Hôm nay cả bọn đi học sớm hơn thường lệ. Vào giữa sân nó thấy chiếc xe hơi màu đen đậu ngay đó. Nó nhận ra nữ sinh gây sự với nó cũng đang đứng ở đó nhưng gương mặt có chút hốc hác.
Thấy nó vừa đi tới nhỏ đó liền quỳ xuống nức nở:
- Chị Thư, là tụi em sai. Mong chị rộng lượng mà giúp chúng em.
Nó ngạc nhiên sao cả đứa thay đổi độ thế này. Sau nhỏ đó là người đàn ông ăn mặc lịch sự đứng cuối đầu với nó:
- Lê tiểu thư, là con gái tôi mạo phạm tiểu thư. Nhưng mong tiểu thư mở lòng từ bi, cứu lấy cơ nghiệp của chúng tôi.
Nó vốn biết những người này làm ăn rất tốt, biết đối nhân xử thế nhưng không hiểu sao lại sinh ra đứa con gái kiêu ngạo như vậy. Vương lên tiếng thay em gái mình:
- Sao các người lại biết thân phận của Anh Thư.
Ba của nhỏ Yến lên tiếng:
- Là hôm chúng tôi đến xin sự trợ giúp của tập đoàn nhà cậu, chủ tịch Lê đã nói cho chúng tôi biết và nói giúp được hay không phải hỏi tiểu thư.
Nó thoáng rùng mình. Nó quên béng nó giấu thân phận khi đi học. Trong khi đó ba mẹ nó trước đó đã dặn nó không được. Cùng lúc đó điện thoại nó rung chuông, đập vào mắt là dòng chữ “ PHỤ HOÀNG” thì nó chưng hửng. Nó ghiền mấy cái phim cổ trang lắm nên đặt tên danh bạ của người thân toàn là tên cổ trang. Nó nuốt nước miếng nhấn trả lời:
- A..alo...ba hở.
Tiếng ông Vũ – ba nó vang lên đầu dây bên kia:
- Chắc con đã gặp họ, họ gây chuyện với con tùy con xử lí.
- Ba..con biết làm gì đâu. Sao ba đẩy trách nhiệm qua con _ nó phụng phịu.
Ba nó vẫn trầm trầm nói:
- Ba còn chưa xử lí con chuyện con với dì Linh cùng anh con giấu ba con lấy thân phận giả đi học đó. Giờ thấy hậu quả chưa.
Rồi ba nó cúp máy cái rụp không để nó ú ớ gì. Thiệt tình vẫn là cold boy như năm nào. Nó cất điện thoại nhìn sang đám kia:
- Các cô nói tôi như thế nào, còn nhớ không.
Cả đứa đều im thin thít, nó quay sang người đàn ông kia lễ phép:
- Các vị yên tâm, cháu đảm bảo cơ ngơi của các vị sẽ không sụp đổ. Nhưng cháu mạn phép được nói riêng với vị tiểu thư. Sẽ không sao ạ.
Ba nhỏ Kiều gật đầu:
- Được, ta tin tiểu thư sẽ không làm hại nó.
Nó gật đầu bảo đảm, sau đó chiếc xe hơi lần lượt rời đi, học sinh ngày càng đông nhưng bắt gặp ánh mắt của Vương và hắn thì rời đi. Nó tới gần nhỏ:
- Chẳng phải hôm đó cô nói tôi chỉ là con nhỏ nghèo thôi sao, bắt tôi phải QUỲ xuống xin lỗi à.
Nó nhấn mạnh chữ “ quỳ” khiến cả nhỏ rợn tóc gáy, nó nhếch môi nhìn từng đứa. Nhỏ Vy tái mặt lắp bắp:
- T..tụi em không...c..có..ý đó. Thật ra...m..một phần...vì..g..ghen tị với chị...một..p..phần vì..do..c..cô...
Bỗng Kiều gắt lên:
- Vy!
Nhỏ Vy im bặt. Nó nghi ngờ nhìn Vy, nhỏ Kiều lên tiếng:
- Thật ra là do tụi em có chút ghen tị vì chị là học sinh học bổng mà nhận được sự ưu ái của các anh. Nhưng giờ biết được thân phận chị nên tụi em tâm phục khẩu phục. Mong chị bỏ qua.
Nó nhìn cả nhỏ bằng ánh mắt nghi ngờ. Mọi chuyện không phải vậy. cuối rồi cho tụi kia lên lớp. Hắn thấy nó cứ nhìn theo nhỏ kia quài nên thắc mắc:
- Sao em cứ nhìn tụi nó quài vậy.
- Anh không cảm thấy điều gì lạ sao? _ nó nhìn hắn
Vương gật gù:
- Đúng vậy! Lúc nãy đột nhiên nhỏ Kiều cản lời nhỏ Vy khi nhỏ đó đề cập đến ai đó. Có lẽ đó là nguyên nhân sâu xa khiến nhỏ gây sự với em.
Nhi nhìn nó đang đăm chiêu:
- Mày có nghĩ đến ai không.
Nó buông một câu khiến cả đám hết hồn:
- Có lẽ là...X!