội, con khó thở "
Lúc này, ba mẹ anh mới biết mình ôm quá chặt. Vội buông ra, mẹ anh ẵm nhóc lại ghế sofa cùng nhau ngồi xuống. Ba anh theo sát phía sau.
" Bà nội nhớ con quá đi "
" Khánh Hào đi học có vui không? Có thứ gì muốn khoe với ông bà nội không? "
Ba anh mừng rỡ hỏi liền liên tiếp hai câu.
" Con học vui lắm ạ. Con có thứ muốn khoe nhưng con thật sự muốn cho baba và dì nhìn thấy trước. Tiếc là không được rồi "
Nhóc mới đầu nói vui, sau đó gương mặt tràn ngập sự buồn bã. Tay nhỏ mở khóa balo lấy ra một bức tranh vẽ về gia đình đang dùng bữa cơm tối.
Nét vẽ tuy nguệch ngoạc, người không mấy xinh xắn nhưng ẩn chứa vẻ đẹp tiềm ẩn là do nhóc tỉ mỉ tô màu và tấm lòng của nhóc dành ở trong đó.
Mẹ anh nhìn vào bức tranh tay chỉ từng người một.
" Đây là ai? "
" Là bà nội, người này là ông nội, người này là baba, người này là dì và cuối cùng là con "
Khánh Hào chăm chú nhìn theo hướng tay mẹ anh chỉ mà trả lời rành rọt. Nhóc còn nói thêm.
" Con thật sự muốn có một bữa cơm như thế này. Ông bà nội đừng ghét và ra tay đánh dì nữa. Hãy chấp nhận dì có được không? Con thật sự thích dì. Trước đây chỉ là con hư hỏng nói dối. Ông bà nội có được không? "
Khánh Hào cặp mắt long lanh nhìn ba mẹ anh đầy sự khẩn thiết van xin.
Nhóc thật sự muốn có một bữa cơm ấm áp. Đầy đủ người thân vây quần bên nhau. Ở lớp nhóc nghe cô giáo nói.
Nếu có bữa cơm gia đình thì người nhà sẽ càng gắn bó thương yêu nhau nhiều hơn.
Ba mẹ anh phút chốc cảm động. Họ biết mình đánh cô rất nhiều lần còn đánh trước mặt trẻ nhỏ là Khánh Hào. Vì thế tránh không khỏi nhóc học theo thói xấu đó.
Mẹ anh ôm nhóc vào lòng nói.
" Được, ông bà nội sẽ chấp nhận Ngọc Hoài. Về bữa cơm, con phải nói với baba con vì baba con đang giận ông bà nội không biết có chịu bỏ qua không? "
" Bà nội, ông nội yên tâm đi. Về nhà con nhất định sẽ nói mà "
Khánh Hào vui mừng trở lại, thoát ra khỏi vòng tay mẹ anh. Cầm bức tranh bỏ vào balo kéo khóa lại.
" Con đói bụng rồi. Ông nội giúp con tắm đi rồi chúng ta ăn cơm thôi "
" Được rồi. Để ông bế "
Ba anh bế nhóc về phòng giúp nhóc tắm sạch sẽ.
Lúc tắm xong, Khánh Hào đi ra ngồi vào bàn ăn cùng ba mẹ anh dùng bữa rất ngon miệng.