Edit:
Beta: Hoa Tuyết
Chuyện Ngụy Đông Tinh và Tiền mập, người sáng suốt đều nhìn ra nó không bình thường. Nhưng việc này, cấp trên không đề cập đến, thì cấp dưới không có quyền hỏi, dù là Hứa Du cũng sẽ không chủ động nhắc đến. Vẫn là câu nói đó, công ra công, tư ra tư, cô cực kì xem trọng giới hạn này, sẽ không tùy tiện đạp vào.
Buổi tối, Đàm Tư Niên có một bữa tiệc với một vị lãnh đạo chính phủ, chú Đàm cũng có mặt, vì nhớ mẹ ruột nên Hứa Du không đi theo để học hỏi kinh nghiệm. Cô lái xe về thẳng nhà mình, mẹ cô đã chờ sẵn ở trong, thấy Hứa Du về, bà hỏi ngay, “Máy sưởi của con mẹ bật mãi không được, ngồi đây y như ngồi trong hầm băng vậy.”
Hứa Du tự nhủ trong lòng nào có khoa trương như vậy, tường nhà hàng xóm xung quanh đều ấm, cứ coi như nhà cô không bật thì trong phòng vẫn ấm áp hơn bên ngoài rất nhiều. Nhưng mà cô chột dạ, từ lúc thời tiết chuyển lạnh, thì cái thỏa thuận ngày chẵn lẻ trước đó đã chỉ còn trên danh nghĩa, rất lâu cô không về, nên giờ cũng không dám cãi lại mẹ, chỉ ậm ừ nói, “Con ra ngoài, trong nhà không có ai nên sợ không an toàn mẹ ạ.”
Triệu Thục Hoa không tin, “Cũng đâu phải dùng gas, có cái gì không an toàn đâu hả. Mà như vậy cũng không tốt, thường xuyên đóng mở thì van sẽ dễ bị hỏng đấy.” Sau đó bà lại chỉ vào phòng bếp, “Có phải mỗi ngày con đều ăn ngoài không, mẹ thấy trong bếp không giống như hay nấu nướng, trong tủ lạnh cũng chẳng có gì, đã không muốn nấu ăn, thì chí ít cũng phải mua sữa, sữa chua, trái cây, yến mạch gì đấy để sẵn trong tủ lạnh chứ.”
Hứa Du lại tỏ ra tủi thân, bẹp miệng nói, “Mẹ không ở nhà thì con ăn cơm có ý nghĩa gì đâu. Sữa hay sữa chua con đều có mà, con để ở phòng làm việc hết, bình thường không nấu ăn thì mở tủ lạnh ra cũng tốn điện lắm mẹ ạ, muốn cái gì cứ gọi đồ ăn ngoài là được rồi, vô cùng dễ dàng luôn.”
Nói tới đây, Triệu Thục Hoa cũng có hơi xấu hổ, chuyện không ở nhà đúng là làm bà hết đường chối cãi, nên ấp a ấp úng nói, “…Ăn đồ ăn bên ngoài hàng ngày không tốt cho sức khỏe đâu.”
Hứa Du cầm lấy ấm nước rót cho mẹ một ly, vô cùng ngoan ngoãn nói, “Cũng không phải là ngày nào cũng ăn đâu mẹ ạ, thỉnh thoảng con cũng sẽ nấu mỳ hoặc là nấu canh gì đấy, mà mẹ, nói chuyện quan trọng trước đi.” Để mẹ hỏi tiếp thì cô lo mình sẽ bị lộ tẩy mất. Nói tới thì cũng kỳ quái, hồi sáng khi nghe điện thoại của thầy hướng dẫn thì cô còn có cảm giác bầu trời tối sầm lại, nhưng bây giờ khi sắp nghe chuyện thì trong lòng lại bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cũng không biết có phải do công việc và tình cảm đã giảm bớt áp lực trong lòng cô hay không, hay vẫn là do mẹ mở đầu bằng mấy việc nhà này làm cô cảm thấy an tâm.
