Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Thẳng đến lúc ngồi trên xe Cố Hoài Cẩn, Tô Noãn Dương cũng không biết vừa rồi cô bị trúng cái gì lại đồng ý anh.
Nhưng mặc kệ như thế nào, đồng ý thì cũng đồng ý rồi, tên đã gương cung không có lí do gì không bắn, Tô Noãn Dương cũng không keo kiệt đến mức lật lọng, cho nên đành phải trưng vẻ mặt mù mịt đi theo Cố Hoài Cẩn lên xe.
Xe đầu tiên đi tới chung cư Tô Noãn Dương thuê, tuy rằng nói hai người vừa mới đã đồng ý sống chung, nhưng rất rõ ràng, hiện tại bọn họ còn không thể bắt đầu liền, bởi vì họ còn phải chạy tới phim trường làm việc.
Tô Noãn Dương quên lấy chìa khóa, may mà tối hôm qua Cố Hoài Cẩn đã liên hệ với trợ lý Tiểu Trần, suốt đêm giúp Tô Noãn Dương thay đổi khoá cửa.
Bởi vì không có giấy chứng nhận thân phận Tô Noãn Dương cùng giấy chứng nhận bất động sản, cho nên quá trình đổi khóa có chút khó khăn, nhưng cũng không quan hệ, có Cố đại thần ra tay, vô luận chuyện có rườm rà cỡ nào đều có thể giải quyết.
Vì thế, Tô Noãn Dương mới có thể cầm chìa khoá mà tiểu Trần đưa, mở cửa nhà, thu thập hành lí mấy ngày nay, cùng Cố Hoài Cẩn đi đến thành điện ảnh.
Tới khách sạn, Tô Noãn Dương còn không kịp đi xem phòng mình, liền bị Cố Hoài Cẩn kéo vào phòng anh, mỹ danh rằng là thay chị gái nhà mình tỉnh tiền, nhưng Tô Noãn Dương thật sự rất muốn nói cho anh biết cái này chị NhuTrăn đã trả rồi.
Cứ như vậy, hai người tuy rằng không có ở chung tại nhà Cố Hoài Cẩn, nhưng lại ở chung trong khách sạn.
Lần này Tô Noãn Dương phụ trách kịch bản, kỳ thật là bộ phim không thể nào hấp dẫn người trẻ tuổi, nội dung chính là truyền kì cả đời của một nữ đặc vụ thời dân quốc, người nằm vùng trong lòng địch nhân.
Lúc vừa nhận được kịch bản, Tô Noãn Dương liền biết phòng bán vé của bộ điện ảnh này có khả năng chỉ tạm được, người bình thường rất ít nhìn đến thể loại phim này nên rất rõ ràng tỉ lệ phòng bán vé sẽ không quá cao, các diễn viên phối âm khác có khả năng sẽ trực tiếp cự tuyệt bộ phim này, vừa mệt nhọc vừa không được gì, nhưng Tô Noãn Dương không có, cô chỉ đề ra một yêu cầu nhỏ.
Đó chính là phối âm cho vị nữ đặc vụ này từ nhỏ đến lớn ngay cả khi già đi nhất định đều phải để một mình cô phụ trách.
Đưa ra yêu cầu này, kỳ thật có chút tùy hứng, bởi vì mỗi người thanh âm đều có giới hạn, đối với một người trưởng thành mà nói, để cô đi phối âm cho bà lão hay đứa nhỏ kỳ thật có chút cố hết sức.
Cô đưa ra yêu cầu này, đoàn phim đương nhiên là không có khả năng đồng ý, Vương Ngọc và Cố Nhu Trăn vì việc này cũng tới khuyên cô rất lâu, nhưng cô lại không chút nhượng bộ nào, nói đây là yêu cầu duy nhất của cô, chỉ cần có thể đạt tới điểm này, cho dù không có thù lao phối âm cũng không sao.
Về sau, nhân viên công tác đoàn phim nghe xong mấy phần biểu diễn của Tô Noãn Dương lúc trước, phát hiện cô đã từng phối âm cho trẻ nhỏ và bà lão trong rất bộ nhiều kịch truyền thanh, bao gồm cả bộ “Kiếp phù du”, lúc đó cô cũng đảm nhiệm phối âm Phù Sinh lúc nhỏ.
Hơn nữa Cố Nhu Trăn vẫn luôn vì cô mà tranh thủ, đoàn phim cân nhắc thật lâu, cuối cùng miễn cưỡng đáp ứng yêu cầu này.
Nhưng mà dù sao cũng là phối âm cho phim điện ảnh, không phải kịch truyền thanh, cho nên đoàn phim cũng nói, nếu thông qua thử nghiệm phát hiện Tô Noãn Dương không thể đảm nhiệm phối âm cho giọng trẻ con và bà lão, thì cô nhất định phải đồng ý sự sắp xếp của đoàn phim, để diễn viên phối âm khác tới tham diễn.
Tô Noãn Dương đương nhiên là vui vẻ đồng ý.
Bận bận rộn rộn, đi sớm về trễ mấy ngày, cô rốt cuộc cũng đem thời kì thiếu niên của nữ chính phối âm thuận lợi hoàn thành.
Ngày mai chính thức bắt đầu giai đoạn phối âm cho thời trẻ con và lúc tuổi già.
Buổi tối hôm nay, Tô Noãn Dương ăn xong cơm, liền ra ngồi sô pha phòng khách, bắt đầu xem kịch bản, nghiền ngẫm cảm tình, chuẩn bị cho công việc phối âm ngày mai.
Vừa vặn buổi tối hôm nay Cố Hoài Cẩn cũng không có lịch quay, cho nên an vị ở bên người cô xem người ngồi đó lầm bầm lầu bầu.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt không chút son phấn của cô, cô cúi đầu, mặt mày chuyên chú nhìn kịch bản trong tay, vài sợi sợi tóc tán loạn rơi trên mặt cô cũng không chú ý, vẫn luôn lặp lại nhắc mãi cái gì.
Qua hồi lâu, cô rốt cuộc ngừng miệng, buông kịch bản trong tay, ngả người về phía sau, dựa lưng trên sô pha.
“Học xong rồi?” Cố Hoài Cẩn ôn nhu dò hỏi.
“Vâng.” Tô Noãn Dương có chút mệt mỏi, duỗi tay xoa xoa ấn đường, thở dài.
“Cẩn Du, anh cũng cảm thấy em rất tùy hứng sao?”
“Tùy hứng?” Cố Hoài Cẩn nhướng mày.
“Đúng vậy, em nhất định một hai yêu cầu để một mình phối âm toàn bộ, anh có giống người khác cảm thấy em rất tùy hứng còn thích làm nổi không?”
“Em nói đi?”
Cố Hoài Cẩn có chút buồn cười, cô gái này là nghĩ như thế nào, lại đi hỏi anh loại vấn đề này.
Tùy hứng? Cô nếu thật sự tùy hứng thì tốt rồi, anh thật ra còn ước gì cô có thể tùy hứng một chút, miễn cho giống như bây giờ luôn