Chương 192
“Những phụ nữ đẹp trong Hải Thành đều bị anh chơi qua。” Ánh mắt xem thường của cha。
Ly trà trong tay của Khương Thục Đồng đã lắc lư một cái,lòng bàn tay bị những ngón tay của mình đâm đến phát đau。
“Khi đó cha đã nói là anh ta đang chơi con,con cứ không chịu tin!Hiện nay đã nhìn rõ bộ mặt thật của anh ta rồi chưa?”
Khương Thục Đồng cúi đầu,lục phủ ngũ tạng luôn bay bổng,đau đến trái tim của cô ta muốn co giật,còn dữ dội hơn cảm giác trái tim co rút lại như trước kia,khiến trong nội tâm của cô ta khó mà chịu được。
Từ khi cha nhắc đến ba chữ “Cố Minh Thành”,cảm giác khắp người như bị điện giật vẫn chứ tan biến。
Cô ta quay về là muốn tìm Khương Lịch Niên lấy sổ hộ khẩu。
Biểu hiện của Khương Lịch Niên ngạc nhiên,cố tình từ Đức trở về lấy sổ hội khẩu làm gì chứ?Kết hôn sao?
Khương Lịch Niên cẩn thận dò thám cô ta。
“Đương nhiên không phải。” Khương Thục Đồng trả lời một câu。
Nếu như nói cho Khương Lịch Niên biết bản thân đã sinh con cho Cố Minh Thành, hỏa khí của cha chắc chắn sẽ cao lên ba thước,sẽ nói những câu khó nghe,Khương Thục Đồng chuẩn bị về đây hai ngày sau đó quay về,thời gian rất gấp,chính sách cứu quốc gia hiển nhiên quá chậm mà。
“Giúp con nhập hộ khẩu。” Khương Thục Đồng đã hạ quyết tâm,nói。
“Con của ai?Nhận nuôi sao?”
Khương Thục Đồng ngồi trên ghế so fa,nghiêng đầu qua không nói chuyện,biết là nếu không nói với cha,cha sẽ khôngđưa sổ hộ khẩu cho cô ta,sổ hộ khẩu khoá vào tủ trong phòng của Khương Lịch Niên,cô ta không thể lấy được。
Không còn cách,cô ta từ trong túi xách lấy ra giấy quyết định khai sinh của Cố Hành Cương。
Cha không nhìn hiểu chữ Đức,nhưng mà tên và ngày tháng năm sinh của đứa con là dùng chữ la tinh và phiên âm viết đó,ông ta có thể nhìn hiểu。
“Cố?Ngày sinh là ngày một tháng sau。Con của anh ta sao?” Khương Lịch Niên giơ tờ giấy khai sinh lên thì tra hỏi Khương Thục Đồng,“Chưa kết hôn đã có con,đứa con còn họ Cố?Ngày một tháng sau,đoán cũng biết được là con anh ta rồi !Con còn thấy chưa đủ xấu hổ hay sao?Sinh một đứa con ra đuổi theo anh。”
“Con không có!Con không ngờ lại có con của anh ta,con đến bên Đức mới phát hiện đó。Bác sĩ khuyên con giữ lại đứa con!” Khương Thục Đồng phản bác kịch liệt,mặt đỏ tía tái。
Bởi vì trước đó Khương Lịch Niên không biết tình trạng kỳ kinh nguyệt của Khương Thục Đồng,cho nên,ông ta đương nhiên là biết đứa con là của Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng biết bản thân đã đuối lý,ngồi đó không nói một lời nào,nghiêng đầu qua,dù sao hiện nay quyền quyết định nằm trong tay của cha,cha có cho mượn sổ hộ khẩu hay không chỉ là một câu nói mà thôi。
“Không có! ” Cha ngồi đó,rất khẳng định,thái độ vạn năm cũng không thay đổi,“Cha sẽ không cho đứa con hoang này nhập vào hộ khẩu của tôi đâu。”
Khi nghe được từ “Con hoang” Này,Khương Thục Đồng tức đến khóc,dù sao đó cũng là đứa con mà cô ta yêu thương nhất,cha sao lại có thể nói như vậy chứ?
