Diệp Chi Sinh lần nữa trở lại phòng bao, thì cũng vừa lúc nhân viên phục vụ dọn món ngọt tráng miệng lên bàn.
Đợi phục vụ lui ra ngoài, Chu Bội Ngọc liền chủ động đứng lên, múc chè khoai vào chén sứ rồi chia điều cho mỗi người, lúc đặt chén chè xuống cho Lương Tưởng Huân, còn vui vẻ giới thiệu: “Lương Tưởng Huân, chè nếp khoai sọ ở đây ăn rất ngon đó, cô ăn nhiều một chút nhé.”
Lương Tưởng Huân vốn đã đưa tay nhận lấy chén sứ, thì nghe thấy chè này nấu từ khoai sọ, cánh môi liền khẽ mấy máy.
Nhưng là, cô còn chưa kịp lên tiếng, thì Diệp Chi Sinh và Hà Nghinh Phong đã vội lên tiếng trước, lại còn là nói cùng một lúc.
“Cô ấy không ăn được món đó.”
“Tiểu Huân không thể ăn khoai sọ.”
Lời của hai người đàn ông vừa thốt lên, khiến cho mọi người không có hẹn trước cùng lúc quay đầu nhìn về phía họ.
Đối với Hà Nghinh Phong, chuyện anh quan tâm Lương Tưởng Huân đến từng việc nhỏ nhặt nhất, vốn là điều rất bình thường, chỉ cần thường xuyên đi chơi cùng anh, thì nhất định sẽ nhìn thấy hình ảnh này. Và cũng ý thức được, ánh mắt kia của mọi người, chỉ là do anh và Diệp Chi Sinh lên tiếng cùng lúc, họ muốn đi nhìn một chút xem, phản ứng của anh sẽ như thế nào thôi…
Diệp Chi Sinh cũng cảm giác được, ánh mắt của mọi người đang dồn về phía mình, thế nhưng trên gương mặt, vẫn không hề biểu lộ ra bất kì cảm xúc lên xuống gì, từ đầu đến cuối điều là loại mặt đơ kia, khiến cho người ta nhìn vào không thể đoán được, anh là đang nghĩ cái gì.
Lời nói vừa rồi, nghe qua chỉ là một câu rất đơn giản, thế nhưng Chu Bội Ngọc lại hiểu rất rõ, Diệp Chi Sinh thật sự rất để tâm tới Lương Tưởng Huân, điều này khiến cho đáy lòng cô dâng lên một tầng chua xót.
Có thể nói rằng, cô là loại phụ nữ vì mục đích mà có thể bất chấp tất cả, là loại phụ nữ tâm cơ ti tiện, là kẻ giả dối, lừa gạt người khác. Duy chỉ có một điều thành thật nhất trong lòng cô, chính là yêu Diệp Chi Sinh, cô không thể lý giải được vì sao cô trước đây luôn là một người cao ngạo, không luỵ tình với bọn đàn ông, thế nhưng đối với Diệp Chi Sinh, trái tim cô lại yếu đuối tới mức đáng giễu cợt, nhìn thấy anh nhiều năm vẫn thuỷ chung một lòng không đổi, kiên trì đợi chờ Lương Tưởng Huân, ở nơi ngực trái của cô tuy rằng rất đau đớn khổ sở, nhưng điều đó lại càng làm cho Diệp Chi Sinh trở nên cuốn hút hơn, bản năng muốn chiếm hữu anh trỗi lên rất mạnh mẽ, cô quả thực đã si mê anh đến không còn thuốc cứu chữa nữa rồi.
Cô khẽ nắm chặt chén sứ trong tay, cố nặn ra một nụ cười, trong giọng nói mang theo vài phần ngạc nhiên hỏi: “Lương Tưởng Huân, cô không ăn được khoai sọ sao?”
Lương Tưởng Huân hơi chuyển dời tầm mắt, lơ đãng nhìn về phía Diệp Chi Sinh một chút, rồi nhận lấy chén sứ từ trong tay Chu Bội Ngọc, đặt xuống bàn, ngượng ngùng gật đầu.
“Vâng, tôi bị dị ứng khoai sọ…” Cô nói rồi khẽ mím môi, nhìn chằm chằm chén chè khoai vẫn còn đang bốc khói.
