Vấn đề bây giờ rất lớn, đây là lúc hai người phải đưa ra chọn lựa cuối cùng giữa thể xác và tâm hồn. Cho nên hai người bọn họ nên quay về nhà, ngồi trên ghế sô pha để nói chuyện một cách nghiêm túc.
Hồ Bất Động cô, tuyệt đối không phải là loại con gái thích xác thịt như vậy. Cô không muốn trong tình huống thế này, thế kia, lại phải đáp ứng đầy đủ nhu cầu xác thịt cho tiểu sư thúc nhà mình. Cô là một người con gái rất bảo thủ, rất truyền thống, rất lý trí, cô là một...
“Thêm một lần nữa.” Giọng khàn khàn phát ra từ người bên cạnh cô.
“Ý! Chúng ta đã “làm” xong một lần rồi sao?” Việc xảy ra khi nào vậy?
“Ừ!”
“Hu...”
Trong hoàn cảnh như thế này, cô còn chưa rõ tình huống cho lắm? Tình huống cô nghĩ trong đầu, thực sự là cô hoàn toàn không muốn. Lý trí cô ở đâu? Còn sự truyền thống, sự bảo thủ của cô nữa. Cô làm sao có thể thùy tiện bị sắc đẹp dụ dỗ lên giường, bị sắc đẹp vuốt ve, không còn biết sáng tối ngày đêm gì nữa. Đã thế lại còn bị sắc đẹp kích thích tới toàn bộ các dây thần kinh trên người, đùa giỡn với mỗi tế bào của cô, khiến cơ thể cô phải cùng phối hợp nhịp nhàng với sự vận động của anh. Cứ coi như động tác cởi thắt lưng của anh có thừa gợi cảm, động tác kéo quần của anh cũng có thừa mê lực, thì cô cũng không nên có bất cứ phản ứng gì, tâm trạng lặng như nước mới đúng chứ!
Ồ, nhớ ra rồi, cái người vừa rồi hét lên rất to kia, hình như... là cô, cái người vừa bị anh đẩy nhẹ đã liền nằm dưới anh kia, vẫn... là cô, cái người trước đó bay lên thiên đường, mãn nguyện nhìn mấy thiên sứ bay lòng vòng quanh đầu kia... hu... sao mà vẫn lại là cô... Trời ơi, có cần phải mỗi lầ đều là cô đến trước như vậy không!
Bây giờ, rốt cuộc là ai yêu thể xác của ai, cô hoàn toàn không phân rõ nổi nữa. Bởi vì, dường như cũng chẳng tốt hơn anh chỗ nào cả. Anh yêu thân thể, còn cô yêu sắc đẹp. Á, á, á... đúng là một đôi tồi tệ!
“Đợi... đợi... đợi một chút!” Bọn họ bây giờ nên ngồi lại nói chuyện một lát, triết lý nhân sinh này, về vấn đề tâm linh này, chứ không phải là chồng lên nhau để làm cái việc “không có ý nghĩa” như vậy!
“Được!” Anh đồng ý.
“Sao anh nói được rồi mà vẫn không ngừng lại thế?” Tay đã đặt đến chỗ nên đặt, không cần phải đưa vào trong nữa đâu. Ồ, lý trí của cô đang rời xa, di chuyển, lơ lửng, là tên khốn nào nói đây là việc không có ý nghĩa chứ. Hu hu, tại sao không có ý nghĩa này lại luôn khiến cô cảm thấy thoải mái hơn cả mấy chuyện có ý nghĩa.
“Không phải em nói nhanh một chút sao?” Anh liếm liếm cổ của người nào đó.
“Ai ya! Vừa rồi em nói là nhanh một chút sao?”
“Ừ!” Lại di chuyển đến vành tai.
“Ơ... vậy, nhanh hơn một chút nữa...”, mềm nhũn...
“Được!”
“Ơ... em, em hình như quên mất chuyện gì rất quan trong?”
“Ừ? Có phải là cái này?” Thẳng eo ra.
“Ồ... hình như, hình như... hình như không phải...”, rên rỉ, rên rỉ.
Lý trí... lý trí đừng có đi, đừng có vứt bỏ cô, đừng có rời xa cô...
“Vậy là cái này?” Chuyển động vào sâu hơn.
“Ừm...”, rên rỉ, rên rỉ.
Lý trí... lý trí... lý trí là thứ gì?
Thứ có thể ăn sao? Đi, cút đi đi!
“Ơ, vẫn muốn cái kia!”
“Đợi chút rồi cho em.” Bây giờ anh rất bận.
“Còn có cái kia, cái kia!”
“...Được!”
“Còn muốn cái kia, cái kia, cái kia!”
“...Ừ!”
“Cuối cùng, muốn cái kia, cái kia, cái kia, cái kia!”
“...”
Ngày mai bị đau eo, đừng có tìm anh.
Ồ, thật mãn nguyện, lại lên thiên đường, cùng chơi với tiểu thiên sứ rồi. Toàn thân cô tê dại nằm trên bộ ngực ấm áp mềm như lụa của sư thúc nhà mình mà xoa xoa, hoàn toàn quên mất đang muốn hỏi vấn đề gì, chỉ cảm thấy toàn thân bị hương mồ hôi của sư thúc nhà mình thấm qua, toát lên một làn hương nhàn nhạt. Cô đưa tay hướng đến cô anh, đùa nghịch những sợi tóc vương trên đó. Sư thúc đại nhân phục vụ cô xong, thì khe khẽ nhắm mắt lại, mím chặt môi, ngả đầu vào gối nghỉ ngơi, không thở dốc, không ngất lịm, chỉ bình thản thở đều đều, gò má rõ ràng đã hồng lên. Đó là hiển nhiên, hàng ngày anh đi bộ lên núi, xuống núi, nên thể lực rất tốt, đương nhiên không thể giống cô, mỗi ngày “làm” xong đều thở hồng hộc nằm bên cạnh, hoặc lên thiên đường xong thì liền hôn mê đi gặp Chu Công.
Mm, rõ ràng đã phá bỏ sự trong sáng, lục căn đã không còn trong sạch nữa rồi,vậy mà sao khi anh nhắm mắt lại, cái tiên khí kia vẫn cứ toát ra ngùn ngụt? Đặc biệt là trong lòng anh còn ôm một cô gái khỏa thân mất hết lý trí, bản thân anh cũng không mảnh vải che thân, thế giới thật không công bằng, cô chỉ muốn duy trì một chút lý trí nhỏ bé của cái kẻ “thân là con người” mà cũng khó như vậy. Hành động của cô đối với người nằm dưới kia, chẳng phải là không có gì khác biệt so với cầm thú sao?
“Em thích màu gì?”
“Hả?”
“Màu sắc.” Anh không mở mắt ra, chỉ khẽ hé môi hỏi.
“Hồng... màu hồng phấn.”
“Hồng phấn?” Anh nheo mắt, nhìn người đang nằm trong lòng mình, nâng cằm cô lên, nhìn chăm chú, “Biết rồi.” Nói xong, anh áp chặt môi mình vào cặp môi không tính là hồng phấn kia, mở ra, cắn chặt cái đầu lưỡi có thể coi là màu hồng phấn, cuốn chặt, giữ chặt chỗ B tạm thời coi là màu hồng phấn, sờ lên quả dâu nhỏ chắc chắn là màu hồng phấn được ban tặng trên cổ anh, vuốt ve, ừ, bắt đầu một lần nữa.
“Mn... anh, anh nghe em nói xong... em... mn...” Cô thừa nhận cái màu sắc này tương đối khiêu gợi, nhưng mà cô tuyệt đối không ngầm ám thị gì ở bên trong. Vì sao không tin cô, anh đang nghĩ sai lệch cái gì vậy, vì sao cô nói cái gì anh đều coi là ám thị tình dục, cô rõ ràng là thân thể trong sạch, tư tưởng thần khiết...
“Chỗ đó, chỗ đó... chính là chỗ đó...”
“...”
Xem ra, anh không có đoán sai, cô chính xác là muốn một lần nữa.
Dưới cách nhìn của Hạ Thiên Lưu, bất cứ câu nào phát ra từ miệng Hồ Bất Động đều không thể tin tưởng được, và cũng không nên tin. Những lời thừa của cô có thể không nghe, thì tốt nhất là đừng có nghe. Những lời vòng vo, quanh co của cô, nghe nhiều rồi sẽ chỉ khiến anh càng muốn kéo cô lên giường mà thôi. Bởi vì, sau khi trải qua những điều tra nghiêm túc và cẩn thận, anh phát hiện, cô gái này chỉ có khi bị vật ra giường, say đắm đến mức mất hết tư duy, bộ não và chức năng ngữ âm hoàn toàn bị cách li, lời nói không còn thông qua bộ não, và khi toàn bộ cơ thể rơi vào trạng thái xác thịt, thì mới có thể thốt ra những lời thật lòng một chút.
Cũng chỉ có lúc này, anh mới cảm thấy, miệng của cô có thể phát ra những âm thanh anh muốn nghe, cũng có thể miễn cưỡng coi là có tồn tại chút ý nghĩa.
Nhưng mà, cô gái này rõ ràng ở trên thiên đường vẫn còn chưa thỏa mãn. Cho nên, mỗi lần sau khi từ trên thiên đường rơi lại xuống trần gian, lời đầu tiên thốt ra khỏi miệng vẫn khiến người ta không thoải m
“Mn, mệt quá, lại phải giặt chăn, ngày mai mưa thì làm thế nào?”
“...”
“Anh có nhìn thấy hóa đơn điện nước ngày hôm qua không? Con số thật đáng sợ.”
“...”
“Anh nhớ nhé, nếu như người khác hỏi, tiền điện nước nhà anh sao lại cao như vậy, nhất định phải nói là nhà chúng ta mở điều hòa cả ngày. Tuyệt đối không được để người khác biết những con số này toàn là do máy giặt và nước tắm rửa sinh ra. Nếu không thì, chúng ta chắc chắn sẽ bị lôi ra đường để thị chúng đó!”
“...” Nheo mắt, tóm lấy sinh vật đang ríu ríu rít rít kia, đè xuống, anh quyết định dùng phương thức của mình để khiến trí não và cơ thể cô phải phân li: “Thêm một lần nữa.”
“Ý! Haizzz? Lại nữa? Tại sao mỗi lần em và anh nói đến phí điện nước, anh liền muốn thêm một lần nữa.”
“...” Chẳng phải là lỗi của cô sao.
“Tuy thắt lưng vẫn còn hơi mỏi, nhưng mà, dù gì ga giường vẫn phải giặt, thêm một lần nữa, dứt khoát cho xong để tránh việc lãng phí tiền tắm giặt, ân ân ân!” Anh hoàn toàn không để ý đến việc mình nói thừa một số lời rất đúng khẩu vị của đàn ông. Hai móng vuốt kia bắt đầu bò lên ngực anh.
“...” Đột nhiên không muốn nữa.
“Mn? Sao anh lại bất động thế này, mau hoạt động đi, mau lên! Hôm nay em còn phải đi học nữa, thầy giáo rất nghiêm khắc, em không thể đến muộn đâu!” Bò trên người anh, xoay qua xoay lại, người tên “Bất Động” là cô cơ mà, chẳng lẽ anh lại thích tên của cô như vậy sao, cứ ngồi ngây ra đó làm gì vậy?
“...” Rất tốt, anh chẳng muốn chút nào nữa.
Gỡ móng vuốt của người nào đó trên người mình ra, anh ngồi dậy, mặc quần, kéo khóa, mang thắt lưng, lướt ra khỏi phòng, đi tắm.
“... Sao anh lại xuống giường nhanh như vậy chứ?” Cô nghiêm túc thất vọng, đáng thương bò dậy, nhìn anh đang đứng bên giường như trêu ngươi, đã mặc xong quần kéo xong khóa, đeo xong thắt lưng, bộ dạng được vũ trang đầy đủ. “Đi tắm thôi mà, anh đóng khuy chặt như vậy làm gì chứ!”
Anh cau mày, nheo mắt, nhìn cô hoàn toàn không cảm nhận thấy anh đang không vui, đang muốn trừng phạt cô. Cho nên, anh mới dứt khoát không để lộ một chút cảnh xuân nào cho cô nhìn, với ý nghĩ này, anh đã đi đến của phòng lại đột nhiên dừng bước, mang nụ cười có mấy phần lạnh lẽo, quay lại giường, khom người xuống, nhìn thẳng vào cô.
Cô lập tức nhận được tín hiệu phát tình, nhắm mắt lại, chu miệng lên, vô cùng hợp tác hướng đến anh: “Muốn thì nhanh một chút. Ở trước mặt em còn cố làm ra vẻ mất tự nhiên gì chứ, trên dưới toàn thân anh, em chỗ nào không có...”
“Bụp!”
“Ai ya! Anh làm gì mà lại đá em từ trên giường xuống thế!”
“Rầm!”
Trả lời cô là một tiếng đập cửa như phát tiết.
Cô mở mắt ra, nằm trên nền đất mát mẻ, cuộn người trong chăn, mơ màng chớp mắt nhìn thế giới nghiêng đổ. Haizzz, cô bây giờ chẳng phải là nên khí thế hừng hực, đè anh xuống giường, nghe tiếng rên rỉ khó nhẫn nại được của anh phát ra sao? Tại sao thứ cô nghe thấy lại là âm thanh tắm rửa róc rách truyền ra từ phòng tắm ra? Lông mày càng lúc càng nhíu chặt, đầu óc càng nghĩ quay cuồng, cuối cùng rút ra được kết luận.
“Buổi sáng vừa tỉnh giấc, khí còn nặng như vậy, làm gì mà mỗi ngày đầu đá em xuống đất. Ưm, quả nhiên anh chỉ yêu cơ thể em, “làm” xong thì trở mặt không nhận người nữa, còn ngược đãi em như thế này, hu...”
Lật người một cái bò dậy khỏi mặt đất, cô đột nhiên nhớ lại chuyện gì, vội vàng kéo chăn, mở cửa, xông vào phòng tắm: “Tắm cùng nhau! Tắm cùng nhau!”
Dù gì lần này anh xuống núi đón cô, Phạn Đoàn không theo xuống cùng, bố cô lại chẳng biết đã chạy đi vào cõi thần tiên nào rồi. Cả căn phòng chỉ còn một đự một cái là anh và cô, cần gì phải quản cái vai vế, loạn luân gì đó làm gì chứ, cô muốn dâm loạn thì có thể dâm loạn thoải mái! Ừ ừ ừ! Hơn nữa, động tác mặc quần vừa rồi của anh quá nhanh, hại cô vẫn chưa kiếm chắc được gì. Như vậy cả ngày hôm nay của cô sẽ rất không có tinh thần. Cơm sáng phải ăn đủ mới có sức lực suy nghĩ chứ!
“...” Anh không đáp lại lời nào, cũng không phản đối, nhìn cô kéo chăn, lảo đảo xông vào phòng tắm, mở cái của anh không khóa, vôi vàng đứng dưới vòi hoa sen.
“Trời nóng như vậy, anh còn tắm nước nóng làm gì!” Hu hu, hơi nước mờ mịt, bay bay lãng đãng, ngoài mấy sợi tóc mái mềm mại đang cùng với những giọt nước trêu ghẹo thần kinh thì giác của cô, và những đường còn hút hôn thấp thoáng có thể nhìn thấy ở khoảng cách không xa đang đùa giỡn những cảm giác ngoại thần kinh thị giác của cô, những thứ còn lại cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Hừ, không nhìn thấy, cô cũng có thể sờ mà: “Bảo anh đừng dùng nước nóng mà, anh không biết nước nóng rất lãng phí điện sao!”
“...” Cục bông tắm nắm chặt trong tay, gắng sức, dù chết cũng không chạm đến người cô.
“Anh đến đây một chút, đến đây một chút, tắm cùng nhau đỡ phí nước hơn. Còn nữa, còn nữa, nhân tiện cho cái chăn trên người em được giặt luôn cùng một lúc. Nhất cử tam đắc (làm một lần mà được cả ba việc) em thật là rất...”
“Cút ra ngoài!”
“Bịch!”
Vẫn còn chưa hiểu hết tình cảnh của mình, cái kẻ tham lam kia, sau một hồi đầu óc choáng váng, người ướt lướt thướt kéo chăn đã ướt một nửa, liền bị vứt ra khỏi phòng tắm. Cô đứng trong phòng khách, nước chảy ròng ròng, hoàn toàn không hiểu sao mình lại bị ném ra ngoài. Cô thề, lúc mới vào, rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt của anh ửng hồng lên, kèm theo đó là dục vọng, vẻ tươi đẹp của anh muốn phô ra, đợi người ta ngắt, bộ dạng của anh giống như thể “muốn cự tuyệt còn chào đón” vậy. Nhưng...sự cự tuyệt này sao lại triệt để như thế, hại cô không biết tiếp theo sẽ được chào đón thế nào...
