Lương Tưởng Huân quay trở lại phòng ăn, cùng mọi người trò chuyện một hồi lâu, đến chín giờ hai mươi phút, thì Đoàn Thiệu Nhậm gọi phục vụ vào tính tiền, sau đó đi xuống tầng hầm lấy xe.
-
Chu Bội Ngọc lùi xe vào đúng vạch đỗ xe, rồi vặn chìa khoá tắt máy, tay trái vừa đẩy cửa ra định bước xuống xe, thì động tác liền có chút dừng lại, bởi tầm mắt cô kịp nhìn thấy một nhóm ba người, đang tiến về bãi đỗ xe, cười đùa hết sức vui vẻ.
“Phong Phong, anh nói xem, có em rễ nào ở trước mặt anh vợ tương lai, lại trừng to mắt như thế không? Cần phải suy nghĩ lại vấn đề này nha..” Lương Tưởng Huân nói rồi nhe răng cười híp mắt.
Hà Nghinh Phong hơi nghiên đầu, ánh mắt mang đầy yêu chiều nhìn Lương Tưởng Huân, nhẹ giọng “ừ” một tiếng.
Đoàn Thiệu Nhậm động tác chui vào trong xe có chút ngừng lại, anh cầm chìa khoá hơ hơ chỉ về phía bạn thân đe doạ.
“Nghinh Phong, cậu được lắm đấy, dám cùng Lương Tưởng Huân trêu chọc tớ, mối thù này, về sau có cơ hội, tớ nhất định trả lại gấp bội…”
“Tớ chỉ e là, cơ hội sẽ không mỉm cười với cậu mà thôi…” Hà Nghinh Phong giương cao cánh môi, tràn ra một nụ cười đẹp đẽ, nhẹ tay mở cửa hông cho Lương Tưởng Huân ngồi vào, sau đó đi vòng qua xe, ngồi vào ghế tài xế, nổ máy cho xe từ từ lăn bánh.
Chu Bội Ngọc giống như bị chiếc xe có Lương Tưởng Huân bên trong, thu hút ánh nhìn, cô nhìn đến không chớp mắt, tới khi chiếc xe rời khỏi tầng hầm, tiếng động cơ xe cũng im lặng hẳn, mi mắt cô mới run rẩy chớp một cái.
Sau lần cô sai người đẩy Lương Tưởng Huân ngã xuống cầu thang bộ, rồi mạo danh Diệp Chi Sinh gửi lời cảnh cáo. Lương Tưởng Huân liền giống như bốc hơi khỏi thế giới này, không chút tung tích.
Cô còn cho rằng Lương Tưởng Huân đã cả đời tàn phế, một thân chật vật, nằm trong một bệnh viện từ thiện nào đó chờ ngày sang thế giới bên kia, hoặc may mắn hơn một chút, có thể không tàn phế, hẳn là cũng không bao giờ dám xuất hiện ở thành phố Bắc Kinh này nữa.
Nhưng là hiện tại Lương Tưởng Huân ở trước mặt cô, không những bình an vô sự, đi nhà hàng có giá tiền đắc đỏ nhất nhì thành phố dùng cơm, nói cười vui vẻ, mà dường như còn đang trãi qua cuộc sống rất tốt, sắc mặt hồng hào, xinh đẹp hơn lúc trước rất nhiều.
Cô không thể không thừa nhận, vận khí Lương Tưởng Huân thật là rất tốt, bị người của cô ra tay nặng như vậy mà vẫn không sao… Nhưng là, niếu như Lương Tưởng Huân còn ở trong thành phố, chuyện cô sai người mạo danh Diệp Chi Sinh sớm muộn cũng sẽ bị bại lộ… Cô Trước tiên nên là đợi đến ngày mai, tìm người đi điều tra một chút, sau đó sẽ nghĩ cách giải quyết.
Chu Bội Ngọc nghĩ tới đây, lực đạo nơi tay vịnh cửa hông liền dùng nhiều sức bóp chặt.
Trong lúc cô còn đang trôi theo dòng suy nghĩ, điện thoại di động liền vang lên “ting ting” báo có một tin nhắn.
Chu Bội Ngọc nhanh chóng hồi phục tinh thần, cầm điện thoại lên nhìn một chút, nhìn thấy mười một con số quen thuộc, mi tâm cô khẽ nhăn chặt.
Là số điện thoại của Cao Hạo, người đàn ông khiến cho cô không màng tới mối nhân duyên tốt đẹp với Diệp gia, một lòng một dạ theo anh ta đi ra nước ngoài, anh ta ăn no thành chán, khuôn mặt một tên sở khanh dần dần lộ ra, cô không chấp nhận chuyện anh ta bên ngoài có phụ nữ, tới cuối cùng hai người náo ra chuyện lớn, sau chuyện đó cô đã xoá số điện thoại của anh ta.
Chuyện cũng đã trôi qua hơn hai năm, anh ta và cô không có bất kì liên lạc gì, hôm nay bỗng nhiên anh ta lại gửi tin nhắn, khiến cho cô vừa nhìn thấy số điện thoại càng thêm chán ghét, không có mở hộp thư ra xem nội dung, liền trực tiếp xoá bỏ, sau đó đẩy cửa hông xe bước ra ngoài.
Nhưng là, chân còn chưa bước được ba bước, điện thoại của cô lại reo lên, cô nhấn tắt một lần, người đàn ông bạc tình đó lại gọi tới một lần, đến lần thứ ba, cô cuối cùng cũng không nhịn được, vừa bắt máy liền nói trống không: “Chuyện gì?”
Cao Hạo dường như đang rất cao hứng, không để ý tới ngữ khí khó chịu của Chu Bội Ngọc, mà nói lời mật ngọt.
“Bảo bối, đã lâu không nghe được giọng nói của em, thật rất nhớ em a…”
Chu Bội Ngọc giống như không có kiên nhẫn, liền lớn tiếng nói vào trong micro điện thoại: “Cao Hạo, tôi hiện rất bận, không có thì giờ nghe anh ở đây nói nhảm, mong anh biết điều một chút sau này đừng quấy rầy tôi.”
Cô nói rồi không có ý tứ muốn để cho Cao Hạo có cơ hội lên tiếng, liền chạm ngón tay lên màng hình ngắt cuộc gọi, trong miệng nhịn không được lầm bầm: “Tên đàn ông bạc tình, sao không chết quách đi cho thế gian đỡ phiền toái.”
“Bảo bối, sao em lại nóng giận ngắt điện thoại của anh như thế? Chúng ta vẫn còn chưa ôn lại chuyện xưa mà em…”
Cao Hạo vừa nói, vừa thong thả bước từng bước chậm tiến về phía Chu Bội Ngọc, đưa tay nâng chiếc cằm nhỏ của cô lên ngắm nhìn cẩn thận, rồi giương cánh môi tràn ra một nụ cười điểu giả.
Chu Bội Ngọc dùng sức hất cánh tay Cao Hạo ra khỏi người mình, ngữ khí rõ ràng cảnh cáo.
“Nhân lúc tôi còn chưa gọi bảo vệ an ninh tới, anh nên là khẩn trương cút khỏi mắt tôi đi.”