Cùng với một người đàn ông chỉ mới quen biết có bốn tháng, chớp mắt đã kết hôn, Đỗ Tiểu Nguyệt ngay cả mơ cũng chưa từng nghĩ tới.
Nhưng quả thực cô cùng với Thành Hải Đông sau khi quen biết bốn tháng đã bắt đầu chuẩn bị kết hôn, trong vòng một tháng đã nhanh chóng đinh hôn, lo chuẩn bị các hạng mục của lễ cưới, chuẩn bị tới lễ đường.
Anh mời ba mẹ anh tới gặp mặt, tộc trưởng hai nhà gặp nhau, hôn sự của bọn họ chỉ nói hai ba câu đã được chu toàn.
Cô gả đi cũng không xa, Thành gia cách nhà mẹ đẻ chừng phút đi xe mà thôi.
Cô không có vấn đề gì về việc chị em dâu, bởi vì Thành Hải Đông là con trai duy nhất.
Chỉ có một điều làm cho Đỗ Tiểu Nguyệt mất ngủ, cô rất sợ mình không có biện pháp ở chung tốt với bạ mẹ chồng.
Cô rất thẹn thùng, sẽ không dễ hòa nhập cuộc sống mới. Mà ba mẹ chồng cô đã sống hơn nửa người, nên cô cũng không nghĩ tới mình sẽ tập tành nói năng ra sao, mà chỉ mong họ cho cô một ít thời gian, để cô tỏ rõ lòng hiếu thuận với họ.
Buổi sáng ngày tân hôn, Đỗ Tiểu Nguyệt đứng ở trước gương trong phòng trang điểm, nhìn cô dâu được trang điểm trong gương, trên đầu phủ lụa trắng điểm thêm những nụ hoa hồng.
“Cố lên!” Cô nhìn mình trong gương nói.
Cửa “Phanh” một tiếng bị đẩy ra, Đỗ Tiểu Nguyệt giật mình một chút nhìn lại…
Một người mặc lễ phục mày bạc lộ ra bờ vai đi vào.
“Chị họ.” Đỗ Tiểu Nguyệt kinh ngạc nói, hay tay đeo găng khẽ lồng vào nhau.
Bọn họ từ nhỏ là hàng xóm cách vách, dì, dượng luôn rất tốt, khi ba mẹ cô mở quán, cũng có dì góp vốn thêm vào, cho nên từ nhỏ cô đã có thói quen nhìn thấy chị họ ra ra vào vào.
Nhưng mà cô vận không quen cảnh chị họ mình có những lời phên bình thái quá từ khi chị ấy lớn lên.
“Sao nhanh vậy đã kết hôn, em đòi như vậy à?” Tiền Phái Lam quăng bóp da sang một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm sợi dây kim cương trên cổ Đỗ Tiểu Nguyệt, ít nhất phải cara!
“Không có, là ba anh ấy hy vọng sớm kết hôn một chút.” Đỗ Tiểu Nguyệt nói.
“Quả thực rất vội, hai người quen nhau rồi đi tới kết hôn không đến nửa năm!” Tiền Phái Lam đến trước gương chỉnh lại kiểu tóc của mình, cố tình che dấu tâm địa khi nói: “Chị thấy phòng khách nhà em đều trang hoàng lại, là ai lo tiền?”
“Đều là do Hải Đông một mình ôm lấy mọi việc, chính là anh ấy thiết kế!” Đỗ Tiểu Nguyệt cười nói.
“Chị còn tưởng anh ta bất quá chỉ là một tên đốc công, xem ra gia cảnh rất khá.” Tiền Phái Lam có chút không vừa ý liếc mắt ngắm em họ mình diện váy áo cùng phụ kiện.
Áo cưới của Đỗ Tiểu Nguyệt là áo được thiết kế riêng, chỉ riêng váy đã hơn mười vạn. Trong dịp kết hôn này, không phải Đỗ Tiểu Nguyệt đi đến tiệm áo cưới chọn kiểu, mà là mời một nhà thiết kế riêng cho trọn buổi hôn lễ. Mời riêng một nhà thiết kế như vậy, ít nhất cũng phải mất hơn hai mươi vạn!
