Hà Nghinh Phong khẽ hít vào một ngụm khí, ánh mắt thâm tình nhìn người con gái anh yêu, vẻ mặt rất nghiêm túc nói.
“Còn nhớ năm đó, khi mà tất cả mọi người điều nói anh là đứa trẻ hư đốn, ngang ngược bất trị, khẳng định sau này chẳng thể làm nên trò trống gì. Duy chỉ có một đồng học nữ nói với anh, cô ấy tin tưởng anh không phải người xấu. Vào thời khắc nhìn thấy anh gặp nguy hiểm, lại không ngại an nguy bản thân xông vào cứu anh. Chỉ một điểm này, anh đã có thể chắc chắn cô gái ấy không phải là người xấu…”
“Có những việc, không phải mắt nhìn thấy, tai nghe được liền đã là sự thật, mà phải dùng trái tim và lý trí để cảm nhận, mới có thể hiểu đúng. Cũng giống như em năm đó, nhìn thấy những việc anh đã làm, mà vẫn một lòng kiên định, nói tin tưởng anh. Thì anh hôm nay cũng như thế, tuyệt đối tin tưởng em.”
Hà Nghinh Phong trong lúc nói, vẻ mặt luôn rất chuyên chú, nghiêm túc, vào lúc anh nhấn nhá vào những câu trọng điểm, giọng nói đặc biệt vững vàng, khiến cho tâm trạng nặng trĩu của Lương Tưởng Huân trở nên tốt hơn khá nhiều, khoé môi hơi hơi giương lên, sau mới nhẹ giọng hỏi.
“Anh không hỏi em vì sao à?”
Hà Nghinh Phong lắc lắc đầu, ánh mắt mềm mại nhìn cô, nói lấp lửng: “Anh chờ em.”
“Hả?” Lương Tưởng Huân nhất thời không hiểu hàm ý trong câu vừa rồi, liền mở to đôi mắt bồ câu, ngẩn đầu nhìn Hà Nghinh Phong.
Hà Nghinh Phong bị ánh mắt tròn xoe đen láy của Lương Tưởng Huân đang khẩn trương nhìn chằm chằm như thế, đáy lòng lại có từng đợt sóng gợn lên nhấp nhô, anh rất muốn lập lại đầy đủ câu với cô rằng “Anh yêu em, chờ em gật đầu đồng ý, để anh có thể che chở cho em…”
Nhưng anh biết Lương Tưởng Huân đang tổn thương sâu sắc về mặt tình cảm, vào lúc này không nên cho cô thêm áp lực, khiến cô phải suy nghĩ nhiều. Dù gì anh cũng đã chờ cô mười năm rồi, bây giờ có chờ thêm nữa, anh cũng không ngại.
Anh khẽ mỉm cười, đưa tay lên xoa xoa phần tóc mái của Lương Tưởng Huân, giải thích.
“Ý của anh muốn nói, anh không hỏi em là bởi vì, muốn chờ một ngày nào đó em sẽ tự khắc nói cho anh biết.”
Lương Tưởng Huân bây giờ mới hiểu ra, liền “À” một tiếng, rồi cũng khẽ cười, đưa tay vuốt lại chỗ tóc rối.
Đoàn Thiệu Nhậm từ nãy đến giờ, vẫn luôn chăm chú quan sát từng li từng tí, những biểu hiện trên gương mặt của Lương Tưởng Huân. Nhìn thấy cô sau khi nghe Hà Nghinh Phong động viên, ánh mắt dần trở nên có thần thái hơn, trên gương mặt cũng không còn nhìn thấy tia bi ai như lúc anh bước vào phòng nữa, mới thở phào nhẹ nhõm.
Vào lúc nhìn thấy Hà Nghinh Phong nói xong, cũng bê theo tô cháo bước bước chân tới gần, đặt tô cháo còn đang bốc khói lên tủ nhỏ cạnh giường, vui vẻ tiếp lời.
“Nghinh Phong nói rất đúng đó, những thị phi, tốt xấu từ miệng người đời, họ mau nói cũng chóng quên, Lương tiểu thư đừng quá bận lòng, sinh bệnh thì không hay, cần nhất vẫn là sức khoẻ tốt.”
Lương Tưởng Huân hơi ngẩn đầu lên, cười nhẹ, dè dặt nói: “Cám ơn anh…”
Đoàn Thiệu Nhậm: “Gì mà cám ơn chứ, Lương tiểu thư là bạn của Nghinh Phong, vậy cũng xem như là bạn của Đoàn Thiệu Nhậm này rồi, vậy nên, không cần quá khách sáo.”
Lương Tưởng Huân nghe Đoàn Thiệu Nhậm cứ không ngừng gọi mình là Lương tiểu thư, khiến cô cảm thấy rất ngại ngùng, còn có chút không thoải mái. Cô cảm thấy với thân phận của cô, hoàn toàn không xứng đáng với kiểu xưng hô này, nên mới lại tiếp lời.
“Tôi tên Lương Tưởng Huân, anh cứ gọi tên tôi là được rồi. Đừng gọi là tiểu thư nữa, nghe thật ngại.”
“Anh đã nói điều là bạn mà, vậy cứ gọi như Phong Phong cho tự nhiên hơn nhé.” Cô nói rồi nhoẻn miệng cười.
Đoàn Thiệu Nhậm vẻ mặt bối rối, nói “À.” một tiếng, rồi đưa tay cào cào tóc sau gáy.
Hà Nghinh Phong nhìn thấy tâm trạng của Lương Tưởng Huân đang tốt lên, khiến cho anh cũng vì thế mà vui vẻ theo, liền nói một câu pha trò.
“Tiểu Huân, thiết nghĩ em cứ để Thiệu Nhậm khách sáo một chút thì hơn, vì cậu ấy mà tự nhiên, thoải mái thì sẽ nói rất nhiều, rất là phiền phức… A…”
Đoàn Thiệu Nhậm một giây trước còn đang ngại ngùng cào cào tóc, một giây sau liền trợn mắt, vỗ lên vai Hà Nghinh Phong một cái rõ đau, mắng: “Nghinh Phong thối, cậu đi chết đi.”
“Đấy, em nhìn thấy chưa? Bây giờ còn động tay động chân với anh nữa. Tiểu Huân, anh khuyên em nên cân nhắc lại việc xem cậu ta làm bạn.” Anh nói rồi đưa tay lên xoa xoa chỗ vai, buồn rầu lắc lắc đầu, làm vẻ mặt như là rất đau.
Lương Tưởng Huân nhìn hai người một màn này, chỉ biết lắc đầu, nhịn không được bật cười, vì cười một cách tự nhiên, hai khoé môi cong lên, để lộ ra hàm răng trắng điều tăm tắp.
Hà Nghinh Phong bị nụ cười lơ đãng của Lương Tưởng Huân làm cho ngây ngẩn, bất chợt khiến anh nhớ đến, ngày đầu tiên anh chuyển vào cùng lớp, rồi được sắp chỗ ngồi cạnh cô.
Vào lúc anh vừa ngồi xuống, cô liền mỉm cười, chủ động chào hỏi, làm quen đồng học mới. Ngay lúc đó anh liền đã bị nụ cười xinh đẹp của cô làm cho thế giới đảo điên, buồng tim cũng theo đó mà sắp văng ra ngoài. Chỉ là do sự cố tai nạn xe năm đó, đã khiến cho anh dần ít nói ít cười, mất đi sự tự tin. Cho nên lúng túng không biết thế nào lại không có mở miệng, làm bộ dáng lạnh nhạt, rũ mi mắt, quay mặt đi nơi khác.
Nhớ có một lần tan học, anh tình cờ đi ngang qua thư viện, nhìn thấy cô cùng vài đồng học ngồi xem sách, không biết đồng học ngồi cạnh nói gì, khiến cho cô cười vui vẻ đến độ, đôi lông mày cũng cong cong lên.
Rồi không biết tự bao giờ, nụ cười đó lại in sâu trong tâm trí, khiến cho anh mỗi ngày vào giờ tan học, điều giả vờ đi ngang qua thư viện, sau đó lơ đãng nhìn một cái.
Kế đến biết được, cô thường được bổ nhiệm dẫn dắt những đồng học có thành tích không tốt, nên cố ý khiến cho thành tích càng lúc càng tệ hại, kết quả chỉ sau một tháng, thành tích học tập của anh kéo theo thành tích thi đua của lớp bị rớt hạng. Và thế là anh đạt được ý đồ.
Vì lần đầu tiên để lại ấn tượng với cô không tốt, nên cô nói chuyện với anh cũng rất dè dặt, ngoài việc nhắc nhở anh làm bài tập, thì nhìn cũng không muốn nhìn anh. Vì cô không để ý, khiến trong lòng anh rất bứt bối khó chịu, thế là anh lại càng tìm cách làm khó cô, tiếp tục bỏ trống bài vở một tuần nữa.
Bị hoạ lây từ anh, tức nước thì phải vỡ bờ, cô cuối cùng cũng chịu mở miệng. Buổi chiều ngày hôm đó, tuy rằng chiếc xe điên đó suýt chút nữa lấy mạng anh, nhưng cũng thầm cám ơn tên tài xế lái xe cẩu thả đó một tiếng, vì nhờ nó, anh mới có cơ hội cõng cô đi một đoạn, khoảng cách cũng kéo lại gần hơn, cũng có thể nhìn thấy nụ cười xinh đẹp nhiều hơn…..