Tống Trí Thành sau khi đưa hai người đi tham quan khu vực trưng bày tác phẩm nghệ thuật gốm sứ Trung Sơn xong thì quay trở lại đại sảnh.
Những vị khách mời có mặt trong buổi tiệc đêm nay, đại đa số điều là những cổ đông và đối tác với tập đoàn tài chính Khương Duệ, thế nên bọn họ sau khi chào hỏi vài câu với cựu uỷ viên Tống, thì liền mang một ly rượu vang đỏ đi đến chỗ Diệp Chi Sinh hỏi thăm theo phép lịch sự.
Lương Tưởng Huân hiểu rõ nghĩa vụ của cô theo anh đến đây là để làm gì, nên cũng tận lực làm tốt vai trò được phân phó, nhìn thấy có người đi tới chỗ Diệp Chi Sinh bắt chuyện, cô liền theo cách họ xưng hô mà chủ động chào hỏi một câu, rồi nâng ly rượu vang trong tay lên kính họ.
Công việc của cô vốn dĩ là phiên dịch viên, thường xuyên theo khách hàng của mình đi gặp đối tác nói chuyện hợp tác, cho nên ở phương diện giao tiếp kiểu này, cô quả thực làm rất tốt.Các vị khách mời ở đây mỗi một người sau khi tiếp xúc với cô, thái độ điều rất hài lòng, có một vài người còn hỏi cô cả số điện thoại, nói rằng trước muốn kết bạn với cô sau hi vọng có thể tiến xa hơn.
Cô rõ ràng làm tốt như vậy, nhưng Diệp Chi Sinh dường như vẫn không bằng lòng, suốt cả buổi tối, sắc mặt của anh thoạt nhìn đặc biệt không đẹp mắt, còn thường xuyên bắn về phía cô tia nhìn rét lạnh, giống như hận không thể dùng ánh mắt đóng băng cô thành một khối, khiến cho cô dù không phạm phải sai sót nào, cũng bị ánh nhìn của anh doạ cho đáy lòng run sợ.
Tiệc đứng ở đại sảnh diễn ra đến khoảng chín giờ, tất cả thượng khách liền được mời di chuyển đến sân khấu ngoài trời ở trên tầng hai của du thuyền.
Ở giữa sân khấu có bốn sợi dây băng vải đỏ, được buộc cố định ở bốn góc để giữ một chiếc đèn lồng cỡ lớn màu đỏ rực, ( kích thước x m) đang bay lơ lững giữa không trung.
Tống Trí Thành cầm một văn kiện mỏng bước lên bục sân khấu, điều chỉnh hướng micro hơi hạ xuống cho phù hợp.
Đợi cho khách mời đã ổn định xong vị trí, ông mới mở văn kiện ra, trước lên tiếng hành văn cảm tạ, bày tỏ vui mừng vì sự có mặt của mọi người, sau nói ra mong muốn, các uỷ.viên kế nhiệm chiếc ghế chủ tịch hội tư vấn tài chính nổ lực cống hiến hết mình, để trung tâm ngày càng phát triển…
Sau khi kết thúc phát biểu, Tống Trí Thành liền mời lên sân khấu ba vị khách mời đặc biệt để cùng ông cắt dây băng, tiến hành nghi thức thả đèn trời, và Diệp Chi Sinh là một trong ba người được Tống Trí Thành mời lên sân khấu.
Lương Tưởng Huân ngồi ở bên dưới, ánh mắt vẫn luôn quan sát Diệp Chi Sinh.
Anh vẫn như thường lệ, vẫn một thân âu phục đen, áo sơ mi trắng, giày da chỉn chu, gương mặt trừ vẻ lạnh nhạt, thì không hề biểu hiện ra ngoài bất kì cảm xúc gì.
Niếu như phải hình dung anh bằng năm từ, thì có thể bình luận rằng “Cao ngạo, khó phục vụ”
Nhưng là, dù cho Diệp Chi Sinh một thân lãnh đạm, dù cho anh ở trên sân khấu nhiễm nhiên lạnh nhạt, một cái cong khoé môi, hiện ra ý cười cũng không có đi chăng nữa, thì khi anh và ba vị uỷ viên khác đứng cùng một chỗ, bọn họ dù khoát ở trên người âu phục màu sắc tươi sáng, vẫn không thể làm mờ nhạt thân ảnh của Diệp Chi Sinh.
Trên người của Diệp Chi Sinh luôn toát ra loại thanh lãnh trác tuyệt ít ai có được, loại quý khí hơn người này, không thể ngày một ngày hai có thể hình thành, mà từ khi anh vừa được sinh ra, loại khí chất này liền đã xuất hiện trên người.
Gương mặt lại giống như được bàn tay chúa trời tỉ mỉ tạo thành, hoàn mỹ không một góc chết, ngũ quan tuấn tú phi phàm, ở dưới ánh đèn sân khấu chiếu xuống làm cho dung mạo Diệp Chi Sinh càng thêm nổi bật, khiến cho người ta nhìn rồi liền không muốn rời mắt.
Không thể không thừa nhận, cô chính là bị dung nhan tuấn mỹ này của anh hấp dẫn đến trí mệnh, cho dù cô biết rõ, cả đời này không thể cùng đường với anh, thế nhưng vẫn không thể khắc chế bản thân mình, đi ngừng yêu thích anh.
Thời điểm hiện tại, lại càng không có chút tiền đồ nào, khi mà anh đã nói mục đích mang cô theo bên cạnh chỉ vì công việc, vậy mà ở tận sâu trong đáy lòng của cô, vẫn hiện lên tia vui sướng.