“Trước đây em luôn nói anh xấu xí, hóa ra em thích bộ dạng này.”
Cãi nhau.
Cô cãi nhau với Hạ Thiên Lưu rồi.
Cùng với vị sư thúc không tùy tiện nói cười, chỉ biết nhìn người với ánh mắt lạnh lùng, biểu hiện nhiều nhất cũng chỉ là mím môi, đem ba phần tư sinh mệnh cống hiến cho việc ngủ kia cãi nhau rồi.
Toàn bộ quá trình đều là anh chỉ vào mũi của cô, xem thường cô, quở trách cô, thuyết giáo cô một lượt, cô căn bản không có chỗ để đáp trả, chỉ có thể thảng thốt kinh ngạc đứng đối diện, nhìn anh nghiêm nét mặt như hoa như nguyệt, nhếch cái môi xem ra giống như rất muốn dụ dỗ người ta hôn, ngay ngắn gọn gàng đem những chỗ cô không đúng mà bày ra. Nhưng mà, cô đang nhảy lên vì vui mừng cái gì chứ? Từ trái tim cho đến bước chân toàn bộ đều nhảy nhảy nhót nhót, đến cái túi rác to siêu cấp ở phía sau lưng cũng không thể cản trở việc nhảy nhót của bước chân.
Như thế này mới đúng chứ. Miệng, ngoài dùng để ăn cơm và hôn ra còn lại chính là dùng để cãi nhau.
Cãi nhau, luôn tốt hơn nhiều so với việc anh đem tất cả những điều không vui giấu hết trong lòng, lãnh lẽo vứt vào một góc, chờ đợi thời cơ để trả thù cô. Hết cách rồi, cô chính là người tiểu nhân như vậy. Cho nên, cô tất biết lấy lòng đo lòng, đem anh mà kéo vào nước đồng minh của mình. Bị anh mắng cho một hồi, cô lại có cảm giác trút được gánh nặng. Phàm là oán khí thì nên phát tiết ra ngoài, quân tử như anh, đương nhiên nên thẳng thắn, không được tiểu nhân như cô, chỉ biết suốt ngày tàng tâm kế.
Hơn nữa, đừng có cho cô là kẻ biến thái. Tự nhiên cô lại thấy cái vị sư thúc lúc nào cũng bay lượn trên đầu cô, bất cứ lúc nào đều có thể thăng thiên trở thành thần tiên, tu thành chính quả, mặc dù thân thể đang ở chốn hồng trần, những cũng không bị lung lạc ý chí kia, đột nhiên từ giữa không trung bay xuống, không còn bồng bồng bềnh bềnh nữa, có thể tóm lấy được, tiếp cận được, nằm trong tầm tay của cô rồi. Bởi vì, anh đã biết cãi nhau
“Em phải khoác túi rác để biểu lộ niềm hạnh phúc mới được sao?”
“Mm... oa!”
Cô bị tiếng nói đột nhiên bay đến của Huỳnh Nhất Nhị dọa cho lùi vội về phía sau hai bước, trọng lượng cái túi rác sau lưng khiến cô mất thăng bằng, ngã phịch mông xuống đất, hoàn toàn không hiểu mình rơi vào hoàn cảnh gì. Ngước mắt lên nhìn cuộc họp mặt gia tộc gần như quái dị trước mặt.
Một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở bên đường, người đàn ông ngồi trên ghế lái nửa cười nửa không, chiếc áo sơ mi mỏng để mở mấy cúc, miệng ngậm một điếu thuốc, bộ dạng gian thương, xu nịnh hôi tanh, anh ta liếc nhìn sang chị em nhà họ Huỳnh đang đứng bên cạnh xe, sắc mặt không vui lắm. Đối với cái không khí có chút chuyên chế huyênh hoang không thể phụ nhận này, người đó lại ngồi ngoài cuộc, chỉ coi mình là người lái xe đơn thuần. Cô gần như lập tức suy xét được, đây chính là vị anh rể đại nhân rồng thần thấy đầu không thấy đuôi của Huỳnh Nhất Nhị, kẻ đã khiến cho nhà vợ mình bị phá sản để thừa cơ cướp lấy, rồi lại hót cổ em vợ ra khỏi nhà.
Đã khá lâu rồi không gặp Huỳnh Nhất Nhất, cô đang nghiêm mặt nhìn em trai mình, trên người khoác một chiếc áo kiểu âu phục hơi thoải mái, tóc rõ ràng có dấu tích được tu sửa, từng lọn tóc mang một vẻ vừa tự nhiên lại vừa phong trần. Chỉ nhìn qua cũng biết, người đàn ông trước mặt đã trải qua bàn tay dạy dỗ ma quỷ của bà chủ câu lạc bộ, anh ta giơ tay, đưa chân cũng khiến người ta phải nghi ngờ.
Nhưng quan niệm thẩm mỹ của phụ nữ rất dễ vì quan hệ thân thiết mà trở nên sai lệch. Thế là, Huỳnh Nhất Nhất đối với cái tạo hình dụ dỗ của em trai mình, chỉ có một câu bình phẩm tuyệt đối không thể chấp nhận: “Xấu chết đi được! Bộ dạng này của em là gì vậy?
“Rất xấu sao?” Huỳnh Nhất Nhị ngước mắt lên, nghịch nghịch mấy sợi tóc mái không dài không ngắn trước trán: “Nhưng anh rể nói, bộ dạng này rất thích hợp với em”.
Người đàn ông ngồi trong xe không nói lời nào, chỉ lộ ra một cái cười nhạt khinh bỉ, ngón tay nhè nhẹ gõ lên vô lăng.
“Thừa lời, đây là nghề nghiệp trong mơ khi anh ấy học Cao trung, đương nhiên anh ấy thích. Trai bao! Hừ! Nghề nghiệp hèn kém đó, chị không đồng ý để em làm đâu. Em mau cùng chị về nhà!”
Người đàn ông trong xe nhướn nhướn mày lên, chỉnh lại cần gạt nước mưa, chẳng chút để ý đối với việc vợ cũ tiết lộ chuyện của mình.
