Yêu Em, Như Tuổi Hoa Niên

chương 9: tai nạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Hoa Tuyết

Sau khi sắp xếp cho hai ông bà xong, Trần Nguyên bị Đàm Tư Niên gọi tới xử lý vụ tai nạn cũng đã đến, bên cạnh anh ta còn có một luật sư.

Triệu Thục Hoa và Đàm Quảng Tư vẫn còn đang ngủ, thuốc mê chưa tan nên họ chưa cảm thấy đau. Hai người nằm trên hai giường bệnh đặt cạnh nhau, trông rất có mùi ‘vợ chồng hoạn nạn có nhau’. Hứa Du nhìn mẹ, rồi nhìn cha dượng tương lai, mà phát sầu. Bị thương gân cốt thế này thì phải vài tháng mới có thể hồi phục hoàn toàn, mà hai người họ thì có tuổi rồi, chờ hết thuốc mê thì không biết sẽ chịu khổ cỡ nào đây.

Đàm Tư Niên đẩy cửa vào, vẫy tay gọi Hứa Du ra ngoài.

Hứa Du nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng bệnh, nhỏ giọng hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Đàm Tư Niên lại dẫn cô đi xa hơn, sau đó mới nói: “Việc phân chia trách nhiệm trong vụ tai nạn này đã có, chúng ta chịu toàn bộ.”

Hứa Du hoảng hốt, “Sao lại như vậy?”

Biểu cảm của Đàm Tư Niên còn phức tạp hơn cả cô, anh giải thích: “Người lái xe lúc đó là dì Triệu, xe tải phía trước dừng lại chờ đèn đỏ bình thường, có lẽ dì Triệu nhầm lẫn chân ga thành chân phanh, nên đã đâm thẳng vào xe tải.” Nếu không nhờ tính năng của xe tốt, túi khí bật lên kịp thời, thì cha ruột và mẹ kế tương lai sẽ không chỉ bị gãy xương thế thôi đâu, đúng là trong cái rủi có cái may mà.

Hứa Du có cảm giác… rất muốn độn thổ.

Ban đầu cô cứ tưởng chú Đàm lái xe và gây ra tai nạn, nhưng hai người đều không sao, nên cô cũng không tiện nói gì. Bây giờ thì hay rồi, lo cả buổi trời mới biết thì ra người lái xe chính là mẹ mình, còn phải chịu toàn bộ trách nhiệm, ngay trước mặt con trai của chú Đàm, cô thật sự không có mặt mũi nào nữa rồi!

Hứa Du há miệng nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhỏ giọng xin lỗi, “Xin lỗi, mẹ em ít khi lái xe, em cũng không biết lần này tại sao lại nổi hứng đòi lái nữa, thật là không nên. Đến khi bà tỉnh lại, em nhất định sẽ bảo bà xin lỗi anh và chú Đàm. Còn chuyện bồi thường, em sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm, tuyệt đối sẽ không khiến anh và chú Đàm gặp phiền phức thêm đâu!”

Đàm Tư Niên muốn nói cha mình cũng có trách nhiệm, sao ông lại có thể để một người phụ nữ không có kinh nghiệm lái xe cầm lái như thế chứ! Nhưng giờ vẫn chưa biết tình hình cụ thể hiện là thế nào, còn quá sớm để đưa ra kết luận, lỡ như phản kèo thì sẽ lúng túng lắm. Cho nên anh chỉ chân thành nói: “Đây là chuyện nhỏ thôi, chỉ là sau này thật sự không nên để dì lái xe nữa. Lần này cũng là may mắn, không đụng trúng ai, bằng không…” Nghĩ thôi đã đổ mồ hôi lạnh.

Hứa Du cũng hoảng sợ, nếu thật sự đụng trúng ai đó thì thật là hại mình hại người.

Thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô tái đi, trông như rất sốc, Đàm Tư Niên không nói gì nữa mà chỉ an ủi, “Em đừng suy nghĩ nhiều quá. Trần Nguyên đã đi thương lượng việc bồi thường rồi, tài xế xe tải không bị thương.” Anh xem giờ rồi nói tiếp, “Bây giờ muộn rồi, tạm thời để nhóm thím Trần ở lại chăm sóc họ đi. Anh sẽ đưa em về trước, nhân tiện soạn vài bộ đồ và vật dụng của dì mang tới luôn, chắc sẽ phải ở lại bệnh viện vài ngày đấy.”

Hứa Du không phản đối, cô thật sự phải về nhà một chuyến.

Trên đường còn có lái xe Tiểu Trần, hai người thì ngồi ở ghế sau.

Trong tâm Hứa Du đang rất tệ, đương nhiên cũng không còn lòng dạ nào mà nghịch điện thoại. Cô dựa vào lưng ghế, nhắm mắt nghỉ ngơi, để phải tránh bối rối khi ở riêng với nhau. Tuy rằng người ta không nói gì khó nghe, mà trái lại còn thể hiện hết sức phong độ trong mọi mặt, nhưng đuối lý vẫn là đuối lý, chứ không phải người ta không chỉ trích mình là mình có thể thản nhiên đối mặt được.

Đàm Tư Niên thấy cô xấu hổ, không chủ động nói chuyện. Thật ra anh cũng không có gì để nói, người bị thương là cha ruột, là con trai, anh không thể nào thoải mái cho được, mà bây giờ còn chưa rõ tình hình, nên có gì để sáng mai nói vẫn hơn.

Một giờ rưỡi khuya, đường xá không có chiếc xe nào, rất thông thoáng, nên chẳng mấy chốc đã đến tiểu khu chỗ Hứa Du sống. Cô mở cửa xuống xe, Đàm Tư Niên cũng xuống theo, thấy cô khó hiểu, anh bèn giải thích: “Anh đưa em đến cửa nhà rồi sẽ quay xuống, khuya quá rồi, em là con gái, đi một mình không an toàn.”

Hứa Du từ chối vì cảm thấy không cần thiết, nhưng Đàm Tư Niên rất kiên quyết, thế nên cô cũng không thể khăng khăng từ chối mãi, bằng không sẽ rất xấu hổ.

Cô sống ở tầng sáu, có bốn gia đình ở cùng một tầng, ra khỏi thang máy rẽ phải, căn trong cùng, cánh cửa quay về hướng tây chính là nhà của cô. Chỗ tay nắm cửa có kẹp một tờ rơi, Hứa Du dễ dàng lấy nó xuống, đang định lấy chìa khóa mở cửa thì tờ rơi trong tay đã bị Đàm Tư Niên lấy đi. Hứa Du quay qua nhìn anh, nhưng không nghĩ gì, mà tiếp tục mở cửa, rồi thò tay vào bật đèn, sau đó mới quay lại, không tiện trực tiếp đuổi người, nên mời lơi, “Anh có muốn vào uống một tách trà không?”

Đàm Tư Niên không trả lời, mà ra hiệu bảo cô nhìn tờ rơi trong tay, “Đây là tờ rơi quảng cáo sự kiện khai trương khu bất động sản mới của Quảng Nghi ở Nam Quảng vào tháng tới.”

Hứa Du không rõ thế thì sao, cô ấy biết Quảng Nghi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Quảng Vực, cả hai bên đều là phòng phát triển bất động sản, chẳng những quy mô tương tự, mà tên cũng khá giống nhau, đều có một chữ ‘Quảng’. Hơn nữa nghe nói ông chủ của Quảng Nghi và chú Đàm còn từng hợp tác làm ăn, nhưng vì trái quan điểm mà mỗi người một ngả và chú Đàm tiếp tục điều hành Quảng Vực, còn ông chủ Quảng Nghi thành lập Quảng Nghi.

Ừm, nghe có vẻ rất máu chó nhỉ.

“Có vấn đề gì sao?” Hứa Du hỏi.

