Tiếng nói lạnh lẽo ấy vụt qua tai Uyển Nhi làm cô sởn gai ốc và có cảm giác một con ác thú đang ở đằng sau mình. Cô giữ bình tĩnh và quay lại nở nụ cười làm lộ hàm răng trắng muốt của cô trong lúc này cô như một thiên thần đây là chiêu Mỹ nhân kế mà cô học được nếu như Khẩm Thiên không vô cảm trước phụ nữ thì giờ đây Khẩm Thiên đã bị cô hớp mất hồn vì nụ cười vừa rồi. Sau nụ cười cô hạ đường cong trên môi một chút và nói giọng lạnh lùng:
- ” Các anh không muốn biết bản đồ đó tôi cất ở đâu sao? “
Lạc Phong hiểu ý Khẩm Thiên và nói với Uyển Nhi với giọng nghiêm nghị lạnh lùng:
- ” Cô dám đi trước Lão đại. “
Cô nhanh chóng nhận ra được vấn đề và sợ ánh mắt lạnh lẽo kia đờ người trong vài giây và nhanh lấy lại tinh thần Uyển Nhi cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể khi ánh mắt kia đang nhắm thẳng vào cô lúc này Uyển Nhi còn sợ đôi mắt kia hơn cả gặp thần chết và trả lời:
- ” Thì ra là vậy sao được rồi tôi nhận lỗi vậy mời lão đại ạ “
Giọng nói của cô bây giờ nghe đã thấy cô đang chịu sự hãi đã quá đủ Khẩm Thiên đứng dậy tiến về phía cổng và dừng lại ở phía Uyển Nhi nói giọng lạnh lùng pha chút mùi thuốc súng:
- ” Cô muốn chết phải không? Sau khi lấy được tấm bản đồ cô sẽ chết dưới tay tôi nếu như không nghe lời. “
Uyển Nhi nghe vậy liền kéo cổ áo anh xuống nói thầm vào tai Khẩm Thiên giọng nói nhẹ nhàng lướt qua tai Khẩm Thiên khiến cho một căn phòng lạnh lẽo bỗng có một tia nắng yếu ớt chiếu vào:
- ” Lão đại à anh giết tôi sau khi lấy được tấm bản đồ đó liệu đi đến nơi đó anh có còn sống không? “
Khẩm Thiên nhìn cô với ánh mắt khing thường và nói với giọng lạnh lùng:
- ” Không có việc gì mà ta không làm được cả. Việc giết cô quá đơn giản đối với tôi. “
Nói xong không để cô trả lời Khẩm Thiên quay người siết chặt eo cô và cùng cô ngồi vào xe. Ngũ Phong nhìn thấy cảnh tượng trước mắt không tin nổi bất giác nhíu mày vì không một người phụ nữ nào được ngồi cùng xe với Khẩm Thiên ngay cả Lạc Phong cánh tay phải của Khẩm Thiên cũng không được ngồi chung mà cô gái này lại được Khẩm Thiên ôm eo như vậy. Đối với hai hàng vệ sĩ đứng bên cạnh cũng như vậy họ nhìn trằm trằm vào Uyển Nhi và nhanh chóng thu hồi ánh mắt hiếu kì đó và cúi người cung kính. Uyển Nhi có cảm giác mọi ánh mắt dường như luôn liếc đến cô một ánh mắt khó chịu cô liền nhận ra và đẩn nhẹ người Khẩm Thiên ra. Cô chưa kịp đẩn ra mm nào thì cánh tay sắt thép của hắn siết lấy eo cô càng chặt hơn kèm theo là ánh mắt lạnh lẽo có thể làm đóng băng người trước mặt trong giây lát. Bắt gặp ánh mắt ấy Uyển Nhi ngước nhìn Khẩm Thiên đôi mắt long lanh như pha lê chiêu này cô đã mất rất nhiều công để học được nhưng dường như nó không có tác dụng với Khẩm Thiên. Cô thấy không có cách nào lên ngoan ngoãn nghe theo bước vào xe. Hồng Phong ngồi vào trong xe từ lúc nào khi thấy cô hắn cất giọng nghiêm nghị hỏi:
- ” Nơi đó là nơi nào? “
Uyển Nhi không muốn làm mất thời gian và cũng đang suy nghĩ về câu nói của Khẩm Thiên nên không trần trừ suy nghĩ trả lời ngay:
- ” Sau khu vườn nhà họ Đỗ đến đó tôi sẽ vào lấy. “
Cô chưa nói xong chiếc xe đã đi được km về phía trước không tin được vào mắt mình cô đã thốt nên những câu khen ngợi Hồng Phong quá mức quên mất cô đang giả bộ lạnh lùng:
- ” Anh đúng là giỏi thật đấy làm sao có thể đi nhanh thế chứ hôm nào có thời gian dảnh nhớ chỉ bảo cho tôi nhé tôi sẽ cảm ơn anh rất nhiều. “
Cô vừa nói vừa nhổm nên dựa vào ghế trước chỗ Hồng Phong đang lái xe. Câu nói của cô tuy không có gì giả dối nhưng đã lộ mất rồi một tính cách ngây thơ hơn lúc đầu quá nhiều. Khẩm Thiên đang nghỉ ngơi ở ghế sau bất giác nhíu chặt mày lại hiểu ý Hông Phong cất giọng lạnh lùng với cô:
- ” Ngồi im nhiều chuyện “
Uyển Nhi cũng nhận ra liền ngồi xuống bên cạnh Khẩm Thiên và biết mình đã bị lộ lên đã ngồi xuống và im phăng phắc mặt đờ ra cứ như cô sắp gặp phải Thần chết không bằng.
---------------------------
Trong phòng nghỉ ngơi của Lam gia giọng nói từ bên ngoài cửa vọng vào:
- ” Thưa lão đại Khẩm gia đang trên đường đi đến nơi cất giữ bản đồ của viên ngọc ” Phục sinh vô vàn “ “
Nghe thấy vậy Lam Thần lão đại của Lam gia quyền lực không thua kém Khẩm gia cũng đã tìm kiếm viên ngọc khắp nơi khi thấy Khẩm gia hơn mình một bước nên đã trả lời ngay và mang theo câu trả lời đó là một nụ cười yêu mị ghê rợn:
- ” Nó đang ở đâu. “
Thu Sinh nhanh chóng trả lời:
- ” Thưa lão đại nó đang ở trong một chiếc hòm được cất kĩ ở sau vườn nhà họ Đỗ “
Lam Thần nở một nụ cười man rợ chết chóc và đáp tiếng trả lời:
- ” Chuẩn bị xe “
Hết