“Anh rể đã đuổi em ra khỏi nhà rồi. Trước khi tự nuôi sống được mình, sẽ không được về nhà.” Huỳnh Nhất Nhị trần thuật lại. Khi thôn tính công ty, đây là điều kiện để anh rể giữ lại bộ phận quyền lợi công ty nhà họ Huỳnh. Anh còn nhớ, sau khi mở đại hội cổ đông, anh rể nhà anh đi vào phòng làm việc, chỉ nói một câu duy nhất: “Công ty của tôi không cần đồ bỏ đi, muốn ngồi ở vị trí của người quản lý, đợi đến khi cậu có thể nuôi sống được bản thân mình rồi hãy xuất hiện trước mặt tôi”.
Huỳnh Nhất Nhất lập tức quay đầu nhìn người đàn ông ngồi trong xe. Anh ta không hề né tránh ánh nhìn của cô, cổ họng phát ra một tiếng cười nhẹ: “Đây chính là nguyên nhân anh ghét cậu ta nhất, em chưa từng dạy cậu ta nói dối thế nào sao?”. Người đàn ông, có những điều nên nói, có những điều không nên nói. Trong khái niệm của anh ta, em vợ vẫn chỉ là cái thứ lang thang lởn vởn giữa trẻ con và đàn ông mà thôi.
“Đúng vậy, tôi vẫn chưa dạy dỗ nó làm gian thương thế nào, thật xin lỗi, điểm này không có ai thắng được anh, bây giờ tôi muốn đưa Nhất Nhị về nhà, anh nếu như không thoải mái, có thể tránh ra xa một chút là được!” Rất rõ ràng, Huỳnh Nhất Nhất là người phụ nữ không có khả năng điều đình mâu thuẫn giữa những người đàn ông.
Người đàn ông trên xe nhún nhún vai: “Anh chẳng vấn đề gì, cũng chỉ là nhiều thêm một miệng ăn mà thôi, đối với anh mà nói cũng chẳng có gì khác biệt”. Không thể không nói, đối với công việc dạy dỗ bé trai, vẫn là đàn ông đảm nhiệm thì thích hợp hơn, lòng trắc ẩn của phụ nữ luôn xuất hiện vào những lúc không thích đáng. Thế nhưng, công việc dạy dỗ em vợ tương lai lại hoàn toàn không nên do anh rể phụ trách, huống hồ, anh ta cũng không muốn có thêm một người nữa cản trở, khiến cho con đường khôi phục cuộc hôn nhân của anh ta lại một lần nữa bị gián đoạn.
“Cái gì gọi là nhiều thêm một miệng ăn mà thôi?” Có người không hài lòng hỏi.
“Chính là, cửa lớn của công ty, cậu ta tốt nhất đừng có bước vào.”
“Đó là công ty nhà em, tương lại sớm muộn gì cũng sẽ là của Nhất Nhị.”
“Bây giờ không như vậy nữa, anh không để cậu ta bước vào, cậu ta đừng có hòng vào, đơn giản như vậy đó.”
“Anh từng nói anh muốn giúp em!” Anh rõ ràng đã nói muốn giúp cô dạy dỗ cậu em trai, kế thừa sự nghiệp, anh làm thế này là cách dạy dỗ gì chứ.
“Anh cũng từng nói, muốn em đừng nhúng tay vào.” Phương thức dạy dỗ của đàn ông, cô không hiểu thì không cần quản chuyện rỗi hơi.
Hồ Bất Động nuốt nước bọt nhìn ân oán giữa chị gái, anh rể và em vợ ở trước mặt, xem ra quan hệ ba góc này sẽ còn phức tạp rối rắm hơn nữa, nhưng chuyện này từ đầu đến cuối, không phải chuyện mà người ngoài như cô có thể nhúng tay vào. Làm không được thì nên tránh đi, đạo lý nhân sinh này luôn được phát quang rạng rỡ trên người cô. Nhưng thái độ của Huỳnh Nhất Nhị đối với đạo lý nhân sinh của cô lại luôn không tán đồng. Cô chỉnh túi rác sau lưng, lắc lắc đầu, đang định bò dậy khỏi mặt đất, lại thấy cái người kia hoàn toàn không quan tâm chuyện chị gái và anh rể đang vì mình mà cãi lộn, ngồi xổm xuống, hướng về phía cô, móc móc ngón tay.
“Anh như thế này thực sự rất xấu sao?” Anh chỉ chỉ vào đầu mình.
“...” Bây giờ đâu phải là lúc quan tâm đến vấn đề này: “Vẫn, vẫn rất đẹp trai”.
“Lời thật lòng chứ?” Anh nhướn nhướn mày lên như chỉ cái gì đó.
“...” Đàn ông gì mà lại để ý đến ngoại hình của mình như vậy chứ: “Ừ, à...”. Mấy câu khẳng định mơ hồ.
“Chẳng trách!”
“Chẳng trách cái gì?”
“Trước đây em luôn nói anh xấu xí, hóa ra em thích bộ dạng này.” Anh chỉ chỉ vào những thứ giá không rẻ trên người mình.
“... Con gái đều thích bộ dạng này mà.”
“Chị anh nói không thích.” Anh giơ tay ra sau chỉ chỉ vào hai người đang tranh luận vì chuyện anh có muốn kế thừa công ty không, nói một cách chính xác, là chị gái anh đang tranh luận, anh rể anh thì chẳng nói lời nào.
“À! Đó là vì chị Nhất Nhất rất quan tâm đến anh.”
“Thằng em phá gia thế này, không muốn quan tâm cũng rất là khó.”
“Bởi vì chị ấy quan tâm, nên có lẽ đức hạnh của anh thế nào cũng chẳng quan trọng, chỉ cần là anh, đẹp trai cũng được, xấu xí cũng được, cứ coi như anh là kẻ phiền phức, cũng chỉ cần anh ở bên cạnh chị ấy, mỗi ngày bình an là tốt rồi.” Huống hồ, đâu phải ai cũng đều là thành viên của “hội thích đàn ông đẹp” chứ.
“...” Anh nghe cô nói, im lặng hồi lâu, ánh mắt hơi tối lại: “Em biết em vừa nói gì không?”
“Hả?” Chẳng phải chính là đang bảo cho anh, chị của anh rất quan tâm đến anh sao?
Cô cũng chưa từng để ý tới phong cách của anh, anh đẹp trai cũng được, xấu xí cũng được, cứ coi như anh là kẻ hay gầy phiền phức cũng được, cô cũng luôn hy vọng anh hàng ngày được bình an. Nhưng mà, cô bây giờ cuối cùng đã phát hiện phong cách của anh rồi.
Anh nhìn vẻ mặt đang đần ra của cô, cười khan một tiếng, đứng bật dậy, bước những bước dài tới sau lưng cô, mặc cho chị gái vẫn đang huyên thuyên không ngừng nghỉ, gõ gõ vào cửa kính xe đang kéo lên một nửa: “Anh rể, tiện đường giúp em đưa cái người cõng túi rác này về nhé?”.
Người đàn ông ngồi trong xe nhìn lướt qua cái người nào đó vẫn đang trong trạng thái dính liền với túi rác, mát mẻ mở miệng, giọng điệu nói chuyện không được nhiệt tình lắm: “Người, tôi có thể cho đi, rác, cậu phụ trách xử lý”.
“Làm phiền anh rể rồi!” Anh cũng đáp lại một câu với giọng điệu nghe chẳng có gì là quan hệ thân thích.
“Cậu vẫn luôn làm phiền tôi mà.” Nếu không thì anh ta cũng không cần nửa đêm lái xe cùng với cái người không biết tốt xấu kia đi tìm em trai.
“Nhưng chẳng phải anh vẫn rất vui vẻ đó sao.”
“...”
Cửa xe mở ra, cô bị lôi từ dưới đất lên, bị ép phải chia tay với túi rác của mình, cùng với Huỳnh Nhất Nhất vẫn chưa hiểu rõ tình hình ra sao đã bị nhét vào trong chiếc xe hơi màu đen. Đương nhiên, Nhất Nhất bị nhét lên ghế trước, còn cô thì bị nhét vào ghế sau, cô quả nhiên có duyên với ghế sau hơn.
“Em có phải là nói sai điều gì không?”
Trước khi xe khởi động, cô chỉ chỉ vào mũi mình nói với Huỳnh Nhất Nhị đang kéo túi rác, trang phục kiểu phong trần của anh và chiếc túi đựng rác thật sự rất không tương xứng.
“Không!” Anh lắc lắc đầu, “Chỉ là, lần đầu tiên em nói anh rất đẹp trai”.
“...” Được khen chẳng phải nên rất vui vẻ sao.
“Sau đó, em lại nói, nếu như quan tâm, thì sẽ không để ý bộ dạng của anh như thế nào.”
“...” Hai câu này có liên hệ gì với nhau sao?
Anh cười mà không đáp, quay đầu nhìn anh rể ngồi trên ghế lái: “Chiếc xe đạp kia có lốp dự phòng không?”.
“Hỏi chị cậu đó, sau khi tôi tặng cô ấy, đều là do cô ấy tàn phá chiếc xe đó.”
“Cái gì gọi là tàn phá, khi anh tặng tôi đã cũ không đi nổi rồi, đúng chưa nào, bây giờ còn dùng được, đã là kì tích rồi đó!”
“Được rồi, coi như em chưa hỏi qua, em còn phải đi vứt rác.” Huỳnh Nhất Nhị giơ hai tay như đầu hàng, nhìn cái người nào đó vẫn mơ màng ngồi ở ghế sau, lùi lại một bước, nhìn chiếc xe khởi động, lướt qua trước mặt anh.
Hồ Bất Động ngồi trong chiếc xe xa lạ, ngửi mùi thật của chiếc ghế, cảm nhận cái không khí im lặng bao trùm khắp trong xe, nhìn cặp vợ chồng đã li hôn ngồi ghế trước có chút quái dị, người đàn ông lái xe không phát ra tiếng nào, Huỳnh Nhất Nhất thì chỉ nhìn ra cửa sổ, nhưng biểu cảm rất rõ ràng là đang giận dỗi.
Cô không biết nên tìm đề tài nào để nói, kì thực cô cảm thấy rất cần thiết phải tự giới thiệu một chút, cô chính là đầu sỏ của thứ mê tín dị đoan đã hại hai người bọn họ li dị, nhưng cân nhắc đến cảm nhận của người đàn ông đang lái xe, cô chỉ mấp máy môi, đem những lời đáng đánh nuốt vào trong bụng. Kết quả, người phá vỡ sự im lặng, lại là anh rể đại nhân với anh mắt luôn lạnh lùng bàng quan. Anh ta dùng một câu rất vô tâm vô tính kéo lại sự chý ý đã tản mác đi đâu của tất cả mọi người.
“Em trai em bị bỏ rồi.”
“Anh mới bị bỏ đó!” Huỳnh Nhất Nhất không thoải mái lắm, tiếp thêm một câu: “Bất Động và Nhất Nhị chỉ là chuyện sớm muộn!”.
“Chuyện sớm muộn?” Anh ta châm biếm: “Em không nghe thấy cô ấy nói, cô ấy không quan tâm chuyện của em trai em sao?”.
“Cô ấy nói như vậy khi nào?” Huỳnh Nhất Nhất mở trừng mắt, quay đầu nhìn ra ghế sau: “Bất Động, vừa rồi em có nói câu này sao?”.
“...” Cô ngẩn người ra, cắn cắn môi...
“Chỉ là, lần đầu tiên em nói anh rất đẹp trai.”
“Sau đó, em lại nói, nếu như quan tâm, thì sẽ không để ý bộ dạng của anh như thế nào.”
Hai câu này của Huỳnh Nhất Nhị kết hợp lại với nhau, cô dường như thực sự có nói câu nào đó không nên nói rồi, cô chỉ là đứng dưới góc độ tán thưởng của một cô gái bình thường để nhìn anh, không phải là soi mói anh, không phải yêu cầu anh phối hợp với mình, không phải đang nói những lời không có trong lòng để che giấu điều gì, cũng không phải lo sợ vì khen anh một câu thì sẽ bị lộ tâm lý tế nhị của mình.
“Em trai em không thích hợp với việc yêu sớm.” Những lời giáo điều thế này tuy không phù hợp với cái khẩu khí khinh mạt coi thường của anh ta, nhưng vẫn khiến cho lửa giận của Huỳnh Nhất Nhất bốc cao.