Vừa dứt lời, Đàm Tư Niên đã cuộn tờ rơi lại gõ lên đầu cô một cái. Hứa Du cứng họng, Đàm Tư Niên còn cạn lời hơn cả cô, “Trí nhớ của em tệ vừa phải thôi, tháng tới công ty chúng ta cũng sẽ khai trương khu bất động sản mới, tại Nam Quảng và ngay ngày , quên rồi à? “

Hứa Du choáng váng, nhanh chóng nhớ lại. Kể từ khi làm thư ký, ngày nào cô cũng bận như chó, phải chuyển giao với quá nhiều tài liệu, hoàn toàn không có thời gian để đọc chi tiết từng tài liệu một. Ngày thường cô không có tiếp xúc với ai trong bộ phận của họ cả, hầu như chỉnh lý xong đều trực tiếp giao cho Đàm Tư Niên, không bận tâm ghi nhớ.

Hơn nữa chuyện khai trương khu bất động sản vào tháng tới, kế hoạch bán ra dự kiến đã được giao cho Đàm Tư Niên ít nhất từ hai tuần trước, hai tuần, mười bốn ngày, trí nhớ của cô thật không trâu đến vậy. Vả lại, việc bán bất động sản thuộc trách nhiệm của bộ phận bán hàng, không đến lượt cô quan tâm đến mà. Dù sao cố gắng nhớ lại thì cũng có chút ấn tượng, nhưng chi tiết thì không rõ lắm, có điều Đàm Tư Niên nói là cùng một ngày vậy thì cùng một ngày thật rồi.

Cho nên kì này hai công ty sẽ cạnh tranh sao?

Nhưng thế thì tại sao lại không có tin tức nào thế? Nếu thật sự có cạnh tranh, thì công ty phải lên phương án khẩn cấp trước chứ? Dù sao cũng nên cẩn thận đề phòng mà.

Cô có thể nghĩ đến chuyện này thì đương nhiên Đàm Tư Niên cũng đã sớm nghĩ đến, vẻ mặt anh khá là nghiêm túc, “Sáng mai có thể anh không đến bệnh viện được rồi, em chịu cực giúp anh xem cha anh nhé, sẽ tính vào tiền tăng ca cho em.”

Hứa Du trợn mắt, ai ham hai ba trăm tệ của anh! Cô chẳng thèm gò bó khách sáo như trước nữa, xua xua tay, “Anh bận thì đi về đi, đừng động một cái là tiền tiền tiền tiền, cứ như thời gian của em không có giá vậy.” Hơn nữa bên kia có ba cô giúp việc, cô hầu như chỉ là có mặt và ‘nhìn’ thôi, không cần phải làm gì cả.

Đàm Tư Niên mỉm cười, không nói nhiều nữa: “Đi vào, khóa cửa ra vào và cửa sổ cẩn thận, ở nhà chú ý an toàn đấy.”

Sáng hôm sau đến bệnh viện thì mẹ và chú Đàm đã tỉnh. Sắc mặt của cả hai đều khá tệ, có lẽ do đã hết thuốc mê nên bị đau.

Hứa Du đặt túi du lịch ở cạnh giường bệnh, trước tiên thăm hỏi Đàm Quảng Tư, sau đó mới tới mẹ cô. Đàm Quảng Tư bị thương ở cánh tay phải, toàn bộ cánh tay đều bị bó thạch cao, trên mặt còn có một số vết trầy, thoáng nhìn có vẻ hốc hác và già đi mấy tuổi.

Chú Đàm này vẫn rất ôn hòa, “Chú không sao, chỉ đau một chút thôi, mẹ con mới nặng hơn. Vừa nãy chú còn nói với mẹ con chắc đã làm hai đứa trẻ sợ lắm.”

Hứa Du nhìn mẹ mình, vừa cảm thấy bà tự làm tự chịu, vừa đau lòng muốn chết, cô bất đắc dĩ nói: “Mẹ, kỹ thuật lái xe của mẹ như vậy mà mẹ lại dám lái xe ngoài đường? Thật quá vô trách nhiệm, mẹ xem làm chú Đàm bị liên lụy luôn rồi.”