Cô ta nghĩ rằng em họ mình sẽ như khi mình kết hôn rất phô trương, ai ngờ khi Đỗ Tiểu Nguyệt kết hôn lại như kẻ ngốc chẳng thèm hé răng.
“Chị có thời gian đi gặp vào vị thầy tướng số.” Tiền Phái Lam nói.
“À.” Đỗ Tiểu Nguyệt lên tiếng, biết rằng nếu mình không lên tiếng thì chị ấy cũng sẽ nói tiếp thôi.
“Thầy tướng số nói, mệnh của chị chắc chắn là gả cho kim quy tế (rùa vàng), cho dù không gả cho bác sĩ cũng là gả cho luật sư, kiến trúc sư, cả đời áo cơm không sứt mẻ.”
“Vậy thật tốt.” Đỗ Tiểu Nguyệt ngoài cười ra, trong lòng cũng có chút khẩn trương. Bởi vì chị họ cô một khi mở miệng, nếu không phê bình người khác thì không thể nào kết thúc lời được.
“Đúng vậy, chị thấy thật không sai, nên thuận tiện cũng giúp em xem mệnh số luôn, dù sao chị cũng biết ngày sinh tháng đẻ của em.” Tiền Phái Lam vuốt mái tóc, nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Đỗ Tiểu Nguyệt nắm chặt tay, trong lòng có chút phẫn nộ. Chị họ cô dựa vào cái gì mà đem chuyện riêng tư của cô nói cho người xa lạ, dựa vào cái gì mà để cho người ngoài phê bình chuyện của cô.
“Em không muốn biết thầy tướng số nói em ra sao à?” Tiền Phái Lam hỏi.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn biểu tình kiêu ngạo của chị họ mình, cô đột nhiên nhớ tới Thành Hải Đông từng nói với cô, nếu cô muốn không để ý tới chị họ mình nữa thì phải học cách không để những lời của chị ta ở trong lòng mình, học cách không quan tâm tới chị ta.
“Chị, em không muốn biết thầy tướng số đó nói cái gì.” Đỗ Tiểu Nguyệt nói, trên vẻ mặt cứng răn có chút tươi cười.
Tiền Phái Lam nheo mắt, cười lạnh một tiếng “Chị có lòng, ai biết em giờ như đại tiểu thư không quan tâm đến.”
“Cám ơn chị quan tâm. Em không cần biết kết quả của thầy tướng số, cho dù về sau em gặp khó khăn, em cũng sẽ cố gắng vượt qua khó khăn.” Đỗ Tiểu Nguyệt cúi đầu nói, không muốn tranh chấp với chị ta nữa.
“Cố gắng cũng vô dụng, em trời sinh đã phúc bạc mệnh nhược, nhất định cả đời bị người ta dắt mũi, kết hơn nửa năm sẽ thấy sai lầm…” Hai mắt Tiền Phái Lam sáng lên, giọng nói càng lúc càng lớn.
“Em không muốn nghe!” Đỗ Tiểu Nguyệt nâng cao âm điệu, lần đầu tiên ngắt lời của Tiền Phái Lam.
Tiền Phái Lam sửng sốt, sắc mặt khó coi.
Bụp bụp bụp bụp …
Tiếng pháo nối liền không dứt từ cửa sổ truyền vào.
“Chú rể đến rồi, chuẩn bị nhanh nào.” Bà mối hô to gọi nhỏ đi vào cửa, mắt hấp háy nói: “Mau đến đón người từ trên xe hồng nào!”
“Phùng má giả làm người mập.” Tiền Phái Lam hừ lạnh một câu.
Đỗ Tiểu Nguyệt co rúm người lại, giả bộ không nghe lời mỉa mai kia của chị họ.
“Hôm nay là ngày cát tường, nếu cô không muốn nói lời cát tường, xin mời đi ra phòng khách ngôi đi.” Bà mối không khách khí chỉ huy.
Tiền Phái Lam cũng không quay đầu đi thẳng ra ngoài.
Đỗ Tiểu Nguyệt ngồi ở mép giường, nghĩ lại rốt cục mình đã mạo phạm gì chị họ mình, nếu không vì sao chị ta lúc nào cũng nhỏ mọn không buông tha cho cô? Ngay cả ngày kết hôn đáng mừng của cô, chị ta cũng không quên tăng cho cô bốn chữ “phúc bạc mệnh nhược”, phá hoại tâm tình của cô.
Đỗ Tiểu Nguyệt cố gắng nhếch khóe miệng mỉm cười tươi tỉnh, không được để bản thân mình bị ảnh hưởng.
Hôm nay không phải là ngày vui của cô sao! Cuộc sống của cô không phải rất được sao, Hải Đông xem cô như bảo bối, ông trời nhất định rất có mắt, cô tin tưởng cô sẽ có được hạnh phúc.
“Chú rể vào cửa!”
Sau tiếng hô của bà mối, Thành Hải Đông khó thấy trong bộ tây trang xuất hiện. Tuy ăn mặc nghiêm chỉnh, có vài phần khí chất, nhưng cũng không giảm đi tư vị đàn ông hoang sơ.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn anh, trong lòng đột nhiên ngượng ngùng.
Thành Hải Đông tay cầm hoa cưới màu hồng nhạt, hai mắt hoàn toàn không thể rời đi bóng dáng trắng tuyết tiêm mỹ của cô.
“Em thật đẹp.” Anh đem hoa trong tay giao cho cô.
“Cám ơn.” Đỗ Tiểu Nguyệt nở nụ cười, cảm thấy mình thật hạnh phúc.
“Chú rể kéo lụa trắng cho cô dâu…” Bà mối ở bên cạnh ra lệnh “Chú rể và cô đâu làm lễ tế tổ…”
Đỗ Tiểu Nguyệt theo sự giúp đỡ của Thành Hải Đông ra khỏi phòng khách, hai người đi tới điện thời tế tổ, vừa hành lễ xong, cô liền nghe thấy âm thanh mẹ cô khóc nức nở.
Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, nước mắt muốn trào ra.
“Hải Đông, Tiểu Nguyệt nhà chúng ta tính thẹn thùng, nhút nhát, con phải bỏ qua cho nó nhé.” Bà Đỗ luyến tiếc con gái, vừa khóc vừa nói.
“Mẹ, con nhất định sẽ vậy.” Thành Hải Đông thành khẩn nói.
“Được rồi, cô dâu bái lễ với cha mẹ.” Bà mối lại nói, “Chú rể có thể cúi đầu.”
Thành Hải Đông ôm khuỷu tay Đỗ Tiểu Nguyệt, không chút do dự cùng cô quỳ xuống.
Đỗ Tiểu Nguyệt bởi vì trong lòng thương tiếc, hai mắt sớm đã đẫm lệ lờ mờ.
Rõ ràng biết nhà chồng cách nhà mẹ đẻ rất gần, rõ ràng Thành Hải Đông cũng nói cô mỗi ngày đều có thể về nhà, nhưng trong lòng cô vẫn bất an không yên, như thể cô sắp phải rời xa nơi chôn rau cắt rốn.
Mặc kệ sẽ có được bao nhiêu thoải mái, dù sao cô cũng phải gia nhập vào một gia đình khác!
Thành Hải Đông ôm bờ vai run run của Đỗ Tiểu Nguyệt, anh ngẩng đầu kiên định nhìn bố vợ, mẹ vợ.
“Ba mẹ, cám ơn hai người đã chiếu cố Tiểu Nguyệt, nhờ hai người dạy dỗ, mà con mới có được người vơn ngoan hiền như vậy. Con xin dùng sinh mệnh của mình đảm bảo, tuyệt đối chăm sóc cho cô ấy thật tốt.” Thành Hải Đông đứng đắn nói.