Triệu Thục Hoa im lặng rút một điếu thuốc ra đốt.
Hứa Du: “… Mẹ.”
“Chỉ một điếu thôi.” Ngăn bàn tay con gái đang duỗi tới, Triệu Thục Hoa thở dài, bắt đầu kể lại chuyện năm đó.
“Khi cha con kết hôn, thì em vẫn chưa đến hai mươi tuổi, ông ấy lớn hơn mẹ năm tuổi, là một đầu bếp, mày rậm mắt to, là một anh chàng đẹp trai. Bọn mẹ quen nhau là do mai mối, bề ngoài của mẹ con thì khá là ưa nhìn, nhưng nhà lại nghèo, dáng dấp ông ấy tốt, điều kiện gia đình lại không tệ, bọn mẹ cũng xem như là vừa gặp đã yêu, không lâu sau thì đi đăng kí.”
Như đang nhớ đến tuổi trẻ tốt đẹp, Triệu nữ sĩ nhếch miệng cười nhẹ, khuất sau làn khói thuốc mờ mờ ảo ảo, nhìn như ảo ảnh.
Bà nói tiếp, “Sau khi chaa mẹ kết hôn cũng coi như đầm ấm, đến năm thứ hai thì có con. Nhưng ông bà nội con trọng nam khinh nữ, lại gặp con là con gái nên không thích, nhất là bà con, thường nói mấy lời khá khó nghe. Khi đó mẹ vẫn còn trẻ, tính tình không tốt, vì chuyện này mà hay gây chuyện với bà con, cha con lại là một người hiếu thảo, ban đầu còn có thể đứng ra giảng hòa, sau dần thì nghiêng hẳn về phía mẹ mình.”
Hứa Du: “…” Thì ra mình cũng là người bị hại của quan niệm trọng nam khinh nữ, tổn thương quá đi mất.
“Vậy ba mẹ ly hôn là vì chuyện này sao?”
“Sao có thể chứ?” Triệu Thục Hoa bật cười, “Chuyện này là cảnh rất thường gặp lúc ấy, không có mấy nhà là không trọng nam khinh nữ cả con ạ.”
Hứa Du: “Vậy phiền ngài kể khúc cao trào trước rồi sau đó hẵng ôn lại những câu chuyện từ xưa xửa xừa xưa, con xin chân thành cảm ơn.”
Triệu Thục Hoa vỗ vỗ cánh tay cô, “Lại lắm mồm.” Bà nghĩ nghĩ rồi nói, “Mẹ kể những chuyện này là vì để con hiểu rõ tình trạng của mẹ và cha con trước khi ly hôn, tình cảm vợ chồng không phải một sớm một chiều mà có thể tan vỡ được, phải có quá trình và nguyên nhân cả. Chính vì những mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu này mà tình cảm giữa chha mẹ dần dần bị bào mòn, sau này cha con dính vào thói bài bạc, đem tiệm cơm trong nhà lẫn tiền tiết kiệm đi đánh cược, thua hết bảy tám phần, mẹ cãi nhau với ông ta, ông ta còn đánh mẹ, sau này ông ta còn có quan hẹn bất chính với người đàn bà khác bên ngoài, bầu không khí trong nhà khi đó vô cùng ngột ngạt, nên mẹ cũng đã chết trong lòng từ đó.”
Thấy sắc mặt con gái yêu không tốt, bà cười cười, nhẹ nhàng nói, “Đều là quá khứ cả rồi, đừng để trong lòng con ạ. Bây giờ chúng ta sống tốt như vậy, chứng minh rằng ai cũng có số phận của mình cả. Lúc ấy, ông bà ngoại con đều không có ở đây, không trông cậy được vào nhà mẹ đẻ, mẹ cảm thấy rất tuyệt vọng, tính ôm con nhảy sông, nhưng đến bờ sông thì mẹ lại nghĩ, dựa vào cái gì mà mẹ và con gái yêu của mẹ phải chết, mà tên rác rưởi kia lại sống tốt chứ, làm gì có chuyện như vậy! Cho nên mẹ không chấp nhận được, liền đi tìm người đàn bà của cha con, ra điều kiện với bà ta, để bà ta giúp mẹ ly hôn. Lại nói, nếu không phải nhờ cô gái kia, mẹ nghĩ chuyện ly hôn năm đó sẽ không dễ dàng được như vậy.”
