Cô không biết mình bằng cách nào bản thân có thể rời khỏi nơi đó, chỉ biết lúc cô hậu tri hậu giác bình tỉnh trở lại đã nhìn thấy mình đang đứng ở ngoài ban công cách phòng làm việc của Diệp Chi Sinh một tầng.
Trong đầu cô đặt biệt rối loạn, lời vừa khi nãy của Chu Bội Ngọc cứ như một loại ma chú không ngừng vang lên bên tai cô.
Những lời mỉa mai, đầy vẻ khinh thường của Diệp Chi Sinh trong đêm anh phát hiện ra sự thật đã phun ra từng chữ khó nghe, cùng đoạn hình ảnh anh phát tiết ném tờ giấy ly hôn tới trước mặt bảo cô ký vào, cũng theo đó mà xoay vòng trong ý nghĩ.
Cô cảm thấy đầu mình đau như búa bổ, nhẹ đưa tay lên xoa xoa ấn đường vài cái, khẽ hít vào một ngụm khí cố đè nén loại đau khổ này xuống rồi mới sửa lại quai túi xách trên vai xoay người ra về.
Nhưng đúng là ông trời thật khéo trêu người, giây phút cô vừa xoay người còn chưa đi được nữa bước liền nghe được giọng nói uyển chuyển Chu Bội Ngọc gọi tên cô.
“Tưởng Huân, cô sao lại ở đây?”
Cô rất muốn làm ngơ như không nghe thấy ai gọi cứ như thế bỏ về cho xong, nhưng âm thanh gót giày của Chu Bội Ngọc cứ liên tục nện xuống sàn gạch ngày một gần cô hơn.
Biết không thể tránh né cô mới mệt mỏi ngẩn đầu nâng mi mắt nhìn Chu Bội Ngọc đang nhoẻn miệng cười tươi với cô, rồi đặt hai tay lên thành lan can của ban công hỏi thêm một câu.
“Trên tay cô cầm văn kiện chắc là đưa cho Diệp Chi Sinh, niếu đã tới rồi sao lại không vào phòng?”
Được Chu Bội Ngọc nhắc nhở cô mới nhớ tới là văn kiện vẫn còn chưa đến tay Diệp Chi Sinh, khẽ dời tầm mắt nhìn tập văn kiện, sau mới đưa tới cho Chu Bội Ngọc.
“Lúc sáng anh ấy bỏ quên ở nhà, nghĩ rằng văn kiện này sẽ cần thiết nên tôi mang tới, phiền tiểu thư giúp tôi mang lên đó vậy.”
“Aiiyo như thế làm sao được, cô đã mang tới vậy thì mang vào trong đó luôn đi, nhỡ đâu tôi mang lên anh ấy lại hỏi tôi tại sao không cho cô mang vào thì tôi biết phải nói làm sao?”
“Có tiểu thư Bội Ngọc ở đó anh ấy đã rất vui vẻ, còn hỏi tôi để làm gì.”
“Tưởng Huân cô đừng nói vậy, tôi làm sao lại khiến Diệp Chi Sinh vui được chứ.” Chu Bội Ngọc làm bộ dáng như không hề hay biết chuyện gì.
Lương Tưởng Huân không có trả lời, khẽ nâng lên một nụ cười nhạt nhẻo rồi đưa mắt nhìn vào khoảng không ngoài ban công.
Chu Bội Ngọc nhìn dáng vẻ thất thần của Lương Tưởng Huân tựa hồ đoán Lương Tưởng Huân chắc chắn không có nghe được hết đoạn đối thoại của Diệp Chi Sinh, cho nên sắc mặt mới trở nên nhợt nhạt khó coi như thế.
Được rồi, niếu như lửa đã cháy to, cô ngại gì lại không châm thêm một cây cũi! Cô khẽ cười thầm một cái rồi mới làm ra bộ dáng đồng cảm, âm điệu khổ sở.
“Tưởng Huân à, cô có phải lúc nãy đã lên phòng làm việc của Diệp Chi Sinh, cũng đã nghe được hết rồi phải không?”
“Thật xin lỗi cô nha Tưởng Huân, tôi vốn dĩ chỉ là muốn thử lòng của Diệp Chi Sinh xem thử anh ta có yêu cô thật không nên mới giả vờ ôm anh ta và nói những lời như vậy.”
“Nào ngờ Diệp Chi Sinh lại không có chút nào do dự mà nói với tôi, anh ta là vì nhìn thấy ba cô vừa mới qua đời, cho nên cảm thấy rất là tôi nghiệp cho hoàn cảnh của cô.”
“Còn nói muốn giữ lại cho cô một chút tôn nghiêm cuối cùng, để cho cô lên tiếng nói ly hôn trước, như vậy trong lòng anh ta sẽ không ray rức.”
Cô nói đến đây thì ngừng lại một chút, cô muốn cho Lương Tưởng Huân có thời gian để kịp tiếp nhận hết lời cô vừa nói, sau đó nhìn thấy cánh tay vịn ở song sắt của Lương Tưởng Huân khẽ dùng sức, như đang cố đè nén xuống đau khổ.
Thật xin lỗi nha Lương Tưởng Huân, cùng là phụ nữ tôi biết làm như thế này đối với cô thật không công bằng, nhưng để có được trái tim của Diệp Chi Sinh tôi sẽ không từ bỏ bất kỳ thủ đoạn nào!
Nghĩ đến đây khoé môi cô chợt mím chặt hơi nhếch lên trên biểu thị sự khinh khi, rồi mới lại đạm nhạt cất giọng.
“Tưởng Huân, tôi biết nói điều này ra cô sẽ cảm thấy rất buồn, nhưng mà chuyện giao ước ba tháng đó tôi nghĩ cô nên tìm cơ hội càng sớm càng tốt nói ra đi.”
“Thà đau lòng một lần rồi chết tâm, chứ đừng cố níu kéo một người đàn ông khi mà họ chỉ vì nhìn thấy cô quá mức tội nghiệp, rồi sinh tâm thương hại mà ở bên cạnh, như thế chẳng khác gì một sự xỉ nhục.”
“Còn có Diệp Chi Sinh anh ta..”
Lương Tưởng Huân từ đầu đến giờ luôn im lặng bất ngờ lên tiếng.
“Tiểu thư Bội Ngọc, xin cô đừng nói nữa, tôi đã biết bản thân nên làm gì rồi cho nên…”
“Xin cô đừng nói nữa.”
Nhưng Chu Bội Ngọc là không muốn buông tha, cô làm ra vẻ mặt bất bình thay cho Lương Tưởng Huân, rồi cố giải thích thêm.
“Không phải đâu Tưởng Huân, ý của tôi là..”
“Thật xin lỗi, tôi cảm thấy hơi chóng mặt muốn đi mua một chút thuốc, nên xin phép đi trước.” Cô sau khi nói xong liền dứt khoát xoay người vượt qua mặt Chu Bội Ngọc tiến về phía thang máy.
Chu Bội Ngọc không có đuổi theo, mà đứng im lặng đợi cho tiếng thang máy vang lên âm thanh ting ting mở ra đóng lại.
Cô mới bước thêm hai bước đứng ở chổ ban nãy Lương Tưởng Huân đã đứng, rồi hơi khép mi mắt lại ngẩn đầu lên đón cơn gió trưa dịu nhẹ thổi tới.
Trong đầu nghĩ đến ánh mắt đầy thấy vọng cùng bộ dáng đau lòng pha chút lúng túng của Lương Tưởng Huân lúc rời công ty có lẽ rất buồn cười, nghĩ đến đây cánh môi cô khẽ giương lên nở ra một nụ cười đắc ý.