Lão Đỗ và vợ phiếm hồng hai hốc mắt, nâng con gái, con rể dậy, bà mối lại còn vội vàng chấm thêm ít phấn, giúp cô dâu chỉnh trang lại lớp trang điểm.
“Cô dâu đừng khóc, lớp trang điểm sẽ trôi đi, như vậy không đẹp.” Bà mối oa oa kêu to.
“Để anh giúp.” Thành Hải Đông nhận lấy khăn giấy, thật cẩn thân thấm đi nước mắt của cô, nước mắt cứ thế tuôn tràn.
“Cám ơn.” Đỗ Tiểu Nguyệt cầm tay của Thành Hải Đông, nhỏ giọng nói.
“Cảm ơn cái gì? Làm hư em, chính là mục tiêu nhân sinh trong tương lại của anh, chút nước mắt này chỉ là chuyện nhỏ.” Thành Hải Đông nháy mắt với cô, ánh mắt sáng quắc khóa trụ mắt cô, đôi mắt long lanh xin đẹp như của trẻ con.
Ánh mắt của anh rất rõ ràng, không hề che dấu vẻ kìm nén dục vọng.
Hai gò má Đỗ Tiểu Nguyệt hóa hồng cắn môi, cúi đầu né mắt anh.
“Đêm nay xem em chạy đi đâu…” Thành Hải Đông cúi người, nhẹ nói bên tai cô.
Đỗ Tiểu Nguyệt thiếu chút gục đầu xuống tận ngực, hai bên tai đều nóng rực cả lên.
“Lên xe! Đừng chậm trễ giờ lành.” Bà mối kêu to, nói với mọi người trong buổi lễ.
Đỗ Tiểu Nguyệt không kịp thẹn thùng quá lâu, đã bị bà mối sáp lại, cầm gậy trúc dẫn vào trong xe.
Cô ngồi vào bên trong xe, tiếp nhận khay trà và cây quạt, nhìn ba mẹ đem nước gạo trắng tát về phía xe hoa, chúc phúc cho cô từ nay về sau không lo cơm áo.
Xe lăn bánh, Đỗ Tiểu Nguyệt thò tay ra, ném cây quạt trên tay mình.
Thành Hải Đông nhìn hành động của cô, nhịn không được nhẹ cười thành tiếng.
“Anh cười cái gì?” Cô nghiêng người, ánh mắt chuyển từ bóng dáng ba mẹ ở phía xa nhìn lại mặt anh.
Thành Hải Đông xích lại gần cô, cầm tay cô, nắm thật chặt.
“Quăng cây quạt có dụng ý muốn cô dâu mới vứt bỏ đi cá tính không tốt, đừng để tính tình đó theo về nhà chồng. Em vốn đã không có tính xấu gì, đã đánh rớt cây quạt kia, chẳng phải về sau càng phải thuận theo ý anh sao?” Anh nhìn toàn thân lụa trắng của cô, ngoài vẻ ôn nhu ra vẫn là khuôn mặt vô cùng ôn nhu.
“Nếu anh dám khi dễ em…” Đỗ Tiểu Nguyệt cắn môi, nhíu mày suy nghĩ.
“Em tính làm gì?” Thành Hải Đông làm ra vẻ chăm chú lắng nghe.
“Em sẽ…” Đỗ Tiểu Nguyệt nhìn bộ tịch chuẩn bị xem kịch vui của anh, cô vắt óc suy nghĩ, muốn nói ra một câu có thể dọa anh, “Nếu anh khi dễ em, em sẽ khóc đến mức anh không chịu nổi!”
“Ha…”
Thành Hải Đông bỏ xuống vẻ khách khí tuôn ra một tiếng cười to, đến nỗi lái xe cũng nhịn không được mà quay đầu lén nhìn.
“Thật mệt cho em phải suy nghĩ, khóc đến mức anh không chịu nổi.” Thành Hải Đông ôm cô cười thật lớn, cưới đến mức chảy cả nước mắt, thậm chí úp mặt vào phần lụa trắng của váy cô cũng không át được tiếng cười, “Anh thua! Em thật lợi hại! Anh quả thật không cản được nước mắt của em.”
“Em nói đùa thôi, em sẽ không khóc loạn. Nếu quả thực khóc đến phiền lòng anh, anh không để ý tới em, người thiệt không phải em sao?” Cô nhỏ giọng nói, đầu ngón tay vỗ về sợ tóc đen bóng của anh.
“Yên tâm đi, anh cũng không muốn làm em khóc.” Thành Hải Đông nhướn mày, nghịch ngợm chóp mũi của cô, “Vì chuyện vui mà khóc có tính không?”
Hai đôi mắt Đỗ Tiểu Nguyệt mọng nước nhưng mang ý cười như mặt trăng, cô ôm lấy gáy anh, áp vào hai má ấm áp của anh: “Chúng ta sẽ thật hạnh phúc.”
“Đương nhiên.”
Thành Hải Đông cười cắn nhẹ vành tai của cô—đó là nơi duy nhất trên mặt cô không dính phấn trang điểm.
Cô cũng cười, nụ cười này tựa như nụ cười của bao cô dâu mới khác, có pha chút lo lắng cho cuộc sống tương lai mà các cô dâu mới cũng hay gặp phải.
Hai người mỉm cười nhìn nhau, dải băng hồng bay bay trên xe hoa, trong một ngày tốt chở họ trên đường, từ từ đi vào con đường cuộc sống hôn nhân không biết có bao nhiêu hạnh phúc và đau khổ…
Sau khi Thành Hải Đông và Đỗ Tiểu Nguyệt kết hôn không lâu, cha của Thành Hải Đông chính thức đem khách sạn, công ty, nhà xưởng giao lại toàn bộ cho Thành Hải Đông xử lý.
Thành Hải Đông biết rốt cục cha mình đã nhận định năng lực của anh, trong lòng rất vui, vì không muốn cha mình thất vọng, anh bắt đầu chuyên tâm vào việc phát triển sự nghiệp của gia tốc.
Trên thực tế, hai tháng sau tân hôn, trừ lúc hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản bảy ngày, anh cùng vợ mình sớm tối ít gặp, đa số thời gian anh đều đi sớm về trễ.
Thói quen vốn có hoặc có chút bốc đồng của phụ nữ, có lẽ luôn chiếu cố tới anh, chỉ muốn phê bình kín đáo, chỉ có vợ của anh, Tiểu Nguyệt—
Là người phụ nữ đáng yêu nhất, thủy chung chiếm vị trí cao nhất trong lòng anh.
Cho nên, công việc của anh, cuộc sống luyến ái, có thể vĩnh viễn không cần lo lắng.
Thành Hải Đông thoải mái, ngồi ở trong xe, một tay lái xe, một bên huýt sáo, một bên lo nhìn ngọn đèn giao thông phía trước. Chỉ nghĩ đến trong nhà có bóng dáng của cô vì anh mà bận rộn, anh cảm thấy có phải tiếp mấy công trình cũng không là gì.
Cô là một khối thủy tinh thuần khiết nhất của thiên hạ, trời sinh ra để anh đặt trong nhà mình, che chở. Anh sẽ rất lo lắng nếu để cho cô ra ngoài chịu khổ, bởi vì cô là người phụ nữ anh trân ái nhất.
Mà anh cũng biết tuy rằng mình một thân tự do tự tại, muốn làm gì, đi đâu cũng không có người ngăn cản, nhưng cuối cùng vẫn bị cô nắm trong tay.
Nhưng bởi đó là cô, cho nên anh không hề muốn kháng nghị.
Chiếc xe màu đen dừng lại trong gara, anh liền khẩn cấp nhảy ra khỏi xe.
Đêm nay anh không về nhà ba mẹ ân cần hỏi han, anh muốn về nhà sớm một chút ôm vợ mình nha!
“Vợ yêu, anh đã về!”
Thành Hải Đông đẩy cửa, thanh âm lớn tiếng vang vọng trong phòng.
“Anh đã về.” Đỗ Tiểu Nguyệt từ phòng bếp chậm rãi đi ra, lập tức bị anh bắt trói vào trong lòng, hai người nép sát vào nhau không có một kẽ hở.
Hơi thở đàn ông của anh bao phủ cô, bức đi không khí mới mẻ xung quanh, làm cho cô không tự giác ngừng thở.
“Anh mệt mỏi cả một ngày, trên người đầy bụi, đi tắm rửa trước đi, được không?” Cô vỗ nhẹ bờ vai anh, khẽ hắt hơi, “Hắt xì!”
“Bụi không đấy, tránh ra!”
Thành Hải Đông đem cái áo khoác polo đen cởi ra, ném xuống sàn.
Mà cánh tay trái của anh từ đầu đến cuối chưa hề rời khỏi vòng eo của vợ mình, đôi môi trong nháy mắt khi quần áo rơi xuống liền hôn xuống Đỗ Tiểu Nguyệt.
Thành Hải Đông hôn lên cánh môi mềm mại như hoa đào, ngọt như kẹo đường của cô, phải bá đạo thưởng thức đủ hương vị của cô, mới bằng lằng thả người.
Hai tròng mắt Đỗ Tiểu Nguyệt khép hờ, hai má dựa vào lòng bàn tay anh, môi bị anh hôn nóng lên, hai gò má cũng đỏ ửng.
Anh cúi đầu nhìn cô, bất giác lại cảm thấy choáng váng.
Cô vợ nhỏ của anh ngày càng thay đổi, phụ nữ sau khi kết hôn không phải luôn mất đi một chút thần thái thời con gái sao?
“Hôm nay anh còn chưa đến chỗ ba mẹ phải không?” Đỗ Tiểu Nguyệt giương mắt nhìn anh, ôn nhu hỏi.
Cha mẹ chồng ở một căn hộ cách nhà họ mấy nhà, sau khi Thành Hải Đông đi làm về, thường hay ghé qua, cùng đàm luận công việc với ba chồng cô rồi mới về nhà nghỉ ngơi.
“Bỗng nhiên muốn phá lệ một ngày. Nhưng mà, sao em biết anh không đi?” Thành Hải Đông nghiêng người, mang cô về phía sopha bọc vải nhung ngồi xuống, từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt tuyết trắng nhỏ nhắn của cô.
“Mẹ gọi điện thoại đến, nói bà nấu canh sâm, muốn chờ lúc anh về mang đến.” Tiểu Nguyệt bắt lấy bàn tay của anh đang cởi bỏ quần áo trên người mình.
“Đợi lát nữa chúng ta cùng nhau qua ăn, anh nghĩ anh như thế này cũng cần bổ khí.”
Thành Hải Đông thì thầm, phả hơi thở lên gáy của cô, yêu thích không thôi, quyến luyến ôm cô.
Bởi vì muốn để ý cô, anh thích cả khi nhìn cô nhăn mày, từ nay anh dường như sẽ mãi luân hãm vì mê luyến cô. Anh không phải là người miệt mài, cũng thừa nhận rằng mình chưa bao giờ đối với thân mình một ai đó mê muội như vậy…
Làn da của cô còn mượt mà hơn tơ lụa, mùi hương cánh môi của cô so với mật sữa còn thơm ngát hơn.
Thành Hải Đông làm càn trên người cô tìm kiếm cảm giác mà anh muốn, mà Đỗ Tiểu Nguyệt khi bị chồng mình tận lực trêu chọc trên thân thể mình, khó nhịn được thân thể dãy dụa trên sopha, phát ra tiếng rên rỉ.
Thành Hải Đông ôm thắt lưng của cô, làm cho cô cũng trở nên khao khát, đôi mắt Tiểu Nguyệt lấp lánh ánh nước, vừa vặn phản chiếu ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn trong phòng khách.
Thân mình cô run rẩy, mặc dù đã là vợ chồng một thời gian, nhưng cô vẫn không có thói quen ở một nơi sáng thế này thân thiết với anh.
“Anh đi tắm trước đi, được không?” Đỗ Tiểu Nguyệt ôn nhu nói, hai tròng mắt e lệ khẽ chớp.
Thành Hải Đông nheo mắt, cúi đầu nhìn cô.
Sợi tóc màu đen xõa trên trán, trên gương mặt anh tạo nên một nét ẩn hiện như bóng ma. Vốn khuôn mặt anh không mang vẻ tục tằng, nhưng trải qua một ngày mệt mỏi, trong ánh mắt đã tràn một nét dã tính, bừng tỉnh sau thời điểm mệt mỏi, ngay cả những ý niệm văn minh nhất dường như cũng bị triệt tiêu mất.
Đôi mắt Thành Hải Đông lóe lên, nhếch môi cười, cười đến mức khiến cho Đỗ Tiểu Nguyệt phát hoảng.
“Được, theo ý em, tắm rửa trước.”
“A…” Đỗ Tiểu Nguyệt giật mình kêu lên, bởi vì Thành Hải Đông ngồi xuống ôm cô bế lên.
“Chúng ta cùng nhau tắm.” Anh cất bước chân dài đi vào phòng ngủ, một cước đá văng cửa phòng tắm.
Đỗ Tiểu Nguyệt thở gấp một hơi, đá chân muốn nhảy xuống đất.
“Buổi sáng hôm nay… Không phải đã cùng nhau tắm một lần…” Cô cố gắng hết sức nói ra những lời này, khi nói xong khuôn mặt xấu hổ đỏ lựng như muốn nổ tung.
Buổi sáng hôm nay, anh khiến cho cô người ở trên người anh, dùng phương thức kích tình yêu cô, khiến cho xương sống và thắt lưng cô ê ẩm cả một ngày. (Kat: mọi người tự bổ não ah)
“Buổi sáng tắm một lần chứng tỏ thân thể của anh rất tốt, hiện tại tắm thêm một lầy, chứng minh anh sớm tối đều rất yêu em…” Anh hôn trụ đôi môi cô, buông đôi chân của cô xuống.
Thế là, hai chân Đỗ Tiểu Nguyệt vừa chạm đất, liền nhanh chóng xoay người hướng phía cửa phòng tắm chạy ra.
Nhưng hai tay Thành Hải Đông lại nhanh hơn, cô còn chưa kịp chạy nửa bước, anh đã túm cô đi vào dưới vòi hoa sen, nhanh chóng mở vòi nước.
Dưới nước lạnh Đỗ Tiểu Nguyệt hét lên một tiếng, nhanh chóng lui vào trong lòng anh.
Thành Hải Đông chỉ có chờ như vậy.
Anh hôn trụ môi của cô, tay cởi quần áo của cô, dần dần theo bọt nước lan truyền, nụ hôn của anh chạm tới từng nơi trên cơ thể cô, khiến cho cô toàn thân vô lực ngồi dựa vào ôm lấy thân hình anh, để cho anh trong lúc đầu óc cô mơ màng, dùng phương thức cuồng nhiệt rong ruổi trong cơ thể cô. (Kat: thỉnh các vị tiếp tục tự bổ não ah)
Trong lúc kích tình đó, Đỗ Tiểu Nguyệt cắn lên vai anh, khi cảm giác khoái cảm dâng trào, nhịn không được nức nở ra tiếng khóc, suy yếu đổ xuống trong lòng anh.
Thành Hải Đông hôn nhẹ mái tóc cô, ôn nhu vì cô mà tắm rửa cho cả hai.
Khi ra khỏi phòng tắm, thần khí anh thanh sảng, Đỗ Tiểu Nguyệt thì đã muốn suy yếu lực kiệt, chỉ có thể dựa vào anh để đứng thẳng.
Thành Hải Đông ôm cô đến phòng bếp, đem đồ ăn cô chuẩn bị anh sạch không còn một miếng.
Đỗ Tiểu Nguyệt quá mệt mỏi, miễn cưỡng ăn nửa chén cơm, buông đũa tựa vào bàn ngồi nhìn anh.
“Phu nhân à, thể lực của em không phải là quá kém chứ?” Thành Hải Đông nhịn không được chế nhạo cô, gắp cho cô ăn một miếng cá.
“Không phải tại sức khỏe của em, đều là do anh rất…” Cô nhìn anh liếc mắt một cái, mặt lại đỏ đến mức không nói được gì.
“Quá lợi hại?” Thành Hải Đông tốt bụng cung cấp từ còn thiếu, còn tặng kèm theo một nụ cười dào dạt vẻ đắc ý. (Kat: không, là quá mặt dày!)
“Anh ăn nhanh đi…”
Đỗ Tiểu Nguyệt gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng của anh, tránh để cho anh nói xàm thêm.
Thể lực của cô vốn kém, nhưng cô cũng không biết khi “thân thiết vợ chồng” lại tổn hao khí lực như vậy.
Huống hồ, mỗi lần như vậy cũng phải hơn một giờ, loại vận động thì cũng chỉ có một mà thôi. Bình thường vợ chồng đều đi làm, tan tầm sớm cũng rất mệt mỏi, khí lực ở đâu ra mà nhiều như vậy?!
Đỗ Tiểu Nguyệt lại đỏ mặt, nhìn về phía thức ăn không dám nhìn anh.
“Vợ yêu à, chờ ngày nào đó em đến Đài Loan chứng kiến nhịp sống nhộn nhịp, nghe người ta bình luận về phẩm chất đàn ông, em sẽ biết em được gả cho một ông chồng khiến cho tất cả bà vợ trên thế giới này đều thèm nhỏ dãi…” (Kat: =.=! Anh YY vừa thôi Đông ca!)
“Ăn cơm.” Đỗ Tiểu Nguyệt lại gắp thức ăn vào trong cái miệng của anh.
“Ăn thật ngon.” Thành Hải Đông cảm thấy thật mỹ mãn, nuốt thức ăn.
Vợ của anh hỗ trợ bố mẹ vợ ở tiệm mỳ quả không uổng phí, tay nghề của cô thật xuất sắc, năng lực chọn lựa nguyên liệu khiến người ta thật bội phục. Giống như ngày hôm qua cô mua được rau xanh dùng nước suối tưới trồng, món nào cũng thật sự ngon miệng, còn thêm vào đó mỹ vị thanh nóng đến khó cưỡng lại.
Ừ, bản chất tinh khiết, nên nấu thế nào ăn cũng rất ngon… giống như vợ của anh vậy.
“Anh ăn no rồi.” Thành Hải Đông ăn hết một bàn mỹ vị, cảm thấy mỹ mãn buông bát đũa, thở dài khoan khoái.
Vất vả công việc một ngày, được vợ hiền nấu cơm, lại thẹn thùng ngồi cùng giúp mình thưởng thức, người chồng như anh còn cầu mong gì hơn!
Thành Hải Đông nắm tay cô, đem ôm cô ngồi trên đùi mình.
Đôi môi nóng rực quyến luyến trên bờ môi cô khẽ ma sát, hai cánh tay rắn chắc chặt chẽ ôm lấy cô.
Trong lòng Đỗ Tiểu Nguyệt vang lên tiếng cảnh báo, biết rằng anh lại muốn, muốn…
“Anh… Chúng ta… Sau này không nên một ngày làm nhiều lần như vậy được không?” Hai tay Đỗ Tiểu Nguyệt túm lấy trước ngực áo anh, cố lấy dũng khí, lớn tiếng nói.