Thấy Hứa Du tức giận tới mức run tay, Triệu Thục Hoa liếc nhìn cô một cái, nắm lấy tay cô, “Ngoan nào, con cũng đã lớn rồi, đừng để mất bình tĩnh như vậy chứ.”
Vành mắt Hứa Du đỏ hoe, “Mẹ đã chịu nhiều cực khổ như vậy, sao giờ mới nói cho con biết.”
Triệu Thục Hoa lơ đễnh, “Đây là cuộc sống trong quá khứ của mẹ, không phải chuyện con nên gánh chịu, nói cho con làm gì hả, để làm con phản nghịch sao?” Nói đến chuyện này lại muốn nổi khùng, “Hên là con không biết gì, mà lúc học cấp hai lại không biết tại sao, ban đầu thì học tập vô cùng tốt, rồi bỗng nhiên lại không thích học nữa, nhìn con thi đại học đi, nếu đã biết những cái này thì không được chống đối xã hội đấy.”
Hứa Du: “…” Cô có thể nói là vì yêu sớm rồi thất tình nên chả muốn học hành gì nữa, sau đó muốn học nhưng lại theo không kịp nên dứt khoát từ bỏ sao?
Nói tới nói lui cũng tại Đàm Tư Niên hết!
Đồ thúi tha!
Muốn kích động lại không kích động vào lúc này được, Hứa Du buồn bã quay lại đề tài, “Vậy chú Đàm đã tra ra gì rồi ạ?”
Triệu Thục Hoa rít một hơi thuốc, giọng điệu hờ hững, “Người cha rẻ mạt kia của con bị ung thư gan, không sống bao lâu nữa.”
Hứa Du: “…”
Triệu Thục Hoa gõ gõ đầu thuốc lá, “Tháng thứ hai sau khi bọn mẹ ly hôn, ông ta tái hôn ngay, kết hôn với người thứ ba đó, sinh được hai đứa con trai, sau đó lại ly hôn, rồi lại tái hôn, lại sinh hai trai một gái, bỏ bài bạc, lại mở một tiệm cơm nhỏ, cũng khá ổn, năm ngoái phát hiện ung thư, tốn không ít tiền chữa bệnh, nhà ở cửa hàng đều bán hết, còn vay nợ, còn về chuyện làm sao nhận ra con thì chính là cái hot search đó đấy, anh họ con thấy được tin tức của con trên mạng, vì trùng tên trùng họ, tuổi tác cũng tương tự, ông nội con lập tức có ý đồ, nhờ bảy tám mối quan hệ tìm hồ sơ của con, cột cha mẹ con là tên mẹ, chả cần phải tra nữa.”
Hứa Du: “…”
Lượng thông tin quá lớn, đầu óc hỗn loạn gào thét.
Triệu Thục Hoa tạt nước dập tắt tàn thuốc, nói với cô, “Bây giờ con đã biết những người này phí nhiều công sức như vậy để tìm con là vì cái gì rồi chứ?”
Hứa Du mím môi, “Vì đòi tiền.”
Vì chữa bệnh mà bán nhà, bán cửa hàng, tiền tiết kiệm chắc cũng không còn bao nhiêu, tính toán thời gian, thì con của người cha kia tuổi cũng không lớn, lớn nhất chắc cũng chưa thành niên.Còn nói muốn gặp cô một lần trước khi chết là không thể nào, nếu thật luyến tiếc đứa con gái này của mình thì lúc ly hôn sẽ không để cô đi theo mẹ được. Nói trắng ra là, ông bà nội trọng nam khinh nữ, thì người cha kia chắc cũng không kém bao nhiêu, dù sao đều là người một nhà mà, có thể nuôi ra một người cá biệt sao?
Không thể nào.
Triệu Thục Hoa xoa đầu cô, “Cho nên mẹ không cho con ra mặt, những người này cứ để mẹ đối phó là được.”
“Nhưng con có nghĩa vụ phụng dưỡng mà?” Hứa Du rầu rĩ nói.
Triệu Thục Hoa khinh thường, “Ông ta chưa từng nuôi con ngày sao, con có cái nghĩa vụ gì chứ! Vả lại con cũng mới đi làm, tiền tiêu cho mình còn không đủ, cùng lắm thì kiện, một tháng hai trăm, không hơn không kém!”
Hứa Du nhắc nhở mẹ ruột của mình, “Vậy lỡ như bọn họ tìm nhà báo đến thì phải làm sao đây ạ?”
Triệu Thục Hoa lúc này lại nhìn rất thoáng, “Muốn phơi bày thì cứ cho phơi bày ra hết đi, mẹ không tin có người có thể đổi trắng thay đen. Chú Đàm của con nói, vấn đề dư luận cứ để chú ấy giải quyết cho.” Lo con gái sợ mất mặt, bà giải thích, “Trước đó mẹ cũng sợ chuyện ồn ào, ngại mất mặt lắm chứ, nhưng chú Đàm của con nói việc này không thể sợ được, con mà lo lắng thì bên kia sẽ không hề ngần ngại gì nữa, có khi còn muốn làm lớn hơn ấy chứ, nếu con không muốn bị bọn họ lấy điểm yếu của mình ra uy hiếp, thì chúng ta phải dũng cảm hơn, mất mặt không đáng sợ, đáng sợ là càng lún càng sâu.”
Hứa Du không muốn trở thành kẻ tiêu tiền như rác trong mắt người khác, nhất là người khác đó lại là người cha rẻ tiền của mình.
Nếu như cha mẹ chỉ đơn thuần ly hôn do hết tình cảm, thì khi biết chuyện ông ta mắc bệnh, cô sẵn lòng giúp đỡ một tay, nhưng bây giờ đã biết ngọn nguồn chuyện năm đó, lại còn muốn cô giúp tiền giúp sức, xin lỗi nhá, đừng có mơ.
Chưa kể là người cha rẻ mạt kia chẳng sống được mấy ngày nữa, đã tốn tiền cũng chẳng mua được mạng, thì cô càng không thể tự dâng mình tới cửa cho bọn họ ăn thịt được.
Buổi tối mẹ cô không ở lại, bà nói muốn về bàn bạc lại với chú Đàm, dù sao vẫn nhất định không để Hứa Du ra mặt.
Hứa Du cũng không muốn ở lại bên này, lại tắt nguồn máy sưởi, đến chỗ của Đàm Tư Niên.
Nói đến chuyện công tắc nguồn thì trước đó cô cũng đã tắt rồi, khi mẹ cô đến, trong nhà nhất định không có điện, chắc là bà cứ tưởng là đứt cầu dao nên mới bị tắt.
Cảm ơn trời đất.
Đàm Tư Niên còn chưa về, bây giờ vừa mới hơn giờ, Hứa Du tắm rửa thay quần áo xong thì nằm trên giường ngẩn người. Lượng thông tin từ buổi nói chuyện ngày hôm nay thật sự quá lớn, không thể an lòng được. Mặc dù đã chắc chắn không nhận người cha kia, nhưng biết ông ta sắp chết, cô chẳng có cách nào giữ lòng mình bình thường được.
Đó dù sao cũng là cha ruột của cô, người cho cô một nửa sinh mệnh.
Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng ‘rầm’ vô cùng lớn, chẳng biết anh đã dùng bao nhiêu sức lực để mở cửa nữa. Hứa Du giật mình, dép lê cũng không kịp mang đã chạy ra khỏi phòng. Quả nhiên, Đàm Tư Niên đang đứng chỗ cửa, trong tay cầm cái gì đó, thấy cô chạy đến còn cười cười, “Anh mang đồ ngon về cho em này.”
Hứa Du: “… Anh uống bao nhiêu rồi vậy?” Còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, Hứa Du đón lấy túi của anh thả lên tủ giày, sau đó thì đỡ anh vào phòng khách.
Nhưng Đàm Tư Niên lại ôm cô vào lòng, thở dài hôn lên má cô, “Du Du, em thật tốt.”
Hứa Du đáp ừa, “Đừng đứng đây nữa, em dìu anh đến ghế sô pha, rót cho anh một cốc nước mật ong uống nhá.”
Đàm Tư Niên nói không, “Anh muốn ăn em ở đây.”
…
…
Sáng hôm sau, Hứa Du cảm thấy eo mình như đứt thành mấy đoạn.
Đàm Tư Niên tắm xong đi tới xoa eo cho cô, còn dịu dàng đề nghị, “Hôm nay xin nghỉ phép đi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày nhé?”
Đống bừa bộn trên mặt đất nhắc nhở hai người đã có một buổi tối điên cuồng, Hứa Du hơi buồn bực, “Em muốn đi làm.” Cô không muốn vì lí do này mà nghỉ ở nhà, rất là mất mặt.
Đàm Tư Niên cũng không ép cô, bây giờ mới hơn bảy giờ, vẫn còn sớm. Anh để cô nằm nghỉ thêm một lát, mở nước tắm rồi xuống bếp chuẩn bị bữa sáng. Ở chung lâu như vậy, hai người không thể ngày nào cũng ăn ngoài được, mặc dù tài nấu nướng không ra sao, nhưng không biết có thể học.
Bữa sáng chuẩn bị cháo yến mạch, còn có đồ ăn với điểm tâm hôm qua anh mang về, hâm nóng lại trong lò vi sóng là có thể ăn. Hứa Du thay quần áo xong đi ra, cả người đỡ hơn rất nhiều, không uể oải như vừa rồi nữa.
Đàm Tư Niên thêm hai thìa đường vào bát cháo yến mạch của cô, lại đẩy đồ điểm tâm cô thích ăn đến trước mặt, “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, hôm nay nhiệt độ thấp, lát nữa ra ngoài nhớ mặc dày chút nhé.”
Hứa Du cắn bánh bao kim sa, cô ăn từng miếng nhỏ một, so với trước đây có vẻ ngoan ngoãn yên tĩnh hơn. Nếu như bình thường, tối hôm qua đã giày vò cô như vậy, cô chắc chắn sẽ phải hung dữ lên án một trận mới được, bây giờ thì ngược lại, ngay cả nhắc tới thôi cũng không nhắc, rõ ràng là không bình thường.
Đàm Tư Niên nhíu mày, sờ trán cô, Hứa Du hỏi, “Anh làm gì đó?”
Đàm Tư Niên nói, “Xem xem có phải em ốm rồi không, bình thường thì như một con muỗi nhỏ nói không ngừng, hôm nay lại quá ngoan ngoãn.”
Hứa Du im lặng, “Anh cuồng tự ngược đúng không.”
Thấy anh còn nhìn mình, tỏ vẻ không yên lòng, cô đành phải thả miếng điểm tâm trong tay xuống, giải thích, “Hôm qua mẹ em nói với em rất nhiều chuyện, em còn chưa tiêu hóa hết được.” Thật sự rất nặng nề.
Đàm Tư Niên nghĩ nghĩ rồi không hỏi nữa, mà cầm miếng điểm tâm cô thả xuống trong đĩa lên thô bạo nhét thẳng vào miệng cô, “Ăn xong lại nói.”
Hứa Du: “…” Đồ thúi tha!