“Hu... em...” Cô không bỏ cuộc, dùng phương thức giả bộ đáng thương để thu hút sự đồng tình, móng vuốt lại một lần nữa sờ lên cửa phòng tắm.
“Cạch!” Đáp lại cô là tiếng vang lên của chiếc cửa đã bị khóa.
“...”
Được rồi, bây giờ cô hiểu, anh không, phải là đang “muốn cự tuyệt còn chào đón”, cũng không phải là cố làm ra vẻ mất tự nhiên, anh rất là nghiêm túc, thẳng thừng bảo cô cút ra xa một chút, tốt nhất đừng có lại gần anh trong bán kính một mét, càng không muốn cô quấy rầy anh hưởng thụ cảm giác tiên nhân tắm rửa một mình yên tĩnh.
Ngủ gà ngủ gật, mơ màng ăn xong cơm sáng, anh nhìn người nào đó vì không được tắm cùng mình mà bỏ lỡ thời gian, hoảng hốt kêu lên: “Sắp muộn rồi!”, vội vàng đánh răng, rửa mặt, tắm táp, sau đó bò đến bàn ăn sáng, đeo túi xách xông ra ngoài. Anh cảm thấy rất cần thiết phải hỏi một câu.
“Khi nào về?” Anh đã đợi ở dưới núi chờ cô lâu rồi.
“Mn, đợi em thi xong!” Nhân tiện ở dưới núi chơi một trận, rồi mới cùng anh ăn chay niệm phật, ý... không, là uống thuốc niệm đạo.
“Thi xong thì quay về!” Anh rất không thích mùa hè ở dưới núi, không khí trong thành phố quá ngột ngạt, khắp nơi đều nóng bức khiến anh phiền não, càng lúc càng nhớ không khí mát mẻ trên núi.
“Tốt nhất là anh nên cầu cho em không bị thi lại!” Mỗi ngày anh đều kéo cô đi lãng phí điện nước, hại cô đến bây giờ một chữ cũng chưa xem qua, “Nói đến thi lại, em sắp đi muộn rồi, anh ngoan ngoãn đi làm nhé! Bye bye!”
“Rầm!”
Cuối cùng cũng đến lượt cô đập cửa, cô tự nhiên muốn phát huy một chút thực lực đã âm mưu từ lâu, dùng khí thế và phong cách mà bộc phát ra. Cô hoàn toàn không tự kiểm điểm, rốt cuộc là ai đã hại anh. Trong cái trời nóng muốn chết như thế này lại còn phải nghìn dặm xa xôi bay xuống núi, chờ đợi ơ nơi thành phố ngựa xe như nước. Cô cũng hoàn toàn quên mất, rốt cuộc là ai đã hại anh, khiến anh bị ép đến tiệm trai bao làm trả nợ, để anh bị người ta khinh bạc giễu cợt.
Anh nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, cũng đến lúc xe của bà chủ đến dưới lầu rồi, rút một cuốn sách, anh đứng dậy đóng cửa lại, đi xuống nhà. Con ngõ nhỏ vắng vẻ, ánh mặt trời chói chang khiến anh nheo nheo mắt lại, bả vai bị ai đó vỗ từ phía sau, anh thản nhiên quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt tươi cười rất khiến người ta ngứa mắt.
“Ê, bà chủ bảo tôi hôm nay tiện đường, chở anh đi làm.” Huỳnh Nhất Nhị còn khóe môi lên, phát ra tuyên ngôn kiểu “tôi là người yêu hòa bình”, nhưng giọng điệu phát ra lại hoàn toàn không như vậy. “Một kẻ như anh lại dám nghênh ngang đi từ khuê phòng của nữ sinh ra, thật muốn lôi anh đến góc tường nói chuyện một chút đấy.” Dùng nắm đấm “nói chuyện”.
“...” Người đang cất bước hoàn toàn không muốn lưu lại đâu, dù anh có lạc đường cũng thấy dễ chịu hơn nhiều so với việc phải ngồi cùng một không gian với tên này.
“Này, này, này, đây là thái độ đối đãi với bạn bè sao? Lúc trước, khi anh nhờ vả tôi mua cái thứ kia, thái độ cũng tệ như vậy. Này, chỗ đó rẽ phải, không phải rẽ trái đâu.”
“...”
“Sao anh vẫn không thích nói chuyện như thế này chứ, cẩn thận cô ấy ở bên cạnh anh sẽ cảm thấy buồn chán đó.” Tăng thêm vẻ ác ý, sau khi cô ấy buồn chán, rất có khả năng sẽ nhân tiện “trèo tường”, nhà anh vừa hay lại ở rất gần, tường cũng rất tiện trèo.
“...” Bước chân dừng lại, lông mày nhíu chặt.
“Ai ya! Chẳng lẽ lời của tôi lại trùng hợp như thế sao? Cuối cùng cô ấy đã ghét bỏ sự vô vị của anh rồi sao? Vừa rồi khi tôi chào hỏi, cô ấy còn cười rất vô tư nữa.”
“...” Quay người, nhìn thẳng vào anh ta.
“Có thể nhẫn nại với anh được lâu như thế, đối với cô ấy mà nói đã là kỳ tích rồi. Yêu cầu đối với phụ nữ không thể quá cao.” Huỳnh Nhất Nhị nói giọng cười cợt, thực hiện cuộc đối thoại mang tính đàn ông đơn thuần với người có vẻ mặt lạnh lùng trước mắt.
“...” Hạ Thiên Lưu cất bước đi đến phía anh ta.
“Này, muốn đánh nhau sao?” Huỳnh Nhất Nhị nhìn người nào đó đang hướng đến chỗ mình, thực sự không tìm ra lý do gì để hai người đàn ông tính tình tốt như họ lại đánh nhau giứa trời nắng thế này.
“...” Dừng bước chân, anh hé miệng, rồi lại không nói gì. Dường như anh vừa muốn hé răng nhưng lại phải nuốt lời vào trong vậy. Anh mím môi lại, bộ dạng khó xử.
“...” Anh đừng có lộ ra cái biểu cảm mà chỉ có mấy nữ sinh khi thổ lộ mới dùng thế này cho tôi xem được không?”
Nếu như giao tình tốt hơn cái giới hạn tình bạn nguy hiểm kia, chỉ sợ là người đầu tiên sẽ không tha cho cái bọn không phải là Bất Động, mà là bà chủ câu lạc bộ, bà ta sẽ lập tức lái xe đến, chen vào giữa hai người bọn họ, sau đó bắt đầu mắng chửi, làm công tác giáo dục tư tưởng sâu sắc.
“... Cái thứ kia...” Cuối cùng, Hạ Thiên Lưu cũng mở được miệng, biểu hiện như đang cố gắng hết sức, phớt lờ chính lời nói của mình.
“Cái gì?” Hình Nhất Nhị thực sự không hiểu sao mình lại có thể mềm lòng đến thế. Anh ta lại có thể mặt không đổi sắc, nghe những lời gièm phai phá hoại của kẻ tình địch như mình sao? Cái gene “bạn tốt” trên người anh ta vẫn đang phát tán sao? Anh hoàn toàn chưa từng nghĩ tới chuyện làm một người bạn tốt với người đàn ông lạnh lùng kia.
“Cái thứ đó, có màu hồng phấn không?”
“...Màu hồng phấn?” Màu sắc người nào đó thích, cái màu sắc vừa khiêu dâm vừa thuần tình, thỉnh thoảng còn có thể “quê mùa” treo làm khẩu hiệu, “Cái loại anh cần xem ra không có.” Ai bảo anh ta yêu cầu cao như vậy chứ.
“...” Cau mày.
“Nhất định phải là màu hồng phấn sao?”
“...” Gật đầu.
Huỳnh Nhất Nhị vỗ vỗ đầu có chút hoang mang, rốt cuộc là ai đã thề thốt sẽ dạy dỗ anh, phụ nữ là không thể dung túng. Bây giờ anh ta lại làm hoàn toàn ngược trái ngược với những lời anh ta nói. Rõ ràng còn tệ hại hơn cả anh nữa. “Con người anh thực sự rất phiền phức, lại khiến người ta chán ghét. Mà sao tôi phải giúp anh chứ?”
“...” Không một tiếng cảm ơn, anh quay người đi.
“Này! Đã nói với anh là rẽ phải rồi, sao anh lại rẽ trái?”