Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
———
Tô Noãn Dương đi đến trước mặt Cố Hoài Cẩn, đứng lại, nhẹ giọng dò hỏi.
“Thầy Cố, xin hỏi một chút, anh có yêu cầu gì muốn tôi làm sao?”
“Đúng vậy, thầy Cố, cậu nói nhanh lên, rốt cuộc là có chuyện gì!”
Tiêu Dao chỉ là thuận miệng kêu Tô Noãn Dương một tiếng, cũng không có trông cậy vào cô sẽ thật sự lưu lại.
Nhưng không nghĩ tới Cố Hoài Cẩn thế nhưng lại tiếp lời, cho nên vẻ mặt cười xấu xa mà nhìn anh, biểu tình rõ ràng là đang nói, ta xem ngươi làm như thế nào
Ngay cả Vương Ngọc bên cạnh cũng hứng thú nhìn hai người bọn họ.
Cố Hoài Cẩn xem như không thấy bọn họ đang xem náo nhiệt, chỉ là chuyên chú nhìn Tô Noãn Dương, nghiêm trang hỏi cô.
“Không có gì, em phụ trách phối âm cho nữ chính Phù Sinh?”
“Vâng, đúng vậy.” Chuyện này ngài chẳng phải đã sớm biết rồi à, Tô Noãn Dương ở trong lòng nói, nhưng mặt ngoài vẫn ngoan ngoãn gật đầu trả lời.
“Ừ, vậy em hẳn là biết tôi phối âm cho nam chính?”
“Vâng, em biết ạ.” Làm ơn, cô không ngốc, đương nhiên đã biết. Trong lòng Tô Noãn Dương cấp cho đại thần một ánh mắt xem thường, Cố Hoài Cẩn hôm nay choáng váng sao, hỏi nhiều vấn đề nhàm chán như vậy.
“Ừ, vậy vừa hay, hôm nay tôi đến, chúng ta có thể bắt đầu phối âm cho nam nữ vai chính.”
“A? Mọi người ở đây đều là thu âm riêng, không có làm chung bao giờ” Tô Noãn Dương cảm thấy rất kỳ quái, không phải phối âm chỉ làm từng người thôi sao, như thế nào lại biến thành cùng nhau làm.
“Ừ, đó là bởi vì mọi người là dân chuyên nghiệp, đương nhiên có thể tự mình phối âm. Nhưng là tôi không phải người chuyên nghiệp, cần tìm người chỉ dẫn, ở trong tình cảnh cụ thể mới có thể phối âm được.” Cố Hoài Cẩn mặt không đỏ tim không đập mà nói hươu nói vượn.
“Phốc…” Tiêu Dao không nhịn được mà cười. Cố Hoài Cẩn thật đúng là chịu chơi, vì có thể ở cùng nhau mà không tiếc đem chính mình nói thành yếu kém như thế
Vương Ngọc hình như ngộ ra một số thứ, chỉ cười không nói.
“À à, thì ra là như thế, vậy chúng ta cùng đi lên lầu tập?” Tô Noãn Dương sáng tỏ, cô cứ tưởng đại thần không gì không làm được, thì ra chỉ là ở phương diện diễn kịch là lợi hại, trong phương diện phối âm thì cũng chỉ là người mới
“Ừ, đi thôi.” Cố Hoài Cẩn gật gật đầu, cất bước về phía trước.
Tô Noãn Dương xua tay cáo biệt cùng Vương Ngọc và Tiêu Dao, nhanh chân đuổi kịp Cố Hoài Cẩn.
Thẳng đến lúc không còn nhìn thấy bóng hai người bọn họ, Tiêu Dao mới không nhịn được bật cười ha ha. Ha ha ha, không nghĩ tới Cố Hoài Cẩn cũng có hôm nay, vì ở cùng tiểu bạch thỏ lâu một chút liền giả vờ ngu ngốc, thật tốt thật tốt, có trò hay để xem rồi.
Vương Ngọc liếc mắt nhìn cái người đang điên cuồng cười ha ha, xoay người muốn đi.
“Ai u, Tiểu Ngọc Ngọc, em sao có thể đi như thế, anh cũng muốn học phối âm, em tới dạy anh đi” Tiêu Dao thấy vịt đến bên miệng còn muốn chạy, còn quản cái gì Cố Hoài Cẩn nữa, vội vàng đuổi theo.
“Nhân vật của anh có người phối âm, anh không cần học.” Vương Ngọc vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt, chỉ bước nhanh hơn.
“Ai u, học cái này không phải để chuẩn bị cho sau này sao!” Tiêu Dao tiếp tục mặt dày mày dạn làm nũng, hừ, hôm nay nói cái gì cũng phải khiến Vương Ngọc dọn về nhà, đã dọn ra lâu như vậy, nếu cô ấy lại không có ý quay về, anh ta chẳng phải cùng tay trái tai phải tương thân tương ái cả đời sao?!
Bên kia, Tô Noãn Dương cùng Cố Hoài Cẩn đã tới Lục Bá Thất.
Trong nửa tháng này, cô đã hoàn thành được nửa bộ kịch bản, từ hôm nay trở đi, kịch bản tiến vào đoạn Phù sinh phải tiến vào Xích Phong sơn cùng nhóm kẻ thù ở chung.bg-ssp-{height:px}
Mọi người đều biết, Xích Phong sơn ba năm sẽ tuyển tân đệ tử một lần, đem các để tử muốn bái sư từ ngũ hồ tứ hải tiến đến tụ tập đến cùng nhau, tiến hành tuyển chọn, cuối cùng giữ lại những nhân tài có tư chất tốt hơn, làm mới đồng máu của môn phái, những người đó cũng là trọng điểm bồi dưỡng.
Phù Sinh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để thâm nhập vào trong lòng địch này, sau khi phụ thân chết, mấy năm nay, nàng vẫn luôn bế quan tu luyện.
Luận tư chất, nàng tự nhận mình nhất định sẽ là người xuất sắc nhất trong đám người được đề cử. Nhưng vấn đề là, nàng từ nhỏ tu tập Bích Lạc Các công pháp, cũng chính là Ma giáo tà công trong miệng mấy kẻ chính đạo.
Nói như vậy, thời điểm bất ngờ gặp nguy hiểm, mỗi người theo phản xạ có điều kiện nhất định sẽ sử dụng công pháp mình quen thuộc nhất, đến lúc đó, nàng nhất định sẽ bị bại lộ.
May mắn cha nàng quen biết một vị ngoại thế cao nhân ẩn cư ở Thương Sơn, vị lão tiền bối kia vừa chính vừa tà, trong lòng không phân biệt ma đạo hay chính đạo, công pháp tu luyện cũng là kết hợp các môn phái, ông ta cùng các chủ có chút giao tình, lại rất thích tiểu nha đầu Phù Sinh, từng đem nàng mang đi Thương Sơn dạy mấy năm.
Sau khi lão các chủ chết, Bích Lạc Các liền tan vỡ, đại chiến lần đó lan đến rất nhiều người vô tội. Nhân khẩu tại Bích Lạc Các vốn dĩ ít ỏi, sau sự kiện lần đó, người trên cơ bản đều chết hết, không thì cũng thương bị. Ngay cả nha hoàn thân cận nhất bên người Phù Sinh là Tiểu Thanh cũng chết trong sự kiện đó, còn dư lại chỉ là những người bệnh, Phù Sinh cho bọn họ một ít tiền, rồi đưa bọn họ về nhà.
Phù Sinh không nơi nương tựa, trong lòng chỉ nghĩ muốn báo thù, liền đi Thương Sơn tìm sư phó. Tuy nàng không nói rõ ý đồ, sư phó cũng không hỏi, chỉ là ném cho nàng mấy quyển sách, sau đó liền mặc kệ nàng.
Phù Sinh không rõ ý của sư phó, nhưng vẫn chiếu theo quyển sách kia luyện tập, sau khi luyện nàng mới phát hiện, bên trong quyển sách chứa rất nhiều công pháp các môn phái, vừa lúc có thể cùng công pháp Bích Lạc Các của nàng dung hợp với nhau, cũng hỗ trợ lẫn nhau, như vậy đối với nàng có trợ giúp rất lớn.
Hiện tại, nếu nàng ra tay, người khác nhiều nhất chỉ cảm thấy phong cách quỷ quyệt, sẽ không ai đem nàng cùng Bích Lạc Các liên quan với nhau.
Phù Sinh lúc này mới thế hiểu rõ tâm ý của sư phó, trong lòng cảm thấy ấm áp. Vị này tuy hành sự không theo quy tắc, làm việc hoàn toàn xem tâm tình, lại là một ngoại thế cao nhân, nhưng ông ấy vẫn luôn đối đãi với nàng như con gái
Nàng nghĩ, nàng là người may mắn nhất thế gian này, trước lúc phụ thân mất, tất cả mọi người ở Bích Lạc Các đều đối xử với nàng rất tốt, sau khi phụ thân đi, nàng vẫn còn có sư phó.
Trước khi nàng đi, sư phó lấy ra rượu quế hoa vẫn luôn chôn ở dưới gốc cây, gõ cửa phòng Phù Sinh.
“Nha đầu, ra đây bồi ta uống một chén.”
Hai thầy trò ngồi trong viện uống rượu, không nói câu gì.
Sau khi uống mấy chén, Phù Sinh có chút say, ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, ngắm những ngôi sao lấp lánh.
Phù Sinh chỉ vào những ngôi sao trên bầu trời, cười hì hì quay sang sư phó nói.
“Sư phó, con nghe nói người sau khi chết, liền hóa thành ngôi sao trên bầu trời đi, ngài nói, bầu trời nhiều ngôi sao như vậy, ngôi sao nào mới là người Bích Lạc Các ta?”
Sư phó không nói gì, vẫn trầm mặc như cũ tiếp tục uống rượu.
Phù Sinh cũng không cần sư phó sẽ trả lời nàng, tự mình tiếp tục nói.
“Sư phó, người biết không, kỳ thật con rất cảm kích người. Cảm kích người thu lưu, cũng cảm kích người dạy dỗ. Tuy rằng ngài không hỏi, nhưng con biết người nhất định biết trong lòng con nghĩ cái gì. Kỳ thật, con cũng không biết con làm như vậy rốt cuộc đúng hay không, nhưng con nhất định phải làm vậy, chỉ cần nghĩ đến người của Bích Lạc Các từ trên xuống dưới, nhiều người như vậy, đều chết thảm, lại còn là vì thứ lý do chó má chính ma bất lưỡng lập, con liền cảm thấy, tất cả thật quá vớ vẩn.”
Phù Sinh lại uống một ngụm rượu, nâng tay che mặt, trong lòng rất thống khổ. Hai năm, nàng vẫn như cũ không quên được mỗi người trong Bích Lạc Các, không quên được những người làm bạn cùng nàng trưởng thành, cùng chơi với nàng. Đến bây giờ, nàng vẫn còn nhớ rõ mỗi câu, mỗi một sự kiện trong Các.
Ngày mùng bảy tháng bảy.
Ngày đó, vẫn giống như mọi ngày, trời sáng khí trong, gió mát ấm áp dễ chịu. Nhưng mỗi người đều biết, ngày đó, cùng ngày thường không giống nhau.
Bích Lạc Các cùng các đại môn phái chính đạo đã tranh đấu gay gắt rất lâu, tuy ngoài mặt hai bên bình thường, gió êm sóng lặng, kỳ thật đã sớm ngấm ngầm đấu đá, sóng gió mãnh liệt. Rốt cuộc có một ngày, lão các chủ không còn kiên nhẫn.
Hắn đã sớm đã chịu đủ rồi, những ám toán luôn không dứt, mỗi ngày thay đổi một phương thức để so đo, liền phái người đi tìm người đứng đầu chính phái chưởng môn Xích Phong sơn, yêu cầu ở ngày mùng bảy thánh bảy tại Bích Lạc Các trên Lê Sơn, làm một trận quyết đấu quang minh chính đại, thắng làm vua thua làm giặc, dùng một lần quyết đấu này phân định rõ ràng.
Chưởng môn Xích Phong sơn cũng đã sớm chán ghét kiểu ngầm tranh đấu này, liền vui vẻ đáp ứng, hứa hẹn ngày mùng bảy tháng bảy ở Lê Sơn một lần phân thắng bại, trước đó, hai bên đều không được quấy rầy lẫn nhau, đển song phương chuẩn bị cho chiến tranh.
Nhưng ai cũng không thể nghĩ đến, trước đại chiến một tháng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.