Nước mắt đang xoay chuyển trong khoé mắt,Khương Thục Đồng nói không lại,thì đẩy cửa ra đi。
Trong lòng đang có một cơn giận đang bị cản trợ,hiện nay đang là mùa xuân,rất ấm áp,mọi vật trên thế gian đang phục hồi sức sống,rất có hy vọng。
Lần này Khương Thục Đồng quay về,đã quên mang theo máy hút sữa,hiện nay có chút chướng ngực,chướng đến cô ta vừa đau vừa khó chịu,đêm hôm đó tính là đã đến siêu thị mua rồi,nhưng đã quên,lại bị chướng hết một đêm。
Với lại vật dụng như máy hút sữa,những siêu thị nhỏ không có bán,chỉ có thể đến siêu thị lớn mua,siêu thị lớn lại phải đi một đoạn đường。
Cô ta đợi không được,đã chạy qua đó,thuận tiện trút ra cơn giận đó。
......
Xe của Cố Minh Thành không gấp cũng không chậm từ từ lái trên đường,bác sĩ Cù ngồi trên xe anh ta。
“Bệnh của phu nhân đã tốt hơn rồi,hiện nay chịu mở lời rồi,sinh hoạt cũng có thể tự xử lý。” Bác sĩ Cù cười nói。
“Đều là công lao của cô。” Cố Minh Thành không tập trung。
“Cố tổng,” Dù sao bác sĩ Cù đã khám bệnh cho Diệp Hạ gần một năm,với Cố Minh Thành cũng có thể nói là quen biết,nhưng mà,Cố Minh Thành từ đầu đến cuối cũng cách cô ta rất xa rất xa,cho cô ta một cảm giác là,Cố Minh Thành là một người không thể tiếp cận được,“Tôi cảm thấy những tin đồn trong Hải Thành đều khôn vô phải là sự thật!”
Cố Minh Thành không nói gì,chỉ là nhìn sang hướng cửa sổ,không giải thích,không muốn giải thích。
Con đường này rất rộng lớn,xa xa nhìn thấy dáng chạy bộ của một phụ nữ,đang chạy rất chậm。
Trái tim của Cố Minh Thành như bị giật lên một cái,sao lại giống cô ta vậy?
Ánh mắt của anh ta luôn nhìn sang hướng ngoài,cũng không biết người phụ nữ đó bị sao rồi,đã dừng xuống,chạy vào hướng bên trong đường,anh ta không nhìn thấy khuôn mặt của cô ta。
“Tôi cảm thấy anh không giống loại người đó。” Bác sĩ Cù lại nói。
Cố Minh Thành không hề nghe thấy lời nói của bác sĩ Cù,ánh mắt của anh ta luôn nhìn vào kính chiếu hậu bên bác sĩ Cù,mặt của người phụ nữ đó đang hướng vào bên trong,giống như đang cúi đầu nhìn gì đó。
Sỡ dĩ Khương Thục Đồng dừng lại,vì trước ngực của cô ta rất chướng,hơn nữa sữa đã thấm ra,quần áo đã ướt hết một mảnh,nếu tiếp tục chạy nữa,thì càng ngại ngùng,cho nên,cô ta đứng bên đường,hướng theo bên trong đường,chỉnh sửa lại quần áo。
Đúng lúc nơi cô ta đang đứng,có một kính phản quang trên cua quẹo,chẳng qua chỉ liếc nhìn một cái,thì nhìn thấy một chiếc xe biển số “Tám tám tám tám ” lái qua đó。
Khoảnh khắc đó,trái tim của Khương Thục Đồng bỗng chốc lại co giật。
Cô ta biết được chiếc xe đó,cũng biết biển số đó。
Khi còn đang bên Đức,bởi vì bận rộn,bởi vì phải chăm sóc cho con,không có thời gian đi nghĩ đến, cố tình cũng không muốn bản thân nghĩ đến,dù sao hai người sớm đã không còn qua lại nữa。
Người ta nói,sau khi phụ nữ đã có con,thì từ trên trời rơi xuống dưới đất,cũng sẽ không ảo tưởng như trước đây。
Cô ta đối với tình yêu cũng không còn ảo tưởng nữa,nhưng mà không ngờ khi nhìn thấy mấy chữ số “Tám tám tám tám ” đó,vẫn dễ dàng bị đánh bại。
Vì sao mới về nước lại gặp được anh ta chứ?Cũng may anh ta không nhìn thấy bản thân。
Nhưng mà chiếc xe của anh ta khi queo cua,Khương Thục Đồng vẫn nhìn thấy kế bên chỗ ngồi tài xế một phụ nữ tóc dài thướt tha đang ngồi đó。
Lời nói của cha quả nhiên không sai。
Vốn dĩ cô ta cứ nghĩ cha muốn cô ta mất lòng tin vì Cố Minh Thành,cố tình nói anh ta như thế này,Khương Thục Đồng một chút cũng không tin。