Cô không thể nói quá lời trước mặt Đàm Quảng Tư, nên chỉ có thể thể hiện rằng mình không hài lòng. Kết quả, Triệu Thục Hoa còn chưa nói gì, thì Đàm Quảng Tư ở giường bên cạnh đã yếu ớt nói: “Con đừng trách mẹ, là lỗi ở chú. Lúc đó, ăn tối xong, chú đột nhiên bị đau bụng nên không thể lái xe. Mẹ con nóng lòng muốn đưa chú đến bệnh viện, nên mới sơ ý nhầm chân ga thành chân phanh thôi.”

Khóe môi Hứa Du giật giật, nghĩ bụng có thể gọi taxi hoặc xe cấp cứu mà, như thế chẳng phải an toàn hơn tự lái xe sao?

Triệu Thục Hoa ra hiệu bảo Đàm Quảng Tư đừng nói nữa, sau đó nói với con gái mình: “Là tại mẹ không suy nghĩ cẩn thận, mẹ tiếp thu phê bình, sau này chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện tương tự nữa.”

Thấy mẹ mình yếu ớt ỉu xìu, Hứa Du đành nuốt hết mấy lời muốn nói xuống. Cô thở dài, giải thích với chú Đàm lý do Đàm Tư Niên không thể đến. Mà chú Đàm một giây trước đó còn yếu như sắp không không nổi nữa, bỗng nhiên mạnh như rồng như hổ, mắng to, “Lão già Đặng Quảng Bình đó đúng là dai như đỉa, không tìm tôi gây sự một ngày ông ta sẽ chết sao!”

Đặng Quảng Bình là một trong số cựu thần của Quảng Vực, Hứa Du biết điều này. Nghe chú Đàm mắng thuận mồm như thế, có thể thấy đây là chuyện rất thường xuyên, ngẫm lại, tin đồn hai ông chủ này ghét nhau như chó với mèo mà cô nghe được trong công ty đúng là rất đáng tin, tình hình đúng là rất căng!

Hứa Du sợ ông giận quá hại thân, nên vội trấn an, “Chú đừng giận, kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe, giám đốc Đàm đang xử lý chuyện này, nhất định sẽ không sao đâu mà.”

Thật ra đây cũng không phải vấn đề lớn lao gì, thành phố ngày nhiều người như vậy, dù hai khu bất động sản khai trương vào cùng một ngày trong cùng một nơi cũng không có vấn đề gì, bất quá thì địch mạnh ta yếu hoặc địch yếu ta mạnh thôi, chứ không có chuyện đối phương cướp hết khách hàng của mình được, thực tế là vậy.

Đàm Quảng Tư cau mày, bắt đầu mắng cấp dưới của mình, “Mấy người trong công ty cũng không biết làm ăn kiểu gì, người ta đã bắt đầu phát tờ rơi quảng bá luôn rồi mà cũng không một ai biết nữa!”

Ừm, đúng vậy, điểu này thật sự rất kỳ lạ, không biết Quảng Nghi làm cách nào mà được vậy nhỉ, làm việc âm thầm tốt ghê!

“Được rồi, lão Đàm, dạ dày của ông sao rồi, có còn đau không?” Triệu Thục Hoa ngắt lời ông, khẽ hỏi.

Đàm Quảng Tư bị dời sự chú ý, ông dùng bàn tay không bị thương sờ sờ bụng mình, cảm nhận một chút rồi nói, “Không còn đau chút nào cả, có phải do hôm qua dùng thuốc giảm đau và thuốc chống viêm không nhỉ?”

Ai biết được chứ! Hứa Du vội vàng nói: “Hay mình gọi bác sĩ đến kiểm tra đi ạ!”

Cô định đi gọi bác sĩ, nhưng thím Trần vẫn luôn làm giảm cảm giác tồn tại của mình đã đứng dậy, nói, “Thím đi gọi cho, cháu không biết phải tìm bác sĩ nào đâu.”

Bác sĩ nhanh chóng đến kiểm tra đơn giản và hỏi thăm vài câu, cuối cùng kết luận rằng đó có thể là viêm dạ dày, nhưng tốt nhất nên làm nội soi. Đàm Quảng Tư không chịu, vẫn là Triệu Thục Hoa khuyên ông mới chịu làm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio