Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Đồng Vãn Thu rốt cuộc vẫn bị mời ra ngoài, Tô Noãn Dương nhìn bộ dạng lạnh lùng sắc bén ngang ngược của cô ta, nhỏ giọng nói với Lâm Hải.
“Cảm ơn.”
Lâm Hải kỳ quái liếc mắt nhìn cô một cái, hình như là lại đang nhìn một người ngu ngốc khác.
“Cảm ơn cái gì? Tôi là sợ chậm trễ thời gian nữa cô sẽ bị ảnh hưởng mà càng ngốc, nên mới đem ném cô ta ra ngoài, cô tưởng tôi đang giúp cô à?”
“……” Quả nhiên, không thể tùy tiện nói chuyện với người này, Tô Noãn Dương cúi đầu, thông minh lựa chọn im miệng, không nói cái gì nữa.
“Xem đủ chưa? Đủ rồi vậy tiếp tục làm việc.”
Lâm Hải nhàn nhạt ra lệnh, mọi người lập tức đình chỉ ngây ngốc, giống như được lên dây cót, sôi nổi công việc lu bù.
Tô Noãn Dương cũng đi trở về vị trí của mình, ngồi xuống, bắt đầu tiếp tục quay chụp.
Không biết là Đồng Vãn Thu châm chọc kích thích cô, hay do Lâm Hải độc miệng kích phát.
Kế tiếp, Tô Noãn Dương thế nhưng không có lại xuất hiện NG, một lần liền quay xongg quảng cáo.
( NG: no good thuật ngữ trong phim ảnh chỉ cảnh quay hỏng)
Trên màn ảnh, cô gái tóc dài đến eo, lọn tóc dài màu mật uốn lượn, cuộn sóng ngoan ngoãn nằm trên người, cô hướng về phía màn ảnh, cong môi, trưng bày một nụ cười mỉm hoàn mỹ. Sắc ánh đèn nhu hòa rơi trên người cô, bao bốc cả người càng khiến cô thêm sạch sẽ.
“Qua.” Lâm Hải nhìn màn ảnh, khẽ mở môi mỏng, nhàn nhạt nói câu qua.
“Ha!” Tô Noãn Dương như được giải phóng, rốt cuộc cũng xong.
Có câu nói vạn sự khởi đầu nan, cảnh đầu tiên thành công đã khích lệ Tô Noãn Dương, rất nhanh,
“Được rồi, kết thúc công việc!” Lâm Hải rốt cuộc thẩm xong cảnh cuối cùng, ra lệnh một tiếng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng được giải thoát rồi.
Tô Noãn Dương cũng từ ghế trên đứng lên, chậm rãi dạo bước đến trước mặt Lâm Hải.
“Lâm đo diễn, cảm ơn anh, vất vả rồi.” Cô thật cẩn thận mở miệng, chờ đợi anh ta lại cho một đợt độc miệng nữa.
“Ừ, cô cũng vất vả.” Lâm Hải gật gật đầu, thuận miệng đáp lại một câu. Thái độ chưa nói là thân thiện, nhưng ít ra không hề độc miệng.
“…”
Tô Noãn Dương nghe lần đầu tiên anh ta nói ra duy nhất một câu lời hay, có chút kinh ngạc, ồ, miệng chó cũng có thể phun ra ngà voi?
“Làm sao vậy? Còn muốn nghe mắng?”
Đợi vài giây, cũng chưa thấy cô phản ứng lại, Lâm Hải ngẩng đầu, hài hước nhìn vẻ mặt mộng du của cô.
“Không không không, vậy Lâm đo diễn, tôi đi trước?” Ai muốn nghe mắng? Cô cũng không phải là thể chất chịu ngược!
“Ừ…à Chờ đã.” Lâm Hải phản ứng lại đây, gọi Tô Noãn Dương đã xoay lại.
“Vâng? Làm sao vậy Lâm đo diễn?” Không thể nào, chẳng lẽ thật đúng là phải nghe mắng?
“Tôi hỏi cô, cô lúc trước có đúng là không có kinh nghiệm quay phim?”
“Không có.” Tô Noãn Dương có chút kỳ quái, nếu có thì tốt rồi, cũng không bị mắng đến mức thành như vậy.
“Chuyện đó trước có người đã dạy cô?”
“Vâng, là Cẩn Du, à không phải, A Cẩn đã dạy tôi mấy ngày.”
“Ừ, tôi biết rồi, cô có thể đi rồi.”
“Ách, vậy, tạm biệt.”
“Hẹn gặp lại.”
Tô Noãn Dương và Vương Ngọc cùng nhau rời khỏi khu ghi hình, sờ đầu có chút nghĩ không thông, vì sao Lâm Hải lại hỏi cô vấn đề kỳ quái này.
Trong phòng, Lâm Hải nhìn màn ảnh hiện lên hình ảnh cô gái ngây ngô, như suy tư nghĩ gì đó.
Đêm, Tô Noãn Dương mới từ siêu thị trở về, liền thấy được liên hoàn call đoạt mệnh của Cố Hoài Cẩn.
Anh ở nơi khác quay phim hôm nay mới khai máy, buổi sáng đã không ở thành phố A.
“Alo, Cẩn Du?” Tô Noãn Dương ôm gối, tiếp điện thoại Cố Hoài Cẩn.
“Vừa rồi sao không nghe điện thoại?” Thanh âm Cố Hoài Cẩn từ đầu kia di động truyền đến, ồn ào hỗn loạn, nghe như đang ở bên ngoài.
“Vừa rồi em đi siêu thị dưới lầu mua chút đồ vật, anh còn đang quay sao?”
“Ừm, anh còn ở phim trường.”
Cố Hoài Cẩn thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi gọi nhiều cuộc điện thoại như vậy cô cũng không bắt máy, anh còn tưởng cô xảy ra chuyện gì.
“Ăn cơm chưa?” Còn ở phim trường? Tô Noãn Dương ngẩng đầu thoáng nhìn, đã giờ, nếu không ăn cơm, anh khẳng định lại đau dạ dày.
“Ăn rồi, Tô Tô, anh có việc muốn hỏi em.” Cố Hoài Cẩn một bên trả lời, liền hỏi chính sự.
“Làm sao vậy?” Trong lòng Tô Noãn Dương biết, anh khẳng định muốn chuyện Đồng Vãn Thu hôm nay.
“Anh nghe Tiêu Dao nói, hôm nay Đồng Vãn Thu đến chỗ em ghi hình?” Quả nhiên, anh hỏi chính là chuyện Đồng Vãn Thu.
“Vâng, cô ta có tới.” Tô Noãn Dương không chút để ý trả lời.
“Vậy em có sao không? Cô ta lại tìm em gây phiền à?”
Cố Hoài Cẩn vội vàng dò hỏi, anh không ở bên cạnh, cô gái nhỏ lại nói quá hiền lành, chỉ cần đừng để bị khi dễ là được rồi.
“Không có, cô ta tới xin lỗi em.”
“Xin lỗi?” Cố Hoài Cẩn nhíu mày, Đồng Vãn Thu đây là lại muốn làm cái gì.
“Vâng, anh yên tâm đi, em một chút ủy khuất cũng không, là Lâm đo diễn đem cô ta đuổi ra ngoài.”
“Lâm đo diễn?”
“Vâng, là Lâm Hải!”
“Ừ, anh biết rồi, mấy ngày nay không có gì chuyện gì thì em cũng đừng ra cửa, bộ phim này rất nhanh sẽ quay xong, chị anh nói bộ phim kia cũng đã có kịch bản, hai ngày nữa sẽ đem kịch bản cho em, em cứ ở nhà chuyên tâm đọc đi, ngoan, chờ anh trở về.”
“Vâng!” Tô Noãn Dương cười đáp ứng, gật đầu như giã tỏi.
Cố Hoài Cẩn cúp điện thoại, suy tư những lời vừa rồi Tô Noãn Dương nói.
Cái tên Lâm Hải này, anh đương nhiên biết.
Trong giới mấy năm gần đây bỗng nhiên nhảy ra một con hắc mã, vừa ra tay liền cầm đi vài cái giải thưởng, được tôn sùng là đạo diễn thiên tài, nghe nói anh ta đối với diễn viên yêu cầu rất nghiêm khắc, nói chuyện cũng không dễ nghe, tại sao lại vô duyên vô cớ giúp Tô Tô, một diễn viên phối âm nhỏ người trước nay cũng chưa xuất hiện ở trước màng ảnh?bg-ssp-{height:px}
Cố Hoài Cẩn không rõ, nhưng chỉ còn không có tới mấy ngày, anh sẽ biết đáp án.
“Alo, Tiêu Dao?” Buổi sáng hôm nay, Cố Hoài Cẩn không phải diễn, lười biếng làm trạch nam trong khách sạn xem kịch bản.
“A Cẩn, cậu biết gì chưa, công ty quản lý của Lâm Hải vừa rồi gọi điện thoại cho Vương Ngọc, chỉ tên nói muốn mời Tô Tô diễn phim mới của anh ta.”
“Lâm Hải?”
“Đúng vậy, chính là đạo diễn thiên tài Lâm Hải!”
“Vì sao?”
“Nguyên nhân thì anh ta chưa nói, chỉ là nói thù lao đóng phim sẽ cao hơn so với thị trường %.”
“Nhân vật gì? Nhưng chắc không là nữ chính.”
“Chích xác không phải nữ chính, mà là nữ số .”
“Ừ, Tô Tô có ý gì không?”
“Vương Ngọc còn chưa nói cho cô ấy biết, mình trước tiên thông báo cho cậu một tiếng.”
“Ừ, mình biết rồi, cảm ơn.”
“Anh em với nhau nói cái gì cảm ơn, không bằng trực tiếp mời mình ăn cơm đi?”
“Lăn, cúp đây.”
Cúp điện thoại, Cố Hoài Cẩn trầm ngâm một lát, quyết định vẫn không gọi cho Tô Noãn Dương.
Nếu Cố Hoài Cẩn đang bình tĩnh chờ đợi, Tô Noãn Dương bên này có vẻ có chút mông vòng. ( mông lung + lòng vòng)
Cô ngơ ngác nhìn Vương Ngọc.
“Chị Vương Ngọc, chị xác định không phải điện thoại lừa đảo chứ?”
Lâm Hải sao có thể để cô biểu diễn trong phim của anh ta, đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cả ngày kia Lâm Hải mắng cô như thế nào.
“Chị đã xác định không phải lừa đảo, cho nên Tô Tô, chị đến đây là muốn hỏi em một chút, em nghĩ như thế nào?”
“Em…, em không biết.”
Tô Noãn Dương rõ ràng có chút luống cuống, để cô quay một cái quảng cáo tuyên truyền thì còn có thể miễn cưỡng chắp vá, quay phim truyền hình, cô hoàn toàn không làm nổi đâu!
“Vậy em nên nghĩ kĩ lại, đây là cơ hội rất tốt, em có thể mượn cơ hội này xuất hiện trên màng ảnh, không còn chỉ là diễn viên phối âm.”
“Nhưng mà chị Vương Ngọc, em không nghĩ mình sẽ muốn lên màng ảnh, làm phối âm em thấy rất đủ rồi.”
“Ai, Tô Tô, vậy chị chỉ có thể trực tiếp nói rõ với em đi. Làm người đại diện của em, chị hy vọng em đồng ý.”
“Trước tiên không nói địa vị của Lâm Hải trong giới này, cho dù không có những cái giải thưởng kia, thực lực của anh ta mọi người cũng rõ như ban ngày, những nữ diễn viên cùng anh ta hợp tác qua, cuối cùng đều đạt được các giải thưởng diễn viên xuất sắc.”
“Huống chi em còn không phải diễn viên chính quy, em xuất thân từ phối âm, cái này càng tăng thêm vài phần thần bí, rốt cuộc là kỹ thuật diễn rất tốt, hay thiên phú rất cao, mới có thể được Lâm Hải coi trọng?”
“Người khác sẽ nghĩ như vậy, tự nhiên cũng sẽ chú ý em, vậy em cùng anh ta quay xong bộ này, nếu thành quả không tệ lắm, vậy em khẳng định sẽ được nhiều người chú ý chính thức nhập giới diễn viên, nếu thành quả không phải đặc biệt tốt cũng không quan trọng, đầu trọc không sợ bị nắm tóc, cùng lắm thì em lại trở về phối âm.”
“Hơn nữa chị luôn cảm thấy em sẽ có thành quả tương đối tốt, Lâm Hải ở trong giới có tiếng nghiêm khắc, điểm này chị tin tưởng em đã thấy rồi, nếu anh ta có thể nhìn trúng em, đã nói lên em nhất định có chỗ hơn người, có thiên phú của em, hơn nữa còn có anh ta bồi dưỡng, chị tin tưởng tương lai khẳng định em sẽ trở thành ngôi sao.”
“Quan trọng nhất chính là, em không phải luôn cảm thấy mình không xứng với Cố Hoài Cẩn sao? Nếu lần này em có thể thành công, vậy cũng coi như em có thể bắt đầu cùng Cố Hoài Cẩn vai sóng vai, tuy rằng nói không có khả năng đuổi được nhanh như vậy, nhưng cũng xem như là một mở đầu tốt.”
“Nói ngắn lại, về tình về lý, chị đều hy vọng em có thể đáp ứng, tất nhiên đây chỉ là ý kiến của chị, em tự suy nghĩ lại nhé?”
Vương Ngọc nói xong một đống lời này liền rời đi, để lại Tô Noãn Dương một người ngồi trên sô pha trầm tư.
Sau một lúc lâu, cô quyết định gọi điện thoại cho Cố Hoài Cẩn.
Đối phương giống như đang ở chờ cô gọi điện, chỉ kêu lên vài tiếng, điện thoại đã được kết nối.
“Alo, Tô Tô?”
“Cẩn Du, vừa rồi chị Vương Ngọc nói với em Lâm Hải đạo diễn muốn em biểu diễn phim mới của anh ta.”
“Ừ, anh biết.”
“Anh biết? Sẽ không phải lại là Tiêu Dao miệng rộng kia nói chứ.”
“Ừ, không nói đến cậu ta trước, em nói cho anh biết, em nghĩ như thế nào?”
“Em muốn đi.”
“Ừ?”
“Cẩn Du, em muốn đi. Kỳ thật ngay từ đầu em cũng không nghĩ đi, tuy rằng chị Vương Ngọc nói rất nhiều, cái gì đi đến trước ống kính, cái gì thăng chức rất nhanh, nhưng những thứ này em đều không để bụng, anh biết, em không phải diễn viên chuyên nghiệp, những thứ này em căn bản không am hiểu, quay một cái quảng cáo tuyên truyền thôi cũng bị Lâm đo diễn mắng đến máu chó phun đầu, càng đừng nói là phim truyền hình.”
“Nhưng chị Vương Ngọc tỷ nói với em, đây là một cơ hội để có thể đuổi kịp anh, em nghĩ, đúng là như vậy.”
“Nếu em chỉ là làm một tiểu phối âm nho nhỏ, mặc kệ em có làm tốt thế nào, người xem đều không khả năng biết đến em, bọn họ chỉ biết nói em là bạn gái Cố Hoài Cẩn, nói em là chim sẻ nhỏ không xứng với anh, nhưng nếu em đi lên phía trước, mọi người có khả năng sẽ nhớ kỹ em, có khả năng sẽ cảm thấy, kỳ thật em rất xứng đôi với anh.”
“Cho nên Cẩn Du, em nghĩ kỹ rồi, em muốn đi đóng phim, mặc kệ có bao nhiêu khổ có bao nhiêu khó, em đều phải đi, bởi vì em muốn cùng anh sóng vai đứng, muốn cùng anh đứng trên đỉnh cao, muốn mọi người nói, đây là Cố Hoài Cẩn và Tô Noãn Dương, vâng, chính là như vậy, cho nên em phải đi!”
Tô Noãn Dương một hơi nói rất nhiều, Cố Hoài Cẩn đều im lặng không nói một chữ nào, chờ cô nói xong, anh mới nhẹ giọng dò hỏi.
“Em muốn đi, là bởi vì anh?”
“Vâng!”
“Vậy đừng đi nữa, ở trong lòng anh, ngoại trừ em, không ai có thể xứng với anh. Mặc kệ em là tiểu phối âm, hay là đại minh tinh, em chính là Tô Noãn Dương, anh căn bản không để bụng người khác nghĩ như thế nào, em hiểu không?”
“Em biết, Cẩn Du, em biết anh không để bụng, nhưng em để ý.”
Cô hy vọng bản thân có thể ưu tú một chút, lại ưu tú hơn một chút nữa, như vậy mới có thể sánh vai với người tốt như anh.
Phần tâm tình, anh có thể hiểu không?
Cố Hoài Cẩn không nói gì, Tô Noãn Dương cũng không lên tiếng, trong di động chỉ có tiếng dòng điện xẹt qua, cùng tiếng hít thở nhợt nhạt của anh.
Không biết qua bao lâu, anh thở dài, thỏa hiệp nói.
“Anh đã biết, Tô Tô, nếu đây là em muốn, vậy em cứ làm đi. Mặc kệ em làm gì, anh đều sẽ ủng hộ em.”
Anh hiểu, tâm tình của em anh đều hiểu.
Nhưng tâm tình của anh, em có hiểu hay không?
Truy đuổi lâu như vậy ánh dương rốt cuộc cũng chỉ vì anh mà sáng lên, sao anh có thể buông ra tay em, cô gái nhỏ của anh, Tô Noãn Dương của anh.
Lời beta: chương sau thịt ngập đầu