An An rụt rè bước đến chỗ Đông Quân sau lúc lâu do dự, có một sự thật mà cô muốn làm rõ.
- Em nói chuyện với anh một lát có được không?
Đông Quân vẫn giữ thái độ lạnh nhạt anh chẳng buồn ngẩng mặt lên. Gấp quyển sách lại Đông Quân định đứng dậy bỏ đi nhưng có cái gì đó níu giữ anh lại. Chẳng hiểu vì lí do gì mà anh không thể đối xử với cô như những người khác. Anh không thể bỏ mặt.
- Chuyện gì?
- Anh...anh có thật là Thanh Phong như Trúc Chi nói?
- Liên quan gì đến cô?
An An siết chặt bàn tay cố giữ bình tĩnh.
- Rõ ràng anh là Đông Quân sao anh lại nói dối mình là Thanh Phong? Sao anh lại lừa gạt Trúc Chi?
Ánh mắt Đông Quân chợt tối lại, anh đứng bậc dậy.
- Đừng xen vào chuyện của tôi.
Đông Quân quay lưng bỏ đi nhưng An An đã bạo dạn níu tay anh lại, cô nhìn anh với ánh mắt khó hiểu pha lẫn cầu xin.
- Không cần biết anh vì lí do gì nhưng xin anh đừng dùng dáng vẻ này làm tổn thương Trúc Chi, em nhất định không để chuyện đó xảy ra.
Đông Quân vung tay cô ra, anh gằn giọng.
- Đừng tưởng được đối xử khác biệt một chút thì tự ình là đặc biệt.
Đôi bày tay buông lơi An An cuối đầu để nước mắt ra, cô cảm thấy mình thật vô dụng. Đúng là cô đã quá ngốc nghếch khi nghĩ rằng mình đặc biệt, cô có là gì của anh đâu. Anh đối với cô chẳng qua chỉ là sự thương hại giúp đỡ kẻ yếu thế và có chăng đi nữa cô cũng chỉ như một thính giả trung thành tình nguyện nghe của anh trong lúc anh yếu lòng cần sự chia sẻ. Ngốc làm sao!
Vừa lúc đó Đăng Khoa bước đến anh chìa cho An An mẩu khăn giấy.
- Đừng khóc nữa không đẹp chút nào.
An An cầm lấy mẫu khăn giấy lau vội dòng nước mắt tủi thân. Cô còn chưa biết phải mở lời thế nào thì Đăng Khoa đã ngồi xuống cạnh cô, anh hướng mắt ra xa nhìn một cách vô định vào bầu trời lộng gió.
- Yêu thương một người thật không dễ đúng không?
- Em...
- Anh yêu cô đã ba năm rồi nhưng cô ấy chưa bao giờ yêu anh một cách nghiêm chỉnh. Tình yêu không đúng nghĩa thật là làm cho người ta thấy mệt mỏi. Với cô ấy anh giống như một món đồ chơi khi nào thích thì lấy ra chơi khi nào chán thì quăng vào một góc. Thế mà anh vẫn yêu. Thật tệ hại!
- Anh...
An An không biết phải nói gì, cô thực sự rất bất ngờ khi đột nhiên Đăng Khoa lại kể cho cô nghe những chuyện riêng tư này.
- Dường như chúng ta đã đặt trái tim vào nhầm chỗ rồi phải không em?
- Vâng. Có lẽ vậy.
- Vậy bây giờ chúng ta đem tình yêu của mình ra cược trong trò chơi của quỉ nhé!
.............Đăng Khoa giật nảy mình liền mím môi lại gật đầu lia lịa.
- Ok! Ok! Vậy tôi sẽ cược cậu không làm được điều đó.
- Tốt! Vậy đặt cược tình yêu của cậu nhé!
- Gì? Cậu vừa nói cái gì thế? Cậu điên à?
- Nếu tôi thắng cậu sẽ phải từ bỏ Ngọc Linh, từ bỏ cái tình yêu ngu ngốc đó.
- Cậu điên rồi!
Đăng Khoa giận dữ bỏ đi. Anh thừa biết là Thiên Vương muốn tốt cho anh nhưng có nằm mơ anh cũng không ngờ rằng Thiên Vương lại làm thế. Không thể! Anh không thể làm thế."......
Đăng Khoa không biết vì sao mình lại chấp nhận tiếp tục cuộc chơi này. Có lẽ là anh muốn giúp Thiên Vương nhưng cũng có lẽ là ở một góc nhỏ nào đó trong sâu thẳm tim anh thực sự muốn mình thua cuộc, thua cuộc để dừng tình yêu mù quáng này lại.
Cái nắng ban trưa chói chang và bỏng rát bao trùm lên vạn vật, đường phố trở nên thưa thớt, không có gió bầu không khí như cô đọng lại. Trong tòa cao ốc sang trọng của một tập đoàn lớn một thiếu niên ngồi ngửa mình trên sofa dáng vẻ rất nhàn nhã nhưng đầy quyền uy. Đúng một tuần trôi qua và giờ đây là thời khắc anh gặt hái thành quả.
- Họ đến rồi thưa cậu chủ. - Ông quản gia kính cẩn nghiêng người.
Trên gương mặt đẹp một nụ cười nhếch môi đắc thắng được vẽ nên.
Cánh cửa lớn sịt mở ông Hoàng cùng cậu con trai tên Mạnh bước vào, dù tuổi đời cả hai đều lớn hơn so với người thiếu niên kia nhưng họ vẫn bị phong thái quyền uy áp đảo nên phải cẩn trong trong từng lời nói.
- Chúng tôi đến đây để thỏa thuận về đề nghị của cậu. - Ông Hoàng từ tốn.
- Yêu cầu của tôi vẫn vậy! % số cổ phần ông nắm giữ và không được phép can thiệp vào các quyết định của tôi.
- Cậu không thể nhượng bộ một chút được sao? Cái giá này quá đắt.- Mạnh tiếp lời.
- Đắt sao? Nhưng người được lợi là các người.
- Vây nếu cậu không làm được thì thế nào? Chúng tôi sẽ nhận được gì?
- Các người sẽ chẳng mất gì.
- Như vậy sao được làm....
Mạnh không giữ nổi bình tĩnh nhưng anh còn chưa dứt câu thì đã bị ngắt lời bởi giọng nói sắc lạnh cùng ánh mắt ngang tàn khinh khi.
- Đừng ra điều kiện với tôi, như thế đã quá tốt với các người.
- Cậu...
Ông Hoàng ra hiệu cho con trai dừng lại, gương mặt già nua với vầng trán nhăn nheo lắp đầy những lo âu phiền muộn thoáng dãn ra cùng tiếng thở dài nén chặt. Cuộc chiến khốc liệt chốn thương trường khiến ông hoảng sợ khi từng người ông yêu quý lần lượt rời bỏ ông, nguy hiểm luôn rình rập xunh quanh. Đã mất vợ và suýt mất cả con gái ông đã thực sự rất sợ.
- Chúng tôi có thể tin cậu không? Có chắc là cậu sẽ bảo đảm an toàn cho con bé và mang nó trở về như lúc trước?
- Nếu không tin thì ông đã không đến đây! - chàng thiếu niên nhún vai.
- Được! Tôi đồng ý. Hợp đồng đâu?
- Không cần, như thế là được rồi.
Không chỉ hai vị khách mà ngay cả ông quản gia thân cận cũng giật mình kinh ngạc.
- Cậu tin chúng tôi đến vậy sao?
Một cái nhếch môi cười nhạt.
- Tôi tin bản thân mình có cách đạp đổ ông.
- Cậu dựa vào đâu mà mạnh miệng đến thế?
Ông Hoàng cảm thấy có chút thú vị về chàng trai trẻ này, tuy anh có hơi ngông cuồng ngạo mạn nhưng chính phong thái chững chạc của người đứng trên quyền uy như anh khiến ông cảm thấy tin tưởng.
Lại một cái nhếch môi cười nhạt cùng ánh mắt lạnh.
- Chẳng dực vào gì cả. Đơn giản thôi! Vì tôi là Dương Thiên Vương.