Dạ Lan hít một hơi thật sâu sau đó đứng dậy đi xuống nhà, hai tay cô đan vào nhau thể hiện rõ sự lo lắng.
Bước xuống nhà ăn đập vào mắt cô là cảnh tượng vẫn bình yên như ngày nào. Ba ngồi đọc báo, uống cà phê thức ăn được dọn sẵn chỉ đợi cô cùng xuống dùng bữa.
Vẫn ấm áp như vậy nhưng kiếp trước cô lại hoàn toàn không để tâm thật sự lúc đó não cô đã nhúng vào nước rồi.
“Ba”
Thấp giọng gọi lên một tiếng. Lưu Chính, ba Lưu vội đặt tờ báo xuống. Vẫn một gương mặt lạnh lùng, nghiêm nghị nhưng ánh mắt lại hiện lên nét dịu dàng dung túng dễ nhận thấy...
“Con mau vào đây, đi đường xa nghỉ ngơi đã đủ chưa?”
Ba Lưu nhẹ nhàng quan tâm nói.
Lưu Dạ Lan bỗng dưng sóng mũi lại cay cay, nước mắt đã cố kiềm chế nhưng vẫn tuôn trào ra. Cô cứ thế yên lặng mà khóc.
Ba Lưu hoảng sợ vội ra khỏi ghế bước tới chỗ Dạ Lan.
“Con bị thương chỗ nào? Sao lại khóc?”
Ba Lưu gương mặt bỗng dưng trở nên tái mét. Vẫn cố tránh xa cô một khoảng cách vì bản thân ông hiểu rõ con gái ông rất hận người cha này!
Dạ Lan nhìn gương mặt ba mình tái lên vì lo lắng cho cô. Nước mắt lại càng mãnh liệt rơi xuống. Nhào tới ôm chầm lấy ba Lưu.
“Ba...con sai rồi...sai rồi”
Ba Lưu sững người vì hành động của con gái sau đó lại bất đắc dĩ nở nụ cười, ôm lấy cô. Tốt rồi...
“Không sao hết có ba ở đây, dù trời có sập ba vẫn chống lưng cho con”
Ông đã phải hối hận cả đời một lần, giờ không muốn con gái ông phải đau đớn lần nào nữa. Hải Nguyệt...Lan nhi anh sẽ chăm sóc tốt cho con gái của chúng ta, không để con bé chịu ủy khuất nào cả...
Dạ Lan nghe lời của ba, cô biết...biết rất rõ ba luôn bảo vệ cô.
--- ------ ----
Cuối cùng hai ba con cũng quây quần bên bàn ăn. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua gia đình luôn là ngưỡng cửa thiêng liêng chào đón bạn trở về...
--- ------ ---
“Ba con muốn đi học”
Dạ Lan đặt dao và nĩa xuống cái đĩa. Tao nhã dùng khăn lau miệng nói. Thật sự hiện tại cô rất hưng phấn muốn gặp Trịnh Yến Vy....
“Sao lại đi học, con vừa về nghỉ ngơi một thời gian rồi hãy tính”
Ba Lưu lập tức phản bác lời yêu cầu của cô. Dạ Lan hai mắt long lanh nhìn ba mình nũng nịu cầu xin
“Ba...”
Ba Lưu nhìn con gái tâm lại mềm nhũn ra, con gái ông đã chịu tha thứ cho ông thật quá tốt! Nhưng vẫn nghiêm nghị.
“Không”
Dạ Lan có cảm giác như cục đá vạn tấn đè lên vai. Hưng phấn của cô trong giây lát đã hoàn toàn bị dẹp bỏ không chút hơi tàn.
“Hay con sang Anh nghỉ ngơi thêm tuần rồi về đi học cũng được”
Ba Lưu nhẹ nhàng đưa ra giải pháp. Dạo này thời tiết ở Anh mát mẻ sang đó du lịch cũng rất thú vị.
Dạ Lan đang uống nước nghe tới Anh quốc nước trong miệng suýt phun ra may mà cô kiềm chế tốt cố gắng nuốt trọn...
Không phải ông trời muốn cô nhanh nhanh gặp Lăng Phong như vậy chứ?
“Con nghĩ thế nào?”
Ba Lưu hai tay đan vào nhau gương mặt nghiêm túc như đang giao dịch làm ăn vậy. Khóe môi của Dạ Lan giật giật liên hồi...Ba à có cần thái hóa vấn đề vậy không?
“Khụ...à...tùy ba sắp xếp”
Dạ Lan ho khan một tiếng, xoay mắt sang chỗ khác che dấu gương mặt hơi đỏ lên của mình. Mẹ nó! Sao cô cứ hay nghĩ tới tên Lăng Phong nhỉ?
Ba Lưu thâm thúy nhìn vẻ mặt con gái. Sau đó gian xảo cười...Ông hình như chuẩn bị có con rể...
“Vậy chiều nay đi luôn đi cho nhanh”
Ông không muốn rời xa con gái sớm cơ mà con rể vẫn là quan trọng hơn. Hình như nó cũng đang ở Anh nên Lan nhi mới vậy...
“Hả..à...vâng”
Dứt lời Dạ Lan chạy như bay lên phòng.
Ba Lưu còn đang bận suy nghĩ về ngoại hình cũng như tính cách con rể tương lai. Con gái ông đẹp như vậy chắc con rể cũng phải thuộc hàng mỹ nam...