Khương Thục Đồng không tin anh ta chỉ trùng hợp hôm đó dẫn theo người phụ nữ đó,cho cô ta nhìn thấy。
Là bởi vì anh ta ngày nào cũng dẫn theo phụ nữ,chẳng qua đúng lúc bị Khương Thục Đồng nhìn thấy mà thôi。
Không phải trùng hợp,mà là tỷ lệ gặp được là rất lớn。
Khương Thục Đồng lúc nãy còn đang nghĩ,nếu như cha vẫn không chịu cho bản thân mượn sổ hộ khẩu đó,không thôi đi nói với Cố Minh Thành,anh ta có một đứa con,nhờ anh ta cho đứa con đó nhập vào trong hộ khẩu của anh ta。
Nhưng mà giây phút này,cô ta đột nhiên không muốn nữa。
Một người đàn ông lại có nhiều phụ nữ như vậy。
He。
Khương Thục Đồng cười đến nước mắt cũng rơi xuống。
Sau này con phải đi học,cưới vợ sinh con,nhất định phải cần đến sổ hộ khẩu,cũng không thể nào cứ để con trai như vậy chứ?
Sữa của Khương Thục Đồng thực sự chướng đến khó chịu,lúc nãy lại nhìn thấy cảnh đó,trái tim co lại,cũng không còn sức bước đi,cô ta đã gió tay đón một chiếc xe。
Không biết bị sao nữa,tài xế lại nhắc đến tin tức người giàu có nhất trong Hải Thành,Cố Minh Thành đã chơi qua bao nhiêu phụ nữ,trong một năm nay,cứ như thu thập con tem vậy。
Khương Thục Đồng cứ nhìn ra ngoài cửa sổ,không nói một lời,hoặc là cúi đầu xuống,quấy trộn bàn tay của mình。
Vốn dĩ sữa chướng đến khó chịu,hiện nay cũng không còn cảm giác nữa。
......
Sau khi queo cua,Cố Minh Thành nhìn trên đường,khi quay đầu lại nhìn người phụ nữ đó,đã không còn nhìn thấy được。
Anh ta suy nghĩ lại,sao có thể là cô ta chứ?
Thân hình của người phụ nữ này gày hơn cô ta một tí,hơn nữa,xưa nay cô ta cũng không mặc áo thể thao,khi không có việc gì,luôn lười lười,trong nhà,không bước ra cửa。
Anh ta cười gượng,hơn nữa,không phải cô ta đã đi Benin rồi sao,cũng không dễ dàng quay lại đây,nếu như muốn rời khỏi, thì phải rời khỏi triệt để một chút chứ。
“Cố tổng,Cố tổng - - ” Bác sĩ Cù lại gọi Cố Minh Thành hai tiếng。
Vì sao luôn không tập trung vậy!
Cố Minh Thành “Ừ” lại hai tiếng,mới ý thức lại,“Tôi đưa cô đến biệt thự giữa eo núi,chiều nay tôi còn chút chuyện,có thể không có ở đây,tôi nhờ tài xế chờ cô về bệnh viện。”
Bác sĩ Cù gật đầu。
Đã đến biệt thự giữa eo núi,Cố Minh Thành cũng không bước xuống xe,liền lập tức quay đầu,đi đến Quốc Tế Phong Thành。
Ảo tưởng đó cuối cùng cũng đánh bại được anh ta。
Giọng nói “Minh Thành ” “Minh Thành” Luôn vang bên tai,cô ta cười tươi như hoa,cô ta đợi anh ta quay về。
Cố Minh Thành ngồi trên ghế sofa,lại châm một điếu thuốc。
Một năm không quay về đây。
Hai năm vẫn không quay về đi。
Sau đó anh ta đã mua điện thoại mới,từ đầu xem lại những cuộc gọi nhỡ,bên trong có một số điện thoại của nước ngoài,anh ta đã tra được,gọi lại về đó,không có người bắt máy,nhờ trợ lý tra được số này gọi từ Benin,anh ta cũng đến đó,hơn nữa tra được vị trí của số điện thoại đó,quả nhiên là điện thoại công cộng。
Hôm đó,anh ta đứng bên cạnh điện thoại công cộng tại Benin,nhìn vào những người đi đường và những chiếc xe qua lại,đất nước này không lớn,nhưng mà từ đầu đến cuối cũng không có tung tích của cô ta。
Bầu trời của Benin có mưa,anh ta cũng biết đi núp,cứ ngây người ra đứng hết một buổi chiều。
Đi đến một nơi xa lạ như vậy,có thể thực sự không muốn nhớ đến anh ta nữa。
Một gốc của thế giới này,cô ta từng đến đây,hôm nay,anh ta cũng đến。
Nhưng mà cô ta đã đi đâu rồi chứ?
