Khả Như đứng hình một hồi lâu, cô chắc chắn cô không có khả năng đền chiếc hộp quý giá đó rồi. Cho dù có bán lục phủ ngũ tạng của cô cũng mãi chẳng thể đủ.
Thanh Vy biết Khả Như không thể đền được, bèn cười kinh thường.
- Ha, hôm nay cô không đền nổi thì đừng hòng rời khỏi đây.
Cố Đông cũng chăm chút nhìn Khả Như, chờ cô quỳ xuống cầu xin anh. Nhất định là cô sẽ quỳ xuống cầu xin anh giúp đỡ, vì ở đây cô có quen ai đâu mà.
Vân Vu cũng không muốn động tay động chân gì, đành mặc kệ để Thanh Vy làm khó Khả Như. Đối với Vân Vu thì thứ đồ này tuy rất đắt đỏ, nhưng chỉ xước hộp một chút thôi cũng chả sao cả.
- Tôi...!
Khả Như còn đang định nói gì đó thì bỗng nhiên có một giọng đầy nam tính trầm thấp vang lên. Theo bản năng, Khả Như cô nheo mắt nhìn về hướng đó.
- Tôi mua nó!
Đó là...
Đó chẳng phải là người đàn ông hồi sáng sao? Hắn ta cầm trên tay ly rượu vang, ánh mắt lạnh lẽo đặt lên người Khả Như cô. Rồi từng bước hắn tiến lại gần cô, đằng sau là thư kí Quách Dương Thần, người sáng nay đưa tấm danh thiếp cho cô.
Lập tức tất cả mọi người đều im lặng, Lục thiếu ra tay rồi. Lục thiếu đã lên tiếng rồi thì ai còn dám hé thêm lời nào nữa?
Cố Đông nhìn Khả Như bằng ánh mắt kì lạ, anh ta không ngờ Khả Như lại quen biết với Lục Tề Nam.
"Đúng là cái đồ đàn bà trơ trẽn."
Thanh Vy cũng như Vân Vu và tất cả các vị tiểu thư cao quý ở đây nhìn theo từng bước đi cùa Lục Tề Nam, tự động mở đường cho hắn. Thanh Vy nghiến răng nghiến lợi:
"Cái đồ không biết xấu hổ, dám bám theo Lục thiếu."
Lục Tề Nam dừng lại bên cạnh Khả Như, hắn chăm chút quan sát vẻ mặt của cô. Rồi hắn lại cất tiếng:
- Tôi mua nó!
Lục Tề Nam lại lặp lại thêm một lần nữa, Thanh Vy tay run rẩy giơ hộp lên trước mặt Lục Tề Nam. Quách Dương Thần liền nhận lấy hộp và viên kim cương quý giá đó.
- Cảm...ơn...!
Khả Như không biết bản thân nên nói gì ngoài từ cảm ơn, Lục Tề Nam nhìn cô nhưng không nói thêm gì nữa. Hắn lập tức đi lướt qua cô và ra khỏi bữa tiệc.
Khả Như có chút khó hiểu, tại sao hắn không nói gì nhỉ? Cô nhìn Thanh Vy và Cố Đông rồi nhỏ giọng nói:
- Vậy tôi đi trước.
Lập tức cô sải từng bước lớn ra khỏi sảnh đại tiệc, tất cả mọi người vẫn không rời mắt khỏi cô cho tới khi bóng dáng cô khuất dần phía sau cánh cửa. Vân Vu cũng nhìn theo:
"Không ngờ Lục thiếu lại nói đỡ cho Cố phu nhân cũ."
Thanh Vy liền bước tới chỗ Cố Đông, cô ta õng ẹo nói nhỏ với anh ta:
- Khả Như đó mới rời đi mấy ngày thôi mà đã tìm được chỗ dựa vững chắc rồi. Đúng là trơ trẽn.
Cố Đông cũng không nói gì thêm, không hiểu sao trong lòng anh lại khó chịu tới vậy. Khả Như...quen biết Lục Tề Nam sao? Từ khi nào? Bọn họ quen nhau như nào?
Khả Như là của Cố Đông này cơ mà! Dù có rời khỏi Cố gia thì cũng không được phép có người đàn ông khác!
Còn về Khả Như, cô vừa bước ra thì đã gặp Quách Dương Thần đứng bên ngoài như đang chờ cô sẵn đó.
- Lục tổng đang chờ cô trong xe!
Một câu nói rất ngắn gọn được phát ra, Khả Như lập tức hiểu được thì ra người đàn ông đó là Lục Tề Nam, một người đàn ông rất quyền lực...
Cô không nói gì, cùng Quách Dương Thần tới trước xe. Quách Dương Thần mở cửa xe cho cô bước vào, Lục Tề Nam đã ngồi chờ đó rồi.
- Lục thiếu gia!
Cô vẫn nên chào hỏi một cái chứ nhỉ?
Lục Tề Nam liếc mắt nhìn Khả Như, hắn đưa hộp kim cương cho cô.
- Là do tôi nên cô mới gặp rắc rối như vậy. Cho cô!
Khả Như đứng hình một lúc, viên kim cương đắt đỏ như vậy mà nói mua là mua, nói cho là cho sao? Người nhiều tiền đúng là hào phóng quá mà...
Đương nhiên là cô sẽ không nhận:
- Tôi không thể nhận thứ quý giá như vậy được...
- Cô cứ cầm lấy đi, nếu cô không thích có thể vứt nó!
Lục Tề Nam lãnh đạm nói, giọng nói của hắn trầm thấp nghe rất êm tai. Khả Như nghe hắn nói "vứt đi" thì liền nhận lấy hộp kim cương quý giá đó.
"Nói vứt là vứt sao?"
- Vậy...tôi sẽ tạm thời giữ cho anh thôi nha...tôi không thể nhận được.
Cô chưa bao giờ được cầm thứ quý giá triệu USD trên tay, lúc cầm hộp kim cương này thì tay cô hơi run run. Dù thế nào đi chăng nữa thì cô cũng không thể nhận được. Làm gì có chuyện người ta cho không mình cái gì đâu, hơn nữa lại là cho triệu USD đó.
Không làm mà đòi có ăn sao?
- Vậy thì tùy cô thôi. Xong rồi thì xuống xe đi.
Lục Tề Nam cũng không có hứng thú mà nói thêm gì với cô nữa. Khả Như cũng không hề nán lại mà bước ra khỏi xe, cô không hề ngoảnh đầu lại nhìn Lục Tề Nam lấy một lần...
"Cô ta không muốn tiếp cận mình sao?"
Lúc Khả Như giao hết hàng, trở về đã là chiều tối rồi. Đột nhiên người trong bưu điện nói với cô:
- Chúng tôi không thể nhận cô nữa, cô mau cầm tiền lương một ngày rồi đi đi.
- Sao...cơ? Tại sao ạ, tôi đã rất chăm chỉ mà...
Khả Như liền phản bác lại, lẽ nào là Thanh Vy làm chuyện này, khiến cô bị đuổi việc?
- Mau đi đi, cô đã làm hỏng hàng hóa rồi sao chúng tôi dám tuyển. May mà không bị bắt đền.
Không bị bắt đền ư? Là do Khả Như được Lục tiên sinh giúp đỡ thôi. Đời nào Thanh Vy chịu bỏ qua cho cô chứ?