- Tôi đã có một đời chồng rồi!
Khả Như không muốn nhắc đến tên của Cố Đông, nên cô cũng chỉ trả lời qua loa cho qua chuyện mà thôi. Tiểu Lan thấy nét mặt cô thoáng buồn, biết rằng mình đã lỡ hỏi điều không nên hỏi, liền xin lỗi cô:
- Xin lỗi nha, tôi nhiều chuyện quá mà. Lẽ ra tôi không nên hỏi nhiều như vậy...
Đương nhiên là trong lòng Tiểu Lan cũng bất ngờ vô cùng, đây là lần đầu tiên cô ấy nghe cô kể về quá khứ của mình. Thì ra là Khả Như đã từng ly hôn, Tiểu Lan vừa nghĩ vừa thấy thương cho cô.
- Không sao đâu, chuyện cũng lâu rồi mà. Chắc khách quý sắp đến rồi đó!
Khả Như nói rồi đẩy Tiểu Lan về phía trước. Tiểu Lan lúc này mới sực nhớ ra, cô ấy ngoảnh mặt lại nhìn cô:
- Vậy tôi đi nhá, bye bye!
Khả Như gật nhẹ đầu rồi mỉm cười với Tiểu Lan. Đợi Tiểu Lan đi rồi, nụ cười trên môi cô nhạt dần rồi tắt hẳn. Cô đứng thẫn thờ nhìn phía trước một hồi lâu, trong lòng lại suy nghĩ về Cố Đông.
Không biết anh ấy khi gặp lại cô lúc ở công viên có cảm giác gì nhỉ? Không biết trong năm qua anh ấy có nhớ đến cô và đi tìm kiếm cô không?
Không đâu, anh ấy sao có thể nhớ tới cô chứ? Anh ấy còn hận cô đến tận xương tủy cơ mà!
- Không được phép nghĩ về chồng cũ!
Không biết từ đâu, giọng của Lục Tề Nam vang lên như một mệnh lệnh ép buộc cô phải nghe theo, cô giật cả mình. Theo phản xạ cô quay lại nhìn hắn.
Hắn đứng ở đây từ khi nào thế? Liệu có phải hắn nghe thấy hết mọi chuyện lúc nãy rồi không?
A, nếu là như vậy thì...thì...
- Lục thiếu!
Lúc này đây, chắc cô không hề biết khi Lục Tề Nam nhìn thấy bộ dáng này của cô thì hắn đã ngẩn người như nào? Khuôn mặt xinh đẹp của cô giờ đây còn phủ thêm một lớp trang điểm nhẹ nhàng, màu son đỏ hồng khiến môi cô càng thêm phần quyến rũ. Lục Tề Nam thật muốn ngay lập tức cắn môi cô mà thưởng thức nó, cô hiện giờ giống như là một thiên thần nhỏ, nếu không che chở thì rất dễ bị tổn thương.
Là vừa nãy Tiểu Lan có bắt cô trang điểm nhẹ. Tiêu rồi, Lục Tề Nam cứ nhìn cô chằm chằm như vậy, liệu có phải lúc cô trang điểm vào rất xấu không?
- Lục thiếu, nếu như anh không thích thì tôi có thể đi rửa mặt.
Khả Như giơ tay lên chạm vào khuôn mặt mình, cô cảm thấy vô cùng tự ti.
- Không cần đâu, cứ để vậy đi!
Lục Tề Nam bước lại gần cô, hắn nắm lấy tay cô. Bàn tay nhỏ bé của cô có rất nhiều vết chai sần, chắc hẳn trước kia cô đã từng vất vả rất nhiều.
- Không cần quá căng thẳng, có tôi ở đây thì mẹ tôi sẽ không dám làm gì cô đâu.
Lục Tề Nam xoa xoa bàn tay cô, nơi có chiếc nhẫn kim cương lấp lánh mà an ủi cô. Chiếc nhẫn này khi được đeo lên ngón tay cô cứ như thể là chiếc nhẫn được sinh ra để dành cho cô vậy.
- Ừm, tôi sẽ cố gắng ạ.
Khả Như gật nhẹ đầu rồi cô ngẩng đầu lên nhìn Lục Tề Nam, đôi mắt cô vô tình chạm vào đôi mắt hắn.
Liệu có phải là cô nhìn nhầm hay không? Lục Tề Nam nhìn cô bắng ánh mắt như đang nâng niu một bảo vật vô giá ư...?
" Chắc là mình hoa mắt thật rồi, anh ấy sao có thể coi mình là bảo vật chứ? "
- Tới giờ rồi, ta đi thôi.
Lục Tề Nam giơ tay ra nhìn vào chiếc đồng hồ sang trọng rồi nắm chặt lấy bàn tay của Khả Như cô, hắn dắt cô xuống phía dưới tầng.
Trong lòng cô thầm nghĩ: "Chỉ là diễn thôi, mày phải thật cố gắng để không khiến Lục thiếu mất mặt!"