- ’’ Đánh thức có cần phải làm đau người khác thế không? ‘‘
Vừa nói Uyển Nhi vừa nhìn xuống tay mình Hồng Phong ngồi trước xe nhìn qua kính chiếu hậu và nói lời cảnh cáo với Uyển Nhi:
- ’’ Nghe nói tính ham ngủ của cô gọi dậy khó hơn nên trời nên lão đại đã phải dùng biện pháp mạnh với cô may mà cô tỉnh lại không thì cô sẽ……. ‘‘
Uyển Nhi nghe xong không dám nói gì và cũng biết tính mê ngủ của mình phải gọi dậy bằng cách ’’ lạ ‘‘ với làm cô thức dậy được. Không dám cãi lại mà phụng phịu, nước mắt lưng tròng nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lẽo thấu xương trước mặt và nói:
- ’’ Thiên à lần sau gọi tôi dậy bằng cách khác đi được không? ‘‘
Câu nói ngọt như mật lướt qua tai của Khẩm Thiên làm cho tảng băng lạnh giá như được một tia nắng yếu ớt chiếu vào. Đây là lần đầu tiên Khẩm Thiên có cảm giác này có chút kì lạ và ấm lòng.
Câu nói vừa dứt đôi môi bạc quyến rũ của Khẩm Thiên đã phủ nên đôi môi hồng phấn của Uyển Nhi. Nụ hôn quá bất ngờ làm cho Uyển Nhi đờ người trong giây lát và đẩn nhẹ người Khẩm Thiên và mở to đôi mắt to tròn long lanh giọt nước mắt theo kế hoạch của cô đã tuân ra giọt lệ đó thật đẹp. Uyển Nhi mấp máy môi rất dễ thương và chút tủi thân giọng nói này cô đã để dành và muốn lập kỉ lục không nói với bất kỳ ai nhưng giờ thì khác rồi cô nghĩ hắn thật là biến thái:
- ’’ Anh đã cướp mất nụ hôn đầu…. ‘‘
Không để Uyển Nhi nói hết câu Khẩm Thiên giơ bàn tay thô ráp nên lâu giọt nước mắt giả tạo đó và nói với giọng lạnh lùng:
- ’’ Em thích tôi gọi em dậy bằng cách đó sao? ‘‘
Uyển Nhi thu lại ánh mắt dễ thương đó và hôn lại vào đôi môi bạc kia và nói:
- ’’ Lão đại đúng là đồ tôi nhưng Uyển Nhi này không sợ đâu ‘‘
Nói xong cô nở nụ cười xinh đẹp quyến rũ lúc này cô xinh như thiên thần đôi môi sắc phấn hoa anh đào cong lên tạo thành một đường đẹp hoàn mĩ. Nụ cười có thể làm trái tim bất cứ đàn ông não cũng phải nhói tim nhưng nụ cười này thì không có tác dụng với Khẩm Thiên. Khẩm Thiên trả lời với giọng lạnh lẽo và vô cảm có chút tức giận:
- ’’ Tùy cô ‘‘
Nói xong Khẩm Thiên ôm eo Uyển Nhi bước ra khỏi xe, vào đến nơi một tên vệ sĩ đứng ngay cửa dẫn cô đi vào một căn phòng đẹp lộng lẫy, căn phòng được tranh trí theo phong cách cổ điển và đầy uy nghiêm giữa phòng là một chiếc giường lướn cách chiếc giường m là một tấm rèm rộng màu vàng trắng tre đi ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua lớp kính dày .mili. Cách đó không xa là chiếc bàn và chiếc ghế bóng loáng chiếc ghế thì được bọc vàng bên ngoài và có lớp sopa trên mặt ghế. Mọi đồ đạc trong phòng đều xếp ngay ngắn theo một nối kĩ càng. Uyển Nhi ngỡ ngàng không tin vào mắt mình và ngãi đầu suy nghĩ người làm ở trong gia tộc Khẩm Thiên lại được ở trong căn phòng đẹp thế này sao lạ thật.