Thật ra da của cô rất mẫn cảm, lần đó mẹ của Diệp Chi Sinh nấu món lẩu gà nấm, trong nước dùng có để một ít khoai sọ, cô sau khi ăn vào, cả người liền nổi rất nhiều mẩn ngứa đỏ. Diệp Chi Sinh trước là gọi bác sĩ riêng đến nhà, kiểm tra cho cô cẩn thận, sau thì ngồi ở bên cạnh bôi thuốc giúp cho cô.
Chuyện đã trôi qua rất nhiều năm, ngay cả chính bản thân cô cũng không còn nhớ rõ, không nghĩ tới Diệp Chi Sinh như thế mà vẫn còn nhớ.
Chu Bội Ngọc ngồi xuống ghế, bày ra vẻ mặt thoạt nhìn như là đang rất quan tâm và lo lắng: “Thật xin lỗi nha, tôi không biết chuyện này, suýt chút nữa hại cô rồi…”
Lương Tưởng Huân lắc nhẹ đầu, mỉm cười lên tiếng.
“Chu tiểu thư đừng nói vậy, tôi hiện tại vẫn không bị sao mà.”
Hà Tố Phấn ban đầu chỉ nghĩ rằng Diệp Chi Sinh bởi vì nhìn thấy Lương Tưởng Huân hôm nay mặc chiếc váy này thật quá xinh đẹp, nên mới liên tục dùng ánh mắt thâm tình kia, nhìn trộm đến mức mất hồn, cho đến khi cô chứng kiến chuyện vừa rồi, trong lòng liền đã bắt đầu nghi hoặc, đặt một dấu chấm hỏi về mối quan hệ của hai người.
Nhưng là, ý thức được hiện tại không phải lúc hỏi chuyện này, thế nên cô liền gạt bỏ ý nghĩ đó sang một bên, đưa tay cầm đĩa bánh ngọt của mình, đưa tới chỗ Lương Tưởng Huân, vui vẻ nói.
“Chị Tưởng Huân không ăn khoai sọ được, vậy thì ăn bánh kem dâu tây này đi, dâu tây có nhiều vitamin C, ăn vào da sẽ rất đẹp nha…”
Nhìn thấy Lương Tưởng Huân cánh môi động đậy, định từ chối không ăn, cô rất lanh lẹ, lần nữa lên tiếng trước.
“Bàn ăn này, vừa rồi tổng cộng có tám món, chỉ có hai món thanh đạm, sáu món còn lại điều chứa hàm lượng kalo ở mức cao, em mỗi món đã gắp ba lần, cùng với chén chè khoai này nữa, tổng hàm lượng kalo em dung nạp vào cơ thể của mình chỉ trong một tối hôm nay, ước tính phải trên bảy trăm kalo, cộng chung với bữa sáng và bữa trưa đã ăn nữa, thì hàm lượng kalo của ngày hôm nay, em đã vượt mức rồi. Lại nói, em không muốn biến vòng eo sáu mươi tám của mình, trở thành vòng eo tám mươi sáu đâu, vậy nên là, miếng bánh kem dâu này, chị giúp em ăn nhé.”
Nghe Hà Tố Phấn tính toán một loạt về bảng giá trị dinh dưỡng kalo, Lương Tưởng Huân và Chu Bội Ngọc không nhịn được bật cười thành tiếng.
Hà Nghinh Phong cầm một cái muỗng nhỏ, đặt vào trong đĩa bánh ngọt, ngữ khí vẫn luôn ôn hoà như cũ, bảo cô: “Ăn thử đi..”
Lương Tưởng Huân trên môi vẫn còn giữ nguyên nụ cười, nói một câu: “Cám ơn..” rồi cầm muỗng lấy một phần bánh nhỏ cho vào trong miệng.
Nhìn thấy Diệp Chi Sinh vẻ mặt không chút biểu tình, không lạnh không nhạt nâng ly rượu đỏ lên uống vào một ngụm, Đoàn Thiệu Nhậm trong lòng thầm nghĩ, bữa cơm tối đêm nay, dường như không hợp với khẩu vị của Diệp tổng rồi...
Anh khẽ mỉm cười với ý vị sâu xa của mình, rồi lắc lắc rượu đỏ trong ly, sau mới nhấp một ngụm, cảm nhận vị độc đáo của chai Chateau Latour năm , đang thấm dần xuống cổ họng.