Chuyện là, vào khoảng bốn giờ chiều hôm thứ sáu, Hà Nghinh Phong có gọi cho cô một cuộc, hỏi cô ngày mai có muốn cùng anh, và Hà Tố Phấn đi Bắc Kinh một chuyến không?
Qua trò chuyện, cô được biết, bác trai của Hà Nghinh Phong ngày trước còn ở Bắc Kinh, chơi rất thân với một vài người bạn có cùng sở thích sưu tầm đồ cổ, và tranh hoạ nổi tiếng, giống như ông.
Vì muốn những món đồ cổ giá trị và những bức hoạ vô giá của mình được nhiều người chiêm ngưỡng, những người bạn của ông, đã đề nghị định chọn ra một ngày cuối tuần, cùng nhau tổ chức một buổi triển lãm nghệ thuật lấy tên chủ đề là Heritage, lợi ích thu được trong buổi triễn lãm, sẽ quyên góp hết vào từ thiện.
Bác của Hà Nghinh Phong rất nhiệt tình hưởng ứng, đích thân ông vận chuyển một số bức tranh mà mình yêu thích nhất đến Bắc Kinh, cùng những người bạn của mình tự tay bày trí tất cả phòng trưng bày.
Mọi chuyện diễn ra khá tốt, cho đến cận ngày diễn ra sự kiện, ông không biết thế nào cả người điều trổ rất nhiều ban đỏ, khuôn mặt cũng có phần bị sưng to, bác sĩ nói ông tạm thời không nên ra ngoài, để tiện cho việc theo dõi.
Cuối cùng, ông đành phải nhờ Hà Nghinh Phong đi tới buổi triễn lãm thay cho ông, Hà Tố Phấn nghe anh họ đi Bắc Kinh, nên cũng muốn đi theo.
Thật là trùng hợp, khi lịch hành trình vào ngày mai của Lương Tưởng Huân, chính là cùng một vị khách hàng nước ngoài tên là Wilson, đến Vương Phủ Tỉnh, Bắc Kinh, bàn việc hợp tác, buổi triển lãm lại diễn ra vào buổi tối, không ảnh hưởng đến công việc, nên sau khi nghe Hà Nghinh Phong nói, cô liền vui vẻ đồng ý.
Chuyến bay của cô khởi hành rất sớm, tám giờ sáng, tất cả mọi người điều có mặt ở Bắc Kinh.
Đoàn Thiệu Nhậm nghe Hà Nghinh Phong lần này đến Bắc Kinh, cũng có cô nhóc của anh cùng đi, không cần phải nói cũng biết là anh cao hứng tới mức nào, dù biết rõ thời gian máy bay hạ cánh, thế nhưng anh vẫn tới sân bay từ rất sớm để đợi đón mọi người.
Lương Tưởng Huân vì còn bận công việc, nên cùng khách hàng bắt một chiếc taxi đi tới một toà nhà lớn nằm trên đường Vương Phủ Tỉnh.
Hà Nghinh Phong và Hà Tố Phấn thì được Đoàn Thiệu Nhậm đưa tới buổi triển lãm, chào hỏi các vị tiền bối trước một tiếng, rồi xem qua cách bày trí trong căn phòng, để tiện cho việc tiếp đãi những vị khách mời vào tối nay.
-
Công việc của Lương Tưởng Huân kéo dài đến bốn giờ chiều mới kết thúc, cô liền vội vàng quay về khách sạn họp mặt với mọi người.
Sáu giờ ba mươi phút, cả bốn người có mặt trong buổi triển lãm, trong đại sảnh đón tiếp và phòng trưng bày, các vị khách mời cũng đã khá đông người.
Hà Nghinh Phong là người phát biểu chào mở đầu cho buổi triển lãm, nên có một chút bận rộn, Đoàn Thiệu Nhậm lại bởi vì Hà Tố Phấn còn ngại ngùng, chưa muốn cho mọi người biết chuyện hai người đang hẹn hò, nên ở trước mặt Lương Tưởng Huân, cũng có chút phần ngập ngừng.
Lương Tưởng Huân rất tinh ý, nhìn thấy hai người bọn họ cứ đưa mắt nhìn nhau, phần nào đoán ra sự tình, nên viện cớ nói muốn vào phòng vệ sinh một chút, nhường cho hai người họ chút không gian riêng.
Cô đi vòng quanh trong phòng trưng bày, ngắm nhìn các bức hoạ của những danh hoạ nổi tiếng, khoé môi cô khẽ cong lên, mỗi khi nghe những người trong giới thượng lưu, đang trầm trồ khen ngợi, dùng những từ hoa mĩ để đánh giá các tác phẩm họ hài lòng nhất, còn luận về giá cả của những tác phẩm đó với những con số khủng, mà cô có lẽ cả đời điều không chạm tới. Cô thầm nghĩ rồi lại cười nhẹ, xoay người rời đi.
Ngay lúc cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài, định tìm một chỗ thích hợp với mình, ở gần lối ra vào trong đại sảnh, như có một loại ma lực, thu hút ánh mắt của cô dừng lại trên gương mặt được trang điểm tỉ mỉ sắc sảo của một người phụ nữ, diện chiếc váy màu đỏ ôm sát cơ thể nóng bỏng, và một người đàn ông một thân âu phục màu đen, giày da, chỉnh chu nghiêm túc đi bên cạnh, cả hai người đang tiêu sái, sải từng bước chân tiến vào.
Người phụ nữa đó uyển chuyển bước chân theo bên cạnh, rồi hơi nghiên đầu, nói nhỏ chuyện gì với người đàn ông, sau đó nhoẻn miệng cười.
Trên gương mặt của người đàn ông kia, từ đầu đến giờ vẫn là không có chút biểu cảm, sau khi nghe người phụ nữ nói xong, thì nhẹ gật đầu.
Lương Tưởng Huân giống như bị người điểm huyệt đạo, mi mắt không buồn chớp một cái, thân thể cứng đờ, nhìn chằm chằm về phía cặp đôi xinh đẹp nơi đại sảnh đông người.
Người phụ nữ đó thoạt nhìn tâm tình rất vui vẻ, sau khi nhận được cái gật đầu của người đàn ông bên cạnh, thì lần nữa mỉm cười, rồi nâng tầm mắt nhìn một lượt xung quanh.
Ngay lúc tầm mắt của người phụ nữ đó quét tới chỗ của Lương Tưởng Huân đang đứng, nụ cười trên môi liền trở nên cứng nhắc, sắc mặt cũng biến hoá rõ ràng, không chú ý an toàn nên bị người bên cạnh đụng vào người, mất thăng bằng ngã về phía sau.
Cánh tay to lớn, rắn chắc của người đàn ông đi bên cạnh, rất nhanh liền đưa ra, đỡ lấy eo người phụ nữ, giúp cô ta đứng vững vàng trở lại, trầm giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Người phụ nữ đôi má phím hồng, ở dưới đáy mắt lộ ra một tia ấm áp, âm điệu dịu dàng như mật ngọt, lắc nhẹ đầu nói: “Em không sao.” Rồi dùng ánh mắt tinh tế, liếc nhìn về phía Lương Tưởng Huân.
Lương Tưởng Huân cảm giác như bị một mũi dao sắt nhọn, hung hăng đâm sâu vào bên trong lồng ngực, hô hấp bỗng trở nên nặng nề đến sắp không chịu nổi.
Nhìn thấy người phụ nữ đó lần nữa chuyển dời tầm mắt về phía mình, mi mắt cô mới khẽ run rẩy một chút, rồi vội vàng rũ xuống.