Lúc về đến nơi thì cũng đã chập choạng tối Uyển Nhi vừa tắm xong tìm trong tủ quần áo ở góc phòng mở ra thì toàn đồ con trai và mùi hương trong tủ quần áo tỏa ra thoang thoảng, một mùi hương nhẹ nhàng thanh thoát quyến rủ dường như mùi hương này cô mới được ngửi lần đầu tiên nó hớp lấy trí óc cô trong chốc lát. Cô không suy nghĩ nhiều về mấy bộ quần áo đó mà lấy đại một chiếc áo trắng to của đàn ông và khoác lên người. Uyển Nhi đang sấy tóc thì có tiếng gõ cửa và một giọng nói lạnh lùng vọng tới:
- ’’ Tắm xong thì vào phòng bếp ăn tối nhanh cô chỉ có phút để xuống. ‘‘
Uyển Nhi nghe vậy bụng tự nhiên phát tiếng không suy nghĩ gì nhiều mà cất máy sấy và sửa sang lại mái tóc đôi môi cong lên và nói thầm:
- ’’ Tên này nghĩ mình chậm chạp thế sao mà nói tận phút chứ rốt lát … hư ‘‘
Sửa sang mái tóc xong Uyển Nhi chạy như bay về phía cửa phòng và nhạy sập sập vừa chạy vừa hỏi mấy tên vệ sĩ. Bây giờ cô mới hiểu cho phút để làm gì quả thực nhà Khẩm Gia quá lớn tốc độ nhanh nhẹn của cô nếu như không biết đường thì khéo vài tiếng đồng hồ cũng chưa tới được phòng bếp. Uyển Nhi vừa chạy vừa chủi thầm:
- ’’ Đúng là đồ độc ác tới giờ ăn mà cũng không yên mấy tên vệ sĩ chỉ đường không biết có chỉ đúng không mà cô đi vòng vòng từ nãy giờ vẫn chưa tới. ‘‘
Trong phòng bếp thời gian của cô cũng hết Khẩm Thiên không hề có động tĩnh gì. Lạc Phong không hề có ý chờ đợi cất giọng lạnh lùng với hai tên vệ sĩ đứng ngoài:
- ’’ Đóng cửa. ‘‘
Theo quy tắc trong Khẩm Gia thời gian là quy tắc quan trọng nhất không những phòng chính trị, phòng dành cho vệ sĩ,… đều phải theo quy định dõ dàng nếu muộn thì đứng ngoài không ngoại trừ phòng bếp.
Nửa tiếng sau Uyển Nhi mới tìm thấy phòng ăn vừa bước đến cửa thì Khẩm Thiên và Ngũ Phong đã bước ra. Khẩm Thiên bước ra khỏi của cất giọng lạnh lùng không hề suy nghĩ đến một ai đó:
- ’’ Đổ hết đi ‘‘
Mấy phụ bếp đang cúi đầu nhanh chóng dọn đi hết trên bàn không còn một cái gì. Uyển Nhi đứng ngây người và chút mệt mỏi vì từ sáng đến giờ cô chưa được một miếng cơm vào bụng mà hắn lại đối xử với cô như vậy thật bất công. Uyển Nhi tức tối không làm gì được siết chặt bàn tay và nuốt cơn giận vào trong và giận dữ bước dài về phía Lạc Phong và huých vai vào cánh tay của Lạc Phong và đi vội về phía trước. Lúc này cả nhóm Ngũ Phong và Khẩm Thiên với biết cô chỉ mặc trên người một chiếc áo trắng to của Khẩm Thiên. Khẩm Thiên nhìn trằm trằm về phía Uyển Nhi và cất giọng lạnh lùng và có chút tức giận :
- ’’ Đứng lại ‘‘
Không hiểu tại sao Khẩm Thiên lại có cảm giác khó chịu khi cô ăn mặc như vậy ra ngoài. Uyển Nhi lần này tức giận thật nên bỏ ngoài tai câu nói của Khẩm Thiên mà cứ thế đi. Khẩm Thiên nhíu mày sải bước dài về phía Uyển Nhi và bế bổng cô lên với thân hình nhỏ nhắn của cô đối với khẩm Thiên là quá đỗi dễ dàng. Uyển Nhi không hề dãy dũa như bao cô gái khác mà trừng mắt nhìn trằm trằm vào khuôn mặt lạnh lẽo của Khẩm Thiên mà cắn chặt môi. Khẩm Thiên vừa đi vừa cất giọng lạnh lùng với cô có chút cảnh cáo:
- ’’ Lần sau ăn mặc như vậy thì chỉ khi có mình tôi với được mặc. ‘‘
Hết