Cố Minh Thành hút thuốc,đôi mắt híp lại nhìn sang hướng cửa sổ,trái tim như đã kết băng vậy。
Có khi,anh ta giận dỗi nghĩ,tuỳ tiện quan hệ với một người phụ nữ,muốn xem thử người phụ nữ khác là cảm giác như thế nào,nhưng mà không được。
Đối mặt với người phụ nữ khác,anh ta rõ ràng không thể cứng lên。
Dù cho người phụ nữ khác trước mặt anh ta lộ ngực hở vai,múa may lẳng lơ,mang theo dục vọng muốn quan hệ với anh ta,anh ta cũng kiên định như Liễu Hạ Huệ。
Không còn cách,dù sao phụ nữ khác tuyệt sắc xinh đẹp hơn,trước mặt anh ta cũng như một dĩa rau dư thừa。
Không như Khương Thục Đồng,trong mắt của anh ta tràn đầy ham muốn,mỗi một nơi trên trên cơ thể cô ta,đối với anh ta đều có sự quyến rũ vô hạng。
Một cử chỉ nhẹ nhàng của cô ta,thậm chí cô ta không cử động,cũng không nói chuyện,đơn giản chỉ nghĩ đến ba chữ này, anh ta đã cứng muốn chết,giọng nói thấp đến như muốn câm vậy,thấy ghét không nhịn được khi đó phải chiếm lấy cô ta mới cam tâm。
Trước đây khi cô ta ở đây là như vậy,hiện nay vẫn còn như vậy,một năm nay không gặp cô ta,cũng không đụng qua cô ta,anh ta cảm thấy bản thân đang nhịn đến nổi rất tồi tệ。
Đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông,tuỳ theo thời gian trôi đi,càng ngày càng nghiêm trọng。
Anh ta từng cười gượng,người phụ nữ này có ma lực gì,không chỉ cướp đi trái tim của anh ta,cũng cướp đi khả năng đàn ông của anh ta。
Toàn bộ phụ nữ đi đến căn hộ của Lâm Mỹ Tố,cũng biết được trứng bệnh này。
Nhưng mà họ chưa từng nói lộ ra ngoài,bởi vì đã bị người giàu có nhất Hải Thành ngủ qua,với không ngủ qua,giá trị hoàn toàn khác nhau。
Họ không nói,Cố Minh Thành cũng không muốn giải thích。
Nhưng mà đêm đến chỉ cần nghĩ đến Khương Thục Đồng,dục vọng của anh ta lại dưng trào,muốn hủy đi cả con người anh ta,anh ta buồn phiền,đứng ngồi không yên,không nhịn được,hút thuốc cũng không giải quyết được。
Có khi thực sự nhịn không nổi,thì anh ta đến phòng vệ sinh, đổ một xô nước lạnh từ đầu xuống。
Nước lạnh trên mặt từ từ nhiễu xuống,một tay anh ta dịnh vào trên tường,những thứ xuất hiện trước mắt đều là những cảnh cùng cô ta bên nhau。
Anh ta không hề dẫn qua những người phụ nữ khác đến Quốc Tế Phong Thành,bởi vì đây là nơi anh ta từng sống chung với cô ta。
Người phụ nữ khác đến đây,anh ta thất dơ。
Anh ta không biết,Khương Thục Đồng có phải cũng như vậy。
Nếu như giống như anh ta,vì sao vẫn không quay về chứ?
Đêm hôm nay,anh ta muốn một mình ở lại Quốc Tế Phong Thành,chỉ có ở nơi đây,mới cảm nhận được hơi thở của cô ta。
Anh ta đã ôm lại chiếc gối cô ta nằm qua,đôi mắt híp lại。
Quả nhiên đã rơi nước mắt。
Truyện convert hay : Cùng Tẩu Tử Ở Chung Nhật Tử