Nắng ban mai nhẹ nhàng len lỏi vào bầu không khí còn ẩm sương đêm dịu dàng ôm lấy vạn vật. Học viện Trưng Vương hiện lên đầy cao sang và kêu ngạo, bên trong chiếc cổng lớn là một thế giới khác- thế giới học đường giàu sang và quy tắc nhưng cũng lắm điều không thể ngờ.
Trúc Chi chẳng buồn nhìn quanh hờ hững đáp "Đâu cũng được ạ", gương mặt lạnh băng không chút cảm xúc. "Ờ!" thầy chủ nhiệm hắng giọng lấy uy trước đám học trò nhốn nháo phía dưới, đảo mắt khắp một lượt thầy phớt lờ những lời mời gọi của các chàng trai và ánh mắt dè bĩu của các cô gái
- Vậy em ngồi ở kia cạnh bạn An An
Trúc Chi ngồi vào chổ rồi bình thản lấy sách ra đọc mà không thèm để mắt đến những người xung quanh và cả cô bạn bên cạnh. Vẫn nét lạnh lùng kiêu hãnh.
Vậy là Trúc Chi đã chính thức bắt đầu chuỗi ngày mới ở Học viện Trưng Vương nhưng cô chẳng để tâm, có chăng đây cũng chỉ là sự mới mẻ của môi trường mới cô vẫn là cô- Trúc Chi lạnh giá ngang tàn sống những chuỗi ngày đơn độc với niềm đau và nỗi nhớ.
Trưng Vương là Học viện dành cho tầng lớp giàu sang có địa vị trong xã hội gồm cấp bậc đào tạo từ cấp đến Đại học nhưng Đại học của họ chỉ có nhiệm vụ duy nhất là đào tạo ra các thương nhân vừa có tài vừa có lực. Học hết cấp ở Trưng Vương chưa hẳn là sẽ được học tiếp Đại học chỉ những ai có hồ sơ đăng kí và vượt qua được kì thi tuyển sinh gay go mới được đặt chân vào đấy.
Học sinh của Trưng Vương hầu hết đều xuất thân từ những gia đình giàu có chỉ một bộ phận rất rất nhỏ là học sinh bên ngoài được nhận học bổng vào học tại đây. Quy chế tuyển sinh của học rất nghiêm ngặt dù bạn có lắm tiền nhưng một khi không qua nổi các kì thi của họ thì tất nhiên hồ sơ của bạn sẽ bị vứt ngay vào sọt rác. Tuy là một trường tư thục với đại đa số là cậu ấm cô chiêu quen được cưng chiều nhưng Trưng Vương lại là một nơi không chỉ nổi tiếng về chất lượng đào tạo mà còn có tiếng về hệ thống quy tắc luật lệ nghiêm ngặt, nếu ai vi phạm họ sẵn sàng đuổi khỏi trường.
Với gia thế của gia đình cộng với khả năng học tập siêu hạng của Trúc Chi thì việc vào được đây là chuyện không quá khó.
Hồi chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên trong phút chốc tiếng ồn đã bao trùm lấy toàn bộ Học viện. Đa phần học sinh kéo nhau ra khỏi lớp rồi tản ra rải đều khắp khuôn viên rộng lớn. Vừa định cắm headphone vào tai thì Trúc Chi nghe được giọng nói rụt rè của cô bạn bên cạnh
- Cậu không thích ngồi chỗ này phải không?
-...Trúc Chi khẽ nhíu mày tỏ vẻ không hiểu
- Tại tớ thấy cậu có vẻ như không thoải mái khi ngồi cạnh tớ
- Không
An An khẽ run lên trước thái độ lãnh đạm của Trúc Chi, cô thầm trách mình sao ngu ngốc quá người ta đã không thèm để ý đến mình vậy mà còn lân la bắt chuyện, đúng là caci khoảng cách giàu nghèo này chẳng thể nào xóa bỏ được. Tự dưng thấy khóe mắt cay cay cô lại thấy mình bị tổn thương
Trúc Chi tinh mắt thấy vẻ thoáng buồn trong mắt An An đoán biết An An đã hiểu nhầm ý mình cô định mặc kệ việc gì phải giải thích nhưng chợt trong đầu cô lại hiện ra nụ cười hiền lành mà An An chào cô lúc sáng. Lòng thấy có chút rung động, chút thương cảm
- Không có gì là không thích. Nếu không thích thì tôi đã không ngồi ở đây
Tiện miệng nói bừa một câu vậy mà phản ứng của An An làm cô ngỡ ngàng
- Thật không? Cậu không ghét tớ? Vậy cậu làm bạn với tớ nhá?- An An mừng rỡ nắm vội cánh tay Trúc Chi, đôi mắt ánh lên vẻ vui mừng như trẻ được quà.
Chẳng biết vì cái lí do quái quỷ gì mà Trúc Chi lại gật đầu đồng ý. Nhưng thôi mặc kệ rồi thì chẳng được bao lâu cô nàng cũng sẽ tự động rút lui vì không chịu được tính khí của Trúc Chi.