Mỹ Anh không giấu nổi bình tĩnh, Sợ Trạch Dương đã biết chuyện nên cô ta nức nở.
- Anh, em không biết ai đã làm chuyện đó.
Không hiểu vì sao họ lại có những bức ảnh và video của chúng ta.
Anh hãy giúp em gỡ chúng xuống được không?
- Cô quen biết với Khánh Phi?
- Không, em không quen anh ta.
Một xấp ảnh được ném ra, rơi tung tóe trên mặt sàn, nhìn vào là những bức ảnh cô ta gặp gỡ Khánh Phi.
Mắt chan nước, cô ta biết không thể giấu được nữa nên tiến lại gần, ngồi quỳ dưới đất, nắm lấy tay Trạch Dương.
- Là anh ta ép em, em không muốn hại anh.
Nếu em không làm theo thì uy hiếp em.
Trạch Dương, anh hãy nghĩ đến đứa bé em đang mang mà bỏ qua cho em lần này được không?
Trạch Dương hơi cúi người, nắm lấy cằm Mỹ Anh, khóe môi khẽ nhếch lên kéo thành một đường tàn nhẫn, ánh mắt sắc lạnh không tìm được một chút hơi ấm.
- Tại sao cô nghĩ mình mang thai con của tôi?
Mỹ Anh hoảng hốt, cả người ngã chống tay về sau, một nỗi sợ hãi vô hình bao trùm cả người.
- Anh đang nói gì vậy? Em chỉ lên giường cùng anh không có ai khác cả.
Lúc đi theo anh, em vẫn còn trong sạch.
- Cô có biết vì sao mỗi lần trên giường tôi đều cho cô uống rượu không?
Mỹ Anh lắc đầu không tin, một chút sắc hồng trên mặt cũng không còn.
- Anh nói vậy là có ý gì?
- Lúc Khánh Phi cho cô tiếp cận tôi, hắn cho cô bao nhiêu tiền? Cô nên nhớ có những người không thể động đến vậy mà cô dám dây vào tôi.
Ngay từ lần đầu cô đã được hắn giao cho tiếp cận tôi để Cảnh Nghi rời đi, còn định cho tôi chơi thuốc phiện.
Các người non vậy mà dám đấu với tôi sao?
Trạch Dương cầm cốc rượu lắc lắc, dòng chất lỏng sóng sánh trong cốc càng ánh lên tia nhìn độc ác.
- Máy tính của tôi, nếu là tài liệu quan trọng chẳng lẽ lại để cô dễ dàng mở ra lấy như vậy sao? Cô nghĩ vì sao tôi lại đứng trên được nhiều kẻ muốn tôi chết như vậy?
Mỹ Anh chết lặng, ngay từ đầu người bị lừa là cô ta và Khánh Phi chứ không phải Trạch Dương.
Cô ta cố vớt vát.
- Trạch Dương, hãy nghĩ đến đứa con của chúng ta mà bỏ qua cho em đi.
Em yêu anh nên sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh...
- Cơ bản tôi chưa từng chạm vào người cô thì làm sao mà cô mang con của tôi được.
Hắn ung dung bật màn hình tivi lên, trên đó hiển thị rõ nét hình ảnh cô ta đang mây mưa cùng một người đàn ông quay sau lưng nhưng cũng không thể khẳng định người đó không phải là Trạch Dương nhưng...khi hai người xong việc, người đàn ông nằm xuống bên cạnh với đôi mắt nhắm nghiền.
Mỹ Anh chết lặng, người đó không phải là Trạch Dương mà là Khánh Phi.
- Lần đầu của cô, tiện anh ta cũng đang hứng nên tôi cho hai người ngủ với nhau còn những lần sau cô có cần xem mặt không? Vậy nên đứa trẻ là con ai thì tôi cũng không trả lời cho cô được.
Biết đâu cô lại mang thai với hắn, có thể đến hắn mà bắt vạ.
Mỹ Anh khóc nấc, hét lên.
- Anh thật là độc ác Trạch Dương, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy hả? Những bức ảnh kia và cả video là do anh làm chứ không phải Khánh Phi sao?
- Lúc đầu cô cố ý tiếp cận tôi để làm việc cho Khánh Phi sao không nghĩ đến hậu quả.
Đúng, chúng là của tôi đấy, cô nghĩ tôi có thể để người khác dễ dàng chụp mũ mình sao? À cô cũng có ý định chụp ảnh đưa cho hắn nhưng không lần nào thành công đấy thôi.
Mỹ Anh khóc đến khàn cả giọng, cả người không ngồi vững mà vật xuống sàn.
- Không phải, tôi không làm vậy? Anh chỉ đang vu khống cho tôi.
Hắn đốt điếu thuốc, hút một hơi rồi thả vào gạt tàn.
- Tôi không có ý định sử dụng cô để cho hắn một bài học nhưng cô lại tự vác xác đến.
Hơn nữa còn không biết thân phận mà dám đến làm phiền Cảnh Nghi còn cô ấy để khoe về cái thai.
Cô cho rằng mình được tôi cưng chiều rồi muốn làm gì thì làm sao?
- Dù sao anh cũng chán cô ta rồi không phải sao?
Trạch Dương nhíu mày đưa ánh mắt lóe sáng của một kẻ sát nhân máu lạnh nhìn cô ta.
- Cô thật ngây thơ, lời nào của tôi nói cô cũng tin và còn mang nó đến cho Cảnh Nghi nữa.
Ban đầu tôi còn tưởng cô được cô ấy và Khánh Phi sử dụng, hóa ra cô ấy hoàn toàn không biết gì?
Mỹ Anh khuôn mặt khổ sở, vặn vẹo đến khó khăn.
- Thì ra là như vậy nên anh mới nói lời nhẫn tâm với cô ta, hóa ra là anh yêu cô ta sao?
Hắn trở nên trầm tư một chút, khóe miệng kéo thành một đường hẹp không hề giống đang cười mà mang đến một vẻ mặt tự đắc dành cho người thắng cuộc.
- Dựa vào việc cô ấy là người được tôi cưng chiều lâu như vậy chẳng phải cô nên sớm hiểu sao?
- Anh không phải là con người? Hóa ra tất cả những bức ảnh ở trường tôi đều do anh làm ra.
Anh đã chặn hết mọi con đường của tôi, đồ đê tiện.
Hắn bước đến gần, nâng mặt cô ta lên.
- Tôi không lấy mạng của cô thì vẫn còn may cho cô đấy.
Video này cũng đã được gửi cho Khánh Phi, cô tìm hắn ta đi, biết đâu hắn sẽ nhận con mình.
À, không, hắn còn tệ hơn tôi nữa.
Con với một tiểu thư lá ngọc cành vàng còn không nhận thì sao lại nhận của một cô gái như cô.
Mỹ Anh như người mất phương hướng, đôi mắt thù hận nhìn Trạch Dương.
- Anh sẽ bị báo ứng, cô ta sẽ không quay về với anh đâu, không bao giờ? Anh sẽ nếm mùi đau khổ đến chết cũng không được tha thứ.
- Việc đó cô không cần phải lo, vì cô đang có thai nên tôi mới để cho cô một cơ hội sống nên đừng có kích động, còn cô không ngại chết thì tôi cũng không ngại xuống tay.
Mỹ Anh sợ hãi lùi người lại, lắc đầu.
- Không...!tôi không muốn chết....không muốn.
Hắn đứng dậy, lạnh lùng bước ra ngoài, buông lại một câu lạnh ngắt.
- Dọn đồ rời khỏi đây, đừng để tôi thấy cô trong tầm mắt nếu không mạng cô sẽ không giữ được đâu.
Cô ta lảo đảo đứng dậy, dọn dẹp và rời đi trong đau thương khốn cùng.
Tất cả những mơ mộng hão huyền đã bị dập tắt, mong muốn bám lấy anh ta, kế hoạch có con với anh ta đều bị dẫm lên không thương tiếc, còn bị đuổi học khi khắp các diễn đàn của trường là ảnh giường chiếu của cô ta.
Vậy mà cô ta đã tưởng người làm chuyện này là Khánh Phi vì muốn trả thù cô đã khiến hắn phá sản.
Cô đã quá tự tin vào chính mình, đã luôn nghĩ rằng không nam nhân nào có thể chống lại cám dỗ của cái đẹp.
Hóa ra đó là sai lầm, một sai lầm mà cô còn quá non nớt để hiểu được.
Cảnh Nghi rời khỏi nhà mà không để ý có người đang theo mình, hôm nay cô có hẹn với Vũ Đan cùng đi khám thai rồi đi mua sắm.
Ra tới đầu đường thì xe Vũ Đan vừa tới, cô mở cửa lên xe, cười tươi.
- Tôi vừa nghe tin tức sáng nay, cô có ngày kết hôn rồi hả?
- Ừ, đầu tháng tới.
Cô phải làm phù dâu cho tôi đấy.
- Lúc ấy sợ tôi không mặc nổi váy nữa, nhìn này, tôi bắt đầu có bụng một chút rồi.
Họ có thai hơn kém nhau tuần, hôm nay Cảnh Nghi sẽ được tuần nên bác sĩ có hẹn làm một loạt các xét nghiệm.
Vũ Đan khám xong thì ra ngoài khuôn viên bệnh viện ngồi đợi.
Cô chưa từng nghĩ hai người còn có thể làm bạn nhưng chuyện này cũng chỉ có cô và Cảnh Nghi biết còn Khánh Phi không hay biết.
Anh vẫn chẳng đoái hoài gì đến cô nhưng làm sao được.
Ba cô là người bảo thủ lại trọng danh dự nên cô không làm khác được.
Cô yêu anh, muốn lấy anh nhưng cảm giác bên cạnh một người mà anh ta không đoái hoài cũng không sung sướng gì? Liệu cuộc hôn nhân này sẽ đến đâu?
- Sao lại buồn rồi? Chúng ta hứa sẽ không buồn đau vì đàn ông để baby của chúng ta sinh ra sẽ xinh đẹp sao?
Vũ Đan không biết mình đã khóc lúc nào, đưa tay lau nước trên má, nhoẻn miệng cười.
- Có lúc lại cứ quên đi nhỉ?
- Cô không nên tự làm khổ mình đâu? Đừng suy nghĩ nhiều, tôi tin sau này anh ấy sẽ quan tâm đến cô khi thấy đứa bé lớn lên từng ngày thôi.
- Liệu ngày ấy có xảy ra không?
- Trước kia tôi chưa từng nghĩ mình sẽ không bao giờ yêu Trạch Dương vậy mà lại yêu anh ta đấy thôi.
Nhưng sao chúng ta lại cứ đi yêu người không yêu mình vậy nhỉ?
Cả hai nhìn nhau cười nhưng trong nụ cười vẫn có muôn phần bi thương.
Họ khoác tay nhau ra xe, rời khỏi bệnh viện.
Mỹ Anh từ phòng sản đi ra, khóe môi khẽ kéo lên.
Hai bàn tay nắm chặt "Vì lí do gì mà các cô đồng loạt có con với hai người họ, tôi có thua kém hai người đâu chứ? Tại sao lại bị trêu đùa? Con tôi cũng không thể sinh ra thì con các người cũng thế mà thôi.
Hai người đừng trách tôi ác, có trách thì nên trách hai gã đàn ông của hai người.
Cả hai người họ không xứng đáng có con.
Vì họ mà tôi bây giờ không chốn dung thân, không được đến trường, không có gì cả...".