“Cái gì gọi là yêu sớm chứ? Đã hai mấy tuổi rồi, còn gọi là yêu sớm sao? Bản thân anh chẳng phải là mười mấy tuổi đã...”
“Khi anh mười mấy tuổi, anh đã biết mình đang làm gì, còn cậu ấy? Hừ?”
“Anh hừ cái gì chứ?”
“Cậu ấy chỉ là một tiểu quỷ bị gia đình em chiều chuộng mà thôi.”
“...”
“Anh sớm đã nói, tiểu quỷ do gia đình em giáo dục rất đáng ghét.”
“Anh căn bản là đang chỉ gà mắng chó chứ gì!” Cô cũng là tiểu quỷ thối được chiều chuộng từ nhỏ.
“Đúng thế!” Vô lăng vẫn từ từ quay, anh ta nhìn vào gương chiếu hậu, phóng khoáng thừa nhận. “Em nên sớm khuyên cậu ấy thay đổi một chút thái độ đối với phụ nữ.”
“Ý của anh là gì?”
“Chỉ là lấy kinh nghiệm đã trải qua của anh rể để dạy dỗ cậu ta, có những cô gái không nên chiều chuộng, chiều chuộng quá mức chính là gieo gió gặt bão.”
“...”
“Em chẳng phải cũng thích phương thức giáo dục này của anh sao?” Anh nhìn liếc sang Huỳnh Nhất Nhất đang ngồi cạnh ghế lái, cười nhạt: “Cần chiều chuộng, anh một phân cũng sẽ không thiếu, nhưng mà dung túng em? Anh làm không được”.
“... Này, phía sau có người đó.” Ít nhiều cũng phải giữ cho cô chút thể diện chứ.
“Anh cũng không định động vào em đâu.” Anh nhìn về phía ghế sau một cái, buông ra một câu đối với Hồ Bất Động vẫn còn đang mơ màng: “Cho nên, người kia bây giờ không còn thích hợp với cô”.
“Này, anh không cần thiết phải phá đám em vợ mình vậy chứ? Cánh tay quặt ra ngoài vậy sao!”
“Cánh tay của anh luôn quặt vào trong, nhưng là ‘lý’ trong ‘đạo lý’” [ Trong tiếng Trung quặt vào bên trong có âm đọc đồng âm với “lý” trong đạo lý.]
“Cứ coi như Nhất Nhị bây giờ còn nhỏ quá, vậy đợi thêm vài năm nữa...”
“Dựa vào cái gì mà người ta phải đợi em em?”
“Nhưng, tốt xấu gì cũng là tình yêu đầu...”
“Em tốt nhất đừng có nhắc tới cái chuyện vớ vẩn như tình yêu đầu này với anh.” Nhất Nhất chính là luôn nghĩ không thông cái đạo lý “tình yêu đầu với không phải tình yêu đầu”, chỉ luôn cảm thấy người mình thích vẫn là ông cậu tình yêu đầu kia, mới dám luôn khó chịu ở trước mặt anh ta.
“Tình yêu đầu! Xí! Là cái thứ không có tiền đồ, lại chẳng có tương lai đầu tư nhất!”
“Này! Anh không thể không đem những thứ lãng mạn như thế đặt cạnh cái đạo lý gian thương của anh để so sánh đánh giá được sao?”
“...” Anh ta trừng mắt, nhìn lạnh lùng, thể hiện eằng anh ta đang rất giận. Nếu không muốn có cái hậu quả là một xe ba mạng người do anh ta không phân biệt được đâu là chân phanh, đâu là chân ga, thì tốt nhất cô nên im miệng đi.
“...”
Hồ Bất Động nhìn Huỳnh Nhất Nhất đang nhíu lông mày lại mà nhìn, làm cử chỉ uy hiếp, biểu thị sự không hài lòng đối với chồng cũ của mình, nhưng lại bị anh ta nâng bàn tay phải nhàn rỗi lên giữ lấy cằm, đùa giỡn đến mức khiến cô kêu oa oa. Không biết có nên nhắc nhở bọn họ không, khi lái xe không nên làm những động tác khó coi như tán tỉnh, gợi tình thế này. Dù gì, sinh mệnh bé nhỏ của cô vẫn nằm trên chiếc vô lăng đang được anh rể đại nhân điều khiển bằng một tay kia.
Người phụ nữ kia bị người ta lạnh lùng trừng mắt, đành phải im miệng mà dùng biểu cảm để kháng nghị, lại bị lôi sang một bên, nhẫn tâm dạy dỗ, dường như học không cần dùng lời nào để giao tiếp, lại có thể dẹp yên được cái cục diện ầm ĩ, rối rắm trước đó. Cảnh tượng này nhìn thế nào cũng thấy rất quen mắt, khiến cô bất giác nhớ tới người nào đó. Cần chiều chuộng, anh một phân cũng không thiếu cho cô, lại mua cho cô cả đống bánh rán. Rõ ràng anh không thích xem phim nhưng vẫn đưa cô đi xem phim tình cảm. Nửa đêm còn đắp chăn giúp cô, nghe cô kể về những câu chuyện anh hoàn toàn chẳng có chút hứng thú cũng chẳng hiểu gì, chỉ im lặng đọc sách của anh, mặc cho cô tiếp tục kể lể. Nhưng nói đến dung túng, anh thực sự là một chút cũng không cho cô. Muốn anh xui xẻo cho cô xem ư? Không có cửa đâu! Ngay từ lúc bắt đầu, cô muốn thấy nụ cười khuynh nước khuynh thành của anh, anh cũng không nhượng bộ lấy nửa phút. Từ đầu đền cuối, lúc nào cũng nghiêm túc khi nói chuyện với cô. Đúng rồi, anh còn ép cô phải quỳ xuống mà kính trà cho anh uống, đầy vẻ trưởng bối, trong lòng cô vẫn còn trào lên một khối căm hờn. Xí, nghĩ đi nghĩ lại, cô thực ra cũng rất hợp tác đấy chứ, đối với anh hoàn toàn không dám đòi hỏi gì mà.
“Này, cô thích xem vợ chồng nhà người ta cãi nhau như vậy sao?”
Người đàn ông giữ vô lăng bị luồng nhiệt từ ánh mắt phía sau truyền đến khiến cho có chút không tự nhiên, không thể không mở miệng hạ chỉ thị với vị khách ngồi ghế sau. Đừng có hai tay chống cằm, nhào người về phía trước, bộ dạng thích thú chờ đợi tận hưởng cảnh xuân như vậy. Anh ta vẫn chưa làm gì cả, càng không định diễn phim gì đó cho người khác xem đâu. Ánh mắt trông ngóng của cái người kia, khiến anh ta cảm thấy việc phụ lòng mong đợi của người khác là chuyện rất áy náy.
“Em, em có thể hỏi một câu không?” Cô giơ tay lên, thể hiện thành ý của mình.
Người đàn ông lái xe nhướn mày tỏ vẻ đồng ý.
“Nếu, nếu như một người luôn chiều chuộng người khác, đột nhiên không chiều chuộng nữa, phải làm thế nào?”
“...” Người đàn ông ngồi trước vô lăng lại im lặng, bỗng nhiên một tiếng cười từ trong cổ họng anh ta phát ra, như có ý gì đó nhìn Huỳnh Nhất Nhất đang nghiêng đầu ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ vờ như không có chuyện gì: “Cô hỏi cô ấy đi. Tình huống này, cô ấy rất giỏi ứng phó”.
“Sao lại hỏi em chứ, em ứng phó việc đó khi nào chứ!” Giọng nói cao vút căn bản là đang lấp liếm cho qua, “Bất Động, em không phải là thích người khác rồi chứ? Thực ra, Nhất Nhị nó chỉ là vẫn chưa đủ chín chắn, con trai mà, luôn phải trải qua một chút chuyện kiểu như biến cố gia đình, bước ngoặt cuộc đời, bị người ta vứt bỏ, vứt bỏ người ta gì đó, sau đó mới trưởng thành được. Em nên cho nó thêm một cơ hội, chị đảm bảo là Nhất Nhị nó...”.
“Nếu muốn thì cứ theo đuổi lại là được rồi.” Người đàn ông cắt ngang hành vi quảng cáo cho em trai mình của người nào đó, đưa ra phương án hữu hiệu nhất cho câu hỏi của Bất Động, nhân tiện khẳng định luôn cái phương thức chỉ gà mắng chó, trải nghiệm cuộc sống của anh ta không phải là để cô dùng quảng cáo cho em trai mình. “Người này mỗi lần đều dùng chiêu thức đó để đối phó với tôi, tương đối hiệu quả.” Đánh giá khách quan của người đàn ông đã có nhiều trải nghiệm.
“Em dùng những chiêu thức này để đối phó với anh khi nào chứ, em chỉ là...”
“Tốt nhất là em nên phủ định, mỗi lần khi anh muốn dạy dỗ em, em liền dùng chiêu thức hèn kém là giả bộ đáng thương trước mặt anh.” Giọng anh ta khinh bỉ mát mẻ.
“...” Hảo hán sẽ không vì cái lợi trước mắt, đây chỉ là giáo điều nhân sinh, làm sao có thể nói là chiêu thức hèn kém chứ. Trong ba mươi sáu kế cũng nói chạy là thượng sách đấy thôi. Dù cho chiêu thức này có hèn kém đến đâu, thì nó cũng là chiêu thức đã được lưu truyền nghìn năm, cổ kim thông dụng, không có lý gì người khác có thể dùng, còn cô thì không thể dùng.
“Xem ra thật sự là rất hiệu quả.” Giả vờ đáng thương chính là sở trường của cô, nhưng mà, cái việc có độ khó cao như theo đuổi thế này, cũng không thể không thỉnh giáo cao nhân một chút: “Chị Nhất Nhất, rốt cuộc theo đuổi người khác thế nào thì tốt hơn?”.
“Tại sao lại muốn hỏi chị vấn đề này chứ!”
“Bởi vì chị chẳng phải theo đuổi được rồi sao?”
“Hừ, điểm đó của cô ấy tốt nhất đừng học, nếu như cô vẫn còn có mắt, muốn theo đuổi đàn ông, thì sẽ không học theo cách của cô ấy.”
“... Anh là đang chửi mình không có mắt đúng không?”
“...” Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng không thể không nói, anh ta đúng là như vậy.
Phải nói rằng, lần đầu tiên Hạ Thiên Lưu chú ý tới người hàng xóm của mình, là bắt đầu từ khi nhìn thấy cái túi rác rất quen mắt. Thuận theo cái túi rác chướng mắt từ khi mất tích lại lần nữa xuất hiện, anh nhìn thấy một khuôn mặt khiến anh rất khó chịu.
Bà chủ đã từng nói, đàn ông quan trọng nhất là có phong độ, nhưng mà, phong độ là cái thứ quỷ quái gì chứ, Hạ Thiên Lưu anh từ trước đến nay chưa từng để ý, cũng không định tìm hiểu cho rõ ràng. Anh chỉ biết anh bây giờ đang rất muốn tóm lấy cái túi rác kia, đập lên đầu người nào đó. Nhưng cái người chướng mắt đáng bị đập lại đang không có mặt tại hiện trường. Anh lựa chọn cách không nhìn cái túi rác kia và cái người đang ung dung kéo chúng tới trước mặt mình.
“Anh hình như rất thích cái túi này?” Huỳnh Nhất Nhị nhìn cái túi bên chân mình, kéo kéo chiếc quần âu phục bằng vải tơ, khom người ngồi xuống sô pha đối diện với anh, khuôn mặt vẫn mỉm cười, nhìn anh, rút ra một điếu thuốc, không hề quan tâm người trước mặt có thuộc loại đàn ông bình thường không, chỉ dùng phương thức giao tiếp của đàn ông để giao tiếp: “Hút không?”.
Anh gấp cuốn sách đọc được một nửa, cúi đầu nhìn điếu thuốc được đẩy đến cho mình, cầm lấy điếu thuốc dài và thon, đưa tới trước cặp mắt mơ hồ mà đánh giá, rồi lịch sự từ chối đối với cái thứ đồ chơi phát tán mùi hôi quen thuộc kia.
“Anh không biết hút thuốc?” Huỳnh Nhất Nhị có chút hiếu kì, chống cằm nhìn anh. Có lẽ là bên cạnh anh, loài cặn bã đã có quá nhiều, mọi vật thường sẽ tụ tập theo đúng loại của nó, anh tin tưởng tuyệt đối cái quan niệm giống như giáo điều đó, cứ gặp đàn ông là liền rút thuốc ra mời. Vậy mà, cách chào hỏi của đàn ông đối với anh chàng kia lại hoàn toàn không cần thiết, còn khiến anh ta bưng cả khuôn mặt mơ màng mà nhìn mình. Quản nhiên anh ta rất khó giao tiếp. Vậy anh ta đã dùng thứ phương thức gì để giao tiếp với cái túi rác này cơ chứ?
“Vị ca ca này, khí chất đàn ông của bố em không phải là dùng thuốc là để biểu đạt đâu!” Tiếng trẻ con làm gián đoạn ánh mắt đang giao lưu của hai người đàn ông, mỗi người đều đang có những suy nghĩ riêng trong lòng. Hạ Phạn Đoàn bò lên sô pha, vênh cằm, chu cái miệng nhỏ: “Mũi của bố rất mẫn cảm, lại mẫn cảm nhất, ghét nhất là mùi thuốc lá”.
Huỳnh Nhất Nhị nhìn thằng nhóc một cái đầy cảnh giác, cười lớn: “Mẫn cảm à? Nè, nói rõ chút đi, anh vẫn chưa hiểu cho lắm”.
“Bởi vì bố có thiên tư cao mà. Cứ coi như có thứ gì bố không hiểu thì cũng chỉ cần tìm hiểu thêm một chút là có thể đạt đến cực điểm rồi.” Chuyện tình yêu cũng vậy, tuy phương thức của bố có chút quái dị, nhưng kết quả mới là quan trọng nhất mà.
“Tiểu quỷ, tốt xấu gì thì anh cũng đã lái xe đi tìm ‘chú’ mấy đêm, ‘chú’ cứ nhất thiết phải tiêu diệt anh như vậy sao?” Anh nhướn mày lên, cảm thấy thằng tiểu quỷ này có chút chướng mắt. Mà cái sự “chướng mắt” của nó lại rất quen. Phải chăng khi còn nhỏ, anh cũng thích dùng biểu cảm giả vờ thuần khiết ngây thơ như thế này để quấy rối chuyện yêu đương của chị và anh rể, cho nên bây giờ bị trừng phạt, bị báo ứng không nhỉ?
“Em sợ anh bắt nạt bố em mà.” Hơn nữa anh ta lái xe trong đêm đi tìm cậu cũng đâu phải là vì cậu. Đúng là người say chẳng phải do rượu, trong lòng anh ta có mục đích khác lại còn dám lấy cậu ta ra làm cái cớ.
“Nhìn cho rõ đi, là bố em đang ức hiếp anh đấy chứ.” Anh còn rất phong độ, từ nãy đến giờ đều không thèm phản kháng, nên nói là anh không có thời gian hay là không chú ý đến đây? Chẳng trách anh rể nói với anh, tự tin quá mức không sớm thì muộn cũng sẽ bị người khác “đào tường”. Hóa ra đây không phải chỉ là đạo lý trong kinh doanh, nếu áp dụng đạo lý này trong những trường hợp khác cũng vẫn rất khả thi. [ Đào tường: Từ lóng trong tiếng Trung, ám chỉ hành động lợi dụng sự chủ quan, sơ hở của người khác để cướp đoạt điều gì đó, có thể là thành công, lợi ích, những điều tốt đẹp... và cũng có thể là người yêu.]
“Bố em tiền lễ hậu binh, đã là cho anh cơ hội rồi đó.” Là anh ta tự mình chơi trội, dám trêu đùa với chị Hồ một câu: “Tùy em!”. Vậy anh ta đã “tùy em” như thế rồi, thì bố cũng đâu cần phải khách sáo nữa, cứ vô tư mà tiến công thôi.
“Anh ta dám không?” Huỳnh Nhất Nhị nhướn nhướn mày lên. Bà chủ câu lạc bộ, chuyện đồn thổi gì cũng đều kể hết với anh rồi. Người ngồi đối diện với anh kia, từ lúc bắt đầu đã luôn nhằm vào cô gái ở bên cạnh anh, mục tiêu chính là thu phục cô ấy. Đây gọi là tiền lễ hậu binh ư? Vậy còn anh thì được coi là gì? Vật về chủ cũ? Được rồi, dù không coi là vật về chủ cũ đi nữa, ít nhất miệng của cô, anh cũng chạm qua rồi.
“Ai bảo thái độ đối với phụ nữ của anh lại kém đến nỗi không qua được cửa chứ?” Hạ Phạn Đoàn nhe hàm răng trắng muốt, liếc nhìn ông bố vẫn mơ hồ, hoàn toàn không biết lửa chiến đang từ bốn phia nổi lên rừng rực. Ông bố khác người kia đã lại bắt đầu nhìn ra cửa sổ, chuẩn bị xuất thần, bổ sung thêm một loại công cụ giao tiếp tâm linh cho những người đàn ông.
“Cho nên, anh mới tới lớp huấn luyện đặc biết này.” Trai bao, xem ra là nghề nghiệp tương đối thú vị. “Hơn nữa, hai người chẳng phải đang muốn nhanh chóng quay về núi sao?” Anh rể đã nói cái gì nhỉ? À, tự tin quá mức, không sớm thì muộn sẽ bị người khác “đào tường”. Cứ coi như là VIP đi nữa thì cũng không nên quá ngông cuồng chứ.
“Ừm? Anh làm sao mà biết? Bố, bố sao lại cung cấp thông tin cho kẻ địch vậy?” Phạn Đoàn từ sô pha nhảy bật dậy, nhìn ông bố vẫn cứ ngậm chặt miệng không nói.
“Bà chủ câu lạc bộ nói, thật hối hận khi lúc đầu vì muốn giữ anh ta, cái hợp đồng gì đó cũng không bắt anh ta kí. Bây giờ mục đích đã đạt được, anh ta lại qua cầu rút ván, cho nên bà ta đang muốn xử lý anh ta đấy.” Thân là cái cây hái ra tiền, lại định rút lui, trốn làm, chẳng trách bà chủ nổi giận đến như vậy. Công thành rồi, rút thân cũng là chuyện tốt, nhưng mà, bây giờ đâu chắc là đã thành công? Đầu óc anh ta có vấn đề hay sao?
Hạ Thiên Lưu gấp cuốn sách lại, tiện tay vứt xuống bàn, đứng dậy, thản nhiên nhìn Huỳnh Nhất Nhị vẫn ngồi trên sô pha cười như kẻ vô hại, tiến gần về phía anh hai bước.
“Bố, bố muốn làm gì?”
“... Đổ rác!” Tiện chân đá hai cái vào túi rác kia, tỉnh lược đi những lời phía sau, Hạ Thiên Lưu liền kéo cái túi rác chướng mắt ra ngoài. Anh nhún vai, chẳng thèm để ý chuyện Huỳnh Nhất Nhị đang nói anh là kẻ qua cầu rút ván.
“Tiểu quỷ, bố em không thích nói chuyện đến thế này sao?”
“Không phải đâu, đối với người ông ấy thích, ông ấy nói rất là nhiều. Người đó hỏi là ông phải đáp, người đó bảo ông cãi nhau, ông cũng sẽ làm theo.”
“Vậy... chẳng lẽ bố em rất ghét anh?” Huỳnh Nhất Nhị ra vẻ vô tội, chỉ vào mình.
“Thừa lời, anh cũng chẳng ưa gì bố em mà.”
Anh cứng họng, tiếp đó trưng ra một nụ cười nhạt nhẽo: “Thì cũng không ghét!”.
“Hả?” Phạn Đoàn hơi ngẩn ra, nhìn người đang ngồi chống cằm cười nhạt trước mặt.
“Ít nhất, từ một phương diện nào đó mà nói, anh còn rất hâm mộ bố em.” Ví dụ như anh không thể tùy tiện nói ra, anh cần cái gì, nghĩ cái gì, muốn làm gì, nhưng Hạ Thiên Lưu lại hoàn toàn có thể. Nghe nói anh ta là một kẻ mù đường, vậy đem so sánh với anh một chút. Cứ coi khả năng nhận biết phương hướng của Huỳnh Nhất Nhị có tốt hơn người kia, từ trước đến nay lái xe chưa bao giờ lạc đường, thế nhưng, khi anh rể hỏi, anh rốt cuộc dự định cái gì, con đường tương lai muốn đi thế nào, thì anh lại rất mơ hồ. Anh dường như chỉ luôn thỏa hiệp, thỏa hiệp với thân phận thiếu gia nhà họ Huỳnh, thỏa hiệp với những khúc mắc chôn kín trong lòng người anh yêu thương. Từ trước đến này, anh dường như chưa từng cố gắng giải quyết một vấn đề gì, chỉ mặc kệ để nó thuận theo dòng nước mà trôi.
Mơ màng lạc lối trên con đường xi măng, luôn tốt hơn là mơ màng lạc lối trên con đường đời.
Cho nên khi anh hiếu kì hỏi bà chủ câu lạc bộ, cái người tên Hạ Thiên Lưu kia vì sao lại chạy đến đây làm trai bao, câu trả lời của bà chủ khiến cho anh cười không nổi:
“Cậu ấy? Chẳng qua cũng chỉ đang muốn ‘đào tường’ của cậu thôi.”
“Muốn ‘đào tường’ của tôi?”
“Chẳng qua, chỉ là muốn nha đầu kia chịu nhìn nhận cậu ấy mà thôi.”
“...”
“Không phải là nhìn thấy sự xui xẻo của của cậu ấy, mà là nhìn thẳng vào con người thật của cậu ấy.”
“Thật sao?” Thực ra chỉ cần cô nhìn anh, bất luận là thế nào cũng được, nụ cười hay sự xui xẻo, đều là của anh, không phải của người khác, như vậy vẫn chưa đủ sao?
“Cậu cho rằng, thích một người thì nên dung túng cho người đó hay sao?”
“... Điều đó không nên sao?”
“Cậu chỉnh sửa ngay cái quan niệm tình yêu sai lầm đó đi, lão nương không cho phép người đàn ông dưới chướng của lão nương có loại suy nghĩ không tiền đồ như thế. Ai dạy cậu như vậy hả?”
“Cậu tôi.”
“Vậy cậu của cậu chắc chắn là thất tình rồi.”
“Ông ấy thất tình một lần rồi, sau đó chẳng yêu đương gì nữa.”
“Thấy chưa, lão nương biết mà. Phụ nữ, có thể chiều chuộng, nhưng không thể dung túng. Khi cô ta không ngoan ngoãn, không nghe lời, không hiểu rõ hoàn cảnh, giận dỗi vô cớ, phải dạy dỗ cô ta thật tốt. Còn những lúc khác, cậu muốn chiều chuộng cô ta thế nào cũng được. Thực ra...”
“...” Đúng, có những vấn đề không phải không nhìn thấy thì có thể coi như nó không tồn tại, nếu không cố gắng giải quyết, cuối cùng chỉ mắc nghẹn lại trong cổ họng mà thôi.
“Thực ra, Thiên Lưu cũng không phải ngay từ đầu đã có hứng thú với nha đầu thối kia. Vốn dĩ cũng chỉ vì đứa con trai của cậu ấy, nên cậu ấy mới muốn giáo huấn cô ta một chút. Với cái đức hạnh đó của cô ta, cộng thêm cái tính mê tín dị đoan, chỉ tin vào số phận, thực sự không có khả năng khiến người ta bị tiếng sét ái tình.” Lúc đó bà chủ câu lạc bộ đưa mắt nhìn anh như có ý gì đó. “Nếu không phải vì cậu, Thiên Lưu của tôi đã không bị ức hiếp đến mức đáng thương như vậy.”
“Tôi?”
“Cậu ấy nói, con nha đầu kia, mỗi lần thấy người nào đó xui xẻo lại khóc đến mức khiến người ta cảm thấy chán ghét, tiếng khóc của cô ta rất khó nghe.”
“...” Đây chính là kết quả sự dung túng của anh. Sự dung túng của anh không hề khiến cô cảm thấy hạnh phúc, cũng không khiến cô có cảm giác được nuông chiều, chỉ khiến cô cảm thấy không tìm được lý do để mở miệng, càng khiến cô hoảng loạn hơn. Anh không muốn tìm đường ra, cho nên anh kéo theo cô mơ màng cùng anh. Anh cảm thấy anh tận tâm tận lực chiều theo cô là điều tốt, anh tốt đến mức có thể nói ra cả hai chữ “tùy cô”. Thế nhưng, trên thực tế, hóa ra lại chẳng phải là như vậy.
Anh khiến cho cô phải trốn vào góc phòng mà khóc, còn khóc đến mức khiến người ta cảm thấy đáng ghét, vừa chối tai, vừa khó nghe. Khi đó người đau lòng cho cô, đâu phải là anh. Anh chỉ là dùng “xui xẻo” để cô tin rằng cô thực sự đã thích anh rất nhiều. Nếu như anh thực sự đau lòng cho cô, thì làm sao nỡ lòng khiến cô phải dằn vặt, tự trách bản thân, phải trốn vào góc phòng mà khóc lóc thảm thiết.
Dung túng, hóa ra lại là cách làm không có hiệu quả nhất trên thế giới.
“Này, hai người có thể đừng ở trước mặt lão nương mà cứ một điều, hai điều ân hận, tiếc nuối cho con nha đầu kia được không. Cậu cũng vậy, Thiên Lưu cũng thế, nhưng vẫn may là cậu còn hiểu một chút, không giống Thiên Lưu kia. Lão nương hỏi cậu ấy có phải là thích nha đầu kia rồi không. Cậu ấy còn cau mày lại, vẻ mặt vô cùng đáng thương, ra chiều không biết, rõ ràng nhịp tim thì vẫn bình thường, chỉ là thấy trong lòng buồn buồn, không thoải mái... Rõ ràng là đang đau lòng mà, xí!”
“Vâng, sau đó thì sao?”
“Sau đó? Tình yêu mà, chính là loại tình cảm đơn giản nhất trên thế giới. Chỉ một câu hỏi thôi là có thể làm rõ được rồi. Chính là phải hỏi ‘nhớ cô ta không’.”
“...”
“Ngày hôm sau, cậu ấy liền gật đầu nói với lão nương, cậu ấy muốn học yêu như thế nào. Đây chính là toàn bộ quá trình Thiên Lưu vào nghề, cậu còn muốn biết chi tiết hơn nữa không?”
“Như thế này là rất tốt rồi, tôi cũng không chắc trái tim của tôi khỏe đến mức có thể nghe hết toàn bộ.”
“Chỉ vậy thôi à? Tôi còn chuẩn bị rất nhiều bản thêm mắm thêm muối, còn muốn xem sắc mặt của cậu biến đổi ra sao.”
Anh đóng cửa phòng làm việc của bà chủ lại, tự mình khẳng định, Hạ Thiên Lưu thực sự rất khó khiến người ta ghét bỏ, nhưng rõ ràng anh ta hoàn toàn không giống anh, không có lòng khoan dung đại lượng giống như anh.
“Anh ơi, tuy bố em là quốc sắc thiên hương, nhưng mà, anh cũng không cần phải có những suy nghĩ không an phận như vậy với ông ấy đâu.” Tiếng trẻ con kéo anh từ trong mộng tưởng quay lại hiện thực.
“Trông anh giống như đang suy nghĩ bậy bạ hay sao?” Có suy nghĩ không an phận với Hạ Thiên Lưu ư? Với kẻ tình địch của anh sao?
“Anh vừa nói là không ghét ông ấy, đàn ông nói không ghét với đàn ông, thêm vào đó là quan hệ kì cục của hai người, nghe thế nào cũng thấy có vấn đề. Bố em rất đơn giản, ông căn bản không biết đàn ông có thể ‘thế nào thế nào’ với đàn ông, anh đừng có dạy hư ông ấy.”
“Ồ, đàn ông có thể ‘thế nào thế nào’ với đàn ông sao?” Anh đang chống tay dưới cằm, chờ đợi đứa trẻ bảy tuổi kia mở mang tri thức cho mình, nhưng lại nghe thấy tiếng thang máy “ting tang” vang lên.
“Khốn kiếp! Bản thiếu gia ở câu lạc bộ bận chết đi được, cậu và cái kẻ không biết nói chuyện kia lại trốn làm mà ngồi ở đây.” Giọng nói gắt gỏng của Trác Duy Mặc vang lên trong kí túc xá. “Cậu đang làm gì vậy? Nói chuyện với tiểu quỷ thôi này à? So với trai bao, làm bảo mẫu thú vị hơn sao?”
“Nếu như không phải vì cậu chạy vào phá đám, tiểu quỷ này đã định nói cho tôi, đàn ông và đàn ông có thể phát triển mối quan hệ như thế nào.” Huỳnh Nhất Nhị đưa mắt nhìn Trác Duy Mặc một cái.
Trác Duy Mặc trừng mắt nhìn tên tiểu quỷ suốt ngày lẻn vào phòng, xem tạp chí H của anh ta, cũng không định tiếp tục làm phiền cuộc nói chuyện về chủ đề đàn ông của bọn họ. Anh chuẩn bị vào phòng, tắm rửa rồi đi ngủ, nhưng lại bị Huỳnh Nhất Nhị tóm lại từ phía sau.
“Này đi uống một cốc nhé.”
“Uống nữa làm gì?” Ở câu lạc bộ uống vẫn chưa đủ sao, lúc này rồi còn muốn chạy ra ngoài uống rượu?
“Không có gì, chỉ là thất tình thôi.”
“...”
“Đợi một chút, mình muốn nói một câu với tiểu quỷ kia.” Anh vỗ vai Trác Duy Mặc một cái, khom người xuống bên tai Phạn Đoàn, nói nhỏ: “Em nói bố em lúc này muốn quay lại núi, có phải là cố ý thả cửa cho anh không nhỉ? Như thế này, xem ra, anh ta cũng không ghét anh lắm? Hử?”.
Phạn Đoàn cau mày, nhìn Huỳnh Nhất Nhị đang cười xảo trá mà đứng dậy, cùng Trác Duy Mặc bước ra bên ngoài.
“Cậu nói với tiểu quỷ đó cái gì thế?” Trác Duy Mặc tiện miệng hỏi.
“Không có gì, mình không phong độ bằng cậu, cuối cùng, cũng chỉ đùa một chút mà thôi.”
“...”