Là Phong Thần Dật
"Tôi chỉ muốn nhảy với Hàn tiểu thư một bản thôi, được không Hoàng tổng?"..Phong Thần Dật không thể nhịn được nữa. Chỉ cần nhìn thấy hai người thân mật vui vẻ là hắn cảm thấy rất tức giận. Đôi chân của hắn không nghe theo lí trí mà đi đến đây.
"...."Hoàng Quốc Bảo nhất thời sững sờ, chưa tiêu hóa hết những lời mà hắn nói thì hắn đã dành cô trong tay anh rồi.
"Này.." anh định ngăn cản nhưng nhìn thấy ánh mắt trấn an của cô nên anh đành yên lặng
"Không sao đâu anh! Đừng làm lớn chuyện!" Cô nói phải! Vì tức giận mà anh đã quên mất mọi người còn ở xung quanh. Anh có thể không quan tâm đến mọi người nghĩ gì về anh nhưng cô thì khác. Anh không muốn bất cứ thứ gì gây ảnh hưởng đến cô
"Vậy anh ra kia một lát" nói rồi Hoàng Quốc Bảo đi về một gốc của sảnh.
"Đừng uống nhìu rượu!" Không biết tại sao cô lại nói ra lời đó nữa.
Hoàng Quốc Bảo đang đi, nghe cô nói thế thì quay đầu lại ôn nhu đáp
"Đều nghe em!" Những bực tức chỉ vì lời quan tâm của cô mà tan biến hết
"Sao? Luyến tiếc à?"nhìn cô quan tâm, dõi theo Hoàng Quốc Bảo khi anh đi khuất thì cơn tức giận lại bốc lên. Và hắn không thể kiềm chế mà siếc chặt tay cô làm cho cô phải nhíu mày
" liên quan đến anh à? Phong tổng?" Nhàn nhạt liếc hắn cô đáp
"Hừ..." tiếng nhạc khác nổi lên bắt đầu cho một điệu nhảy mới. Hắn nắm tay cô bắt đầu nhảy theo dòng nhạc.
Từng bước nhảy, hai người phối hợp rất hòa hợp, như thể họ là bạn nhảy của nhau từ lâu rồi.
"Anh nhảy khá đấy!" Mặt dù không muốn thừa nhận nhưng cô phải công nhận một điều rằng hắn nhảy rất giỏi, từng bước phối hợp với cô làm cho cả hai hòa quyện vào bản nhạc ngọt ngào
"Em cũng rất tuyệt"nghe cô khen hắn cảm thấy rất hào hứng, không uổng công ngày trước hắn nghe lời mẹ mà học. Khi đó, hắn thật sự không thích học nhảy thế này, hắn cảm thấy rất phiền và tốn thời gian, mẹ hắn đã ép hắn học suốt tuần, hắn phải cảm ơn mẹ vì đã ép hắn học.
Và hắn cũng không quên khen cô, không chỉ những bước nhảy mà còn là con người cô, trước khi gặp cô, hắn còn tưởng rằng Ngô Tuyết Mai là đã đẹp rồi. Nhưng khi gặp cô rồi thì hắn mới biết rằng cô ta chỉ là cốc ghẻ mà thôi. Lần đầu gặp cô, hắn đã bị vẻ đơn giản,thuần khiết (k biết nói sao)mà hấp dẫn. Còn lần này, cô không còn vẻ đẹp thuần khiết ấy nữa, mà thay vào đó,cô khoác lên mình là sự mị hoặc, quyến rũ không kém phần thành thục. Càng làm cho hắn thêm mê luyến .
"Hừ.. hôm nay anh không kiếm cô tình nhân bé nhỏ của anh mà ở đây khen tôi?"
"Em không nói mốc tôi thì không được à?" Hắn hơi không vui vì cô nhắc đến người thứ ba trong cuộc trò chuyện giữa hai người.
"Anh lo mà đi kiếm cô tình nhân của anh đi, nếu không người khác sẽ cướp bảo bối của anh đấy!" Nếu cô nhớ không lầm lúc tới sinh nhật nữ chính thì hầu hết những nam chủ đó đã bị cô ta thu phục hết rồi
"Em đừng nhắc đến cô ta nữa" bây giờ anh bắt đầu cảm thấy ghét Ngô Tuyết Mai rồi đấy
"Tôi chỉ muốn tốt cho anh thôi! Quản cô ta cho chặt vào. " nói rồi cô thoát khỏi tay của hắn mà bước đi
"Em..." hắn định kéo cô lại thì
"Anh Thần Dật..."
- ------------------------------
你好
Nhớ tiểu anh không.
Mị nhớ mọi người quá
Cầu cmt
tieu anh
- -----------------------