Lời Lăng Phong vừa phát ra rất nhanh chóng mọi người đều nhanh chóng đứng thẳng lưng nghiêm túc, ánh mắt đằng đằng sát khí hướng về phía Trịnh Yến Vy. Lăng Phong thong thả đứng dậy tiến về phía Trịnh Yến Vy cợt nhã cười, Lan nhi rất nhanh anh sẽ giết chết cô ta.
Một người đàn ông áo đen đứng bên cạnh nhanh chóng cung kính đưa cho Lăng Phong một chiếc roi da đính đầy gai nhọn.
Sau đó tất cả đều lùi ra phía sau ngay cả Lâm Khiêm cũng không ngoại lệ.
Trịnh Yến Vy nhìn chiếc roi hai tròng mắt trợn lên cực kỳ hoảng sợ. Miệng ngậm cái khăn phát ra tiếng um um...
Lăng Phong hất cằm, lập tức chiếc khăn được lấy ra khỏi miệng. Trịnh Yến Vy được thoát thì hét lớn chói tai, nước mắt rơi như lũ.
"Không....không Lăng thiếu tha cho tôi....khôngggg......"
Mọi người bĩu môi hừ lạnh khinh bỉ nhìn Trịnh Yến Vy đại loại đều có chung một ý nghĩ. "Ngu ngốc tưởng vào đây mà ra thì so với việc chủ tử không giết người còn nhảm nhí hơn"
Lăng Phong cười nhạt, chiếc roi vung lên "chạm" vào da thịt Trịnh Yến Vy vang lên tiếng chát xé gió, chỗ bị "chạm" dứt thật sâu máu chảy ra rất kinh hãi. Trên mấy gai nhọn của thanh roi còn móc cả thịt của cô ta nhơ nhớt kinh tởm.
"Á.....á ....aaaaa.... ..."
Trịnh Yến Vy đau đớn hét, đau đến mức cô ta muốn chết thật nhanh.
Mọi người thuộc hạ ngay cả Lâm Khiêm tuy nhìn quen mắt nhưng vẫn nổi lên một trận buồn nôn. Tuy bị như vậy....nhưng thật ra chủ tử chưa dùng hết sức đâu a~
Lần lượt từng tiếng chát xé gió cứ vàng lên kèm theo giọng nói thù hận của Lăng Phong....
"Trịnh Yến Vy tất cả do cô mà Lan nhi chết đi...do cô..."
"Ả đàn bà lòng làng dạ thú....chết đi....."
Lăng Phong điên cuồng quất cô ta. Lâm Khiêm thở dài nhanh chóng chạy ra can lại.
"Chủ tử không nên để ả ta chết đơn giản như vậy, người bình tĩnh"
Lăng Phong hồng hộc thở như một con thú giữ đang cố lấy lại sức lực, ném cây roi da sang một bên.
"Cắt lưỡi ả đi"
Dứt lời hắn bỏ đi chỉ để lại câu nói.
"Mọi chuyện giao lại cho ngươi"
"Vâng"
Lâm Khiêm nhìn bóng dáng Lăng Phong khuất sau cánh cửa chỉ nhẹ nhàng rũ mi. Chủ tử yêu Dạ Lan tiểu thư như vậy tình yêu này của hắn đối với Dạ Lan tiểu thư rốt cuộc là nên vứt đi thôi....
"Lấy nước "
Một thùng nước muối tạt vào người Trịnh Yến Vy giờ phút này còn đâu một đại minh tinh chỉ còn lại một con người không ra người quỷ không ra quỷ....
Cơn đau rát do nước muối khiến Trịnh Yến Vy mơ màn mở mắt, đau rát tột cùng.
"Lâm ....q....quản gia....tha..."
"Câm miệng"
Trịnh Yến Vy lắp bắp chưa nói xong đã bị tiếng quát của Lâm Khiêm làm hoảng sợ.
"Cắt lưỡi cô ta đi"
Hai người áo đen nhanh chóng bước tới bóp miệng cô ta ....
--- ------ ------ ------ ------ ----- đường phân cách --- ------
Giờ phút này Lâm Khiêm đang đứng trước một nhà lao, Trịnh Yến Vy nằm mê man mặt đỏ hồng....
Cô ta đã trúng xuân dược....
Chỉ là xuân dược sao? Không đơn giản như vậy thứ Trịnh Yến Vy trúng là "hoan dược" Khiến người ta chỉ muốn hoan ái bất kể với ai... là sản phẩm của Lâm Khiêm....
Lâm Khiêm búng tay rất nhanh hơn người vật được đưa vào bọn họ cũng đều trúng hoan dược....
Lâm Khiêm xoay người bỏ đi ....Thời gian vẫn chưa tới
Mị thay Cáp mẫu viết tiếp mong mn ủng hộ :mrgreen: