Diệp Chi Sinh sau khi đưa cốc nước cho Lương Tưởng Huân, liền nhanh chóng rút tầm mắt về, xoay người đi tới chỗ bàn làm việc, vừa nhìn vào tài liệu, vừa nói với người bên kia điện thoại một loạt con số, và những từ ngữ có liên quan đến chỉ số chứng khoáng, tài chính ngân hàng.
Diệp Chi Sinh cúp điện thoại ước chừng vài giây, liền có một cuộc khác gọi tới, trong lúc anh nghe điện thoại, không biết là người bên kia nói về vấn đề gì, khiến cho anh hơi hơi nhăn mi tâm, rồi nâng cánh tay lên xoa xoa huyệt thái dương.
Lương Tưởng Huân thấy Diệp Chi Sinh tay cầm chuột di chuyển, mắt chăm chú nhìn vào màng hình máy tính, vừa phải tiếp điện thoại, có khi lại lật văn kiện ra xem tài liệu, anh là quá mức bận rộn đi.
Cô nhìn sơ qua trong phòng của Diệp Chi Sinh một lần nữa, không nhìn thấy thứ mình cần tìm, trong lòng thầm ngẫm nghĩ, điện thoại có lẽ đã thật sự đánh rơi ở bên ngoài.
Rồi nhìn đến Diệp Chi Sinh lại đang bận tối mặt mũi, sợ sẽ quấy rầy anh làm việc, điện thoại mất thì cũng đã mất rồi, cô nên trở về phòng mình thì hơn.
Lương Tưởng Huân nghĩ nghĩ, rồi khẽ thở dài, cầm chiếc cốc rỗng đứng lên, nhẹ tay để lên trên tủ, rồi xoay người đi tới chỗ bàn làm việc của Diệp Chi Sinh, lấy một tờ giấy ghi chú, cầm bút viết viết vài chữ lên trên đó.
Diệp Chi Sinh tuy là bận rộn xem tài liệu, và tiếp điện thoại của đối tác, thế nhưng dư quang nơi khoé mắt, vẫn chú ý đến Lương Tưởng Huân.
Nhìn thấy cô đi tới chỗ của anh, cúi người, động bút viết trên giấy ghi chú “tôi xin phép trở về phòng” sau đó đứng hẳn lên, bước bước chân thật nhẹ nhàng hướng về phía cửa.
Người bên kia là đang nói một vấn đề quan trọng, thế nhưng Diệp Chi Sinh dường như không đủ kiên nhẫn đợi nghe hết câu, có chút vội vã nói vào micro điện thoại: “Nói chuyện sau đi.” rồi không đợi cho người bên kia kịp nói lời gì, đã dùng ngón tay chạm vào màng hình điện thoại nhấn kết thúc.
Cùng lúc đứng lên, bước nhanh tới chỗ Lương Tưởng Huân, trầm giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Lương Tưởng Huân có chút không tin tưởng vài tai mình, hơi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn Diệp Chi Sinh.
Anh không phải vẫn chưa bàn luận xong công việc với đối tác hay sao? Không lẽ là bởi vì cô không đợi nữa, nói muốn trở về phòng, cho nên cúp máy…
Diệp Chi Sinh biết Lương Tưởng Huân đến đây là tìm điện thoại, nhưng vẫn giả vờ như không hay biết, nhẹ giọng hỏi lần nữa.
“Cô đến tìm tôi, không phải có chuyện gì muốn hỏi sao?”
Lương Tưởng Huân bởi vì suy nghĩ vừa rồi, làm cho nơi ngực trái bất chợt đập mỗi lúc một nhanh, nghe Diệp Chi Sinh lần nữa cất giọng, cô liền đè ép xuống suy nghĩ của mình, mím môi nhìn anh hồi lâu, mới nở ra nụ cười có chút cứng ngắt, giải thích.
“Cái đó.. Tôi.. Khi nãy tôi có chút công việc cần sử dụng điện thoại, nhưng là lúc mở túi xách ra tìm thì không nhìn thấy nữa, vì điện thoại để ở chế độ im lặng, tôi có dùng điện thoại ở khách sạn gọi vào, nhưng chẳng có ai nghe máy cả."
"Nên đến đây định hỏi anh xem, có nhìn thấy điện thoại của tôi không? Nhưng là, nhìn thấy anh bận rộn như vậy, lo sợ sẽ quấy rầy anh làm việc, cho nên muốn trở về phòng…”
Diệp Chi Sinh nghe xong lời giải thích của Lương Tưởng Huân, thì không có vội trả lời, mà xoay người đi vào ngồi trở lại bàn làm việc, cầm ly cà phê đã nguội, nâng lên miệng uống một ngụm, vài giây sau mới nhàn nhạt mở miệng.
“Điện thoại ở chỗ của tôi.”
“Thật là ở chỗ anh? Phù, thật là may quá, tôi còn tưởng sẽ không tìm thấy nữa.”
Lương Tưởng Huân vui mừng chạy tới trước bàn làm việc, nở ra nụ cười thật tự nhiên, xoè hai tay nhỏ tới trước mặt Diệp Chi Sinh: “Anh có thể cho tôi nhận lại điện thoại ngay được không? Tôi muốn xem cái kia một chút.”
Nhìn ánh mắt mong đợi nhận lại đồ của Lương Tưởng Huân, khiến cho đáy lòng Diệp Chi Sinh nổi lên một tia hổ thẹn, bởi vì muốn cô tới phòng tìm anh, cho nên lúc xuống xe vào khách sạn, anh nhặt được điện thoại của cô lại không có trả, mà trực tiếp cất điện thoại của cô vào luôn trong túi quần.
Sau đó lại tham lam, muốn cô ở trong phòng anh lâu một chút, cho nên đã chăm sóc “đặc biệt” cho chiếc điện thoại.
Diệp Chi Sinh hơi nhấc mi mắt lên nhìn Lương Tưởng Huân, ánh mắt tuy là dịu dàng, nhưng giọng nói vẫn là không có cảm xúc.
“Đúng là điện thoại có ở chỗ tôi, nhưng vừa khi nãy đi vào nhà tắm, không cẩn thận làm rơi điện thoại của cô vào trong bồn tắm hỏng rồi, tôi đã gọi nhân viên phục vụ mang đi sửa…”
“Hả? Rớt vào bồn tắm sao?” Lương Tưởng Huân mở to mắt nhìn chằm chằm Diệp Chi Sinh, từ trong đáy mắt lộ ra một tia thất vọng.
Diệp Chi Sinh vẻ mặt thản nhiên “ừ” một tiếng, biết cô bị mất hứng lại còn cố hỏi: “Thật ngại, làm hỏng điện thoại của cô rồi, có phải khiến cô không vui không?”
Lương Tưởng Huân gương mặt đang ỉu xìu, ngay lập tức liền giương cao cánh môi, tươi cười như cũ, lắc đầu mạnh mẽ, khẩn trương nói.
“Không có, không có.. Tôi làm sao lại không vui chứ, điện thoại để ở chỗ anh là được rồi, không mất là tốt rồi…”
Sau nhìn thấy Diệp Chi Sinh hơi cong khoé môi lên, vẻ mặt hết sức bình thản, nhẹ nhàng gật đầu với cô, rồi tiếp tục nâng ly cà phê lên thưởng thức, cô mới hơi dừng nụ cười, ở dưới đáy lòng thầm oán trách.
Diệp Chi Sinh chết tiệt, còn bày đặt nói cái gì mà, khiến cô không vui rồi phải không chứ? Tôi làm sao dám nói hiện tôi đang rất tức giận, đang rất không vui với người có tính khí quái gở, thất thường như anh chứ!
Lúc vừa nhặt được điện thoại, liền gọi mình đến lấy thì có phải tốt rồi không? Đúng là xui xẻo mà…
Nhưng là, đáy lòng còn đang thấm mắng chửi, dư quang nơi khoé mắt thấy Diệp Chi Sinh vừa đặt ly cà phê xuống bàn, Lương Tưởng Huân liền thay đổi sắc mặt, tiếp tục nhìn anh cười tươi đến đôi lông mày cũng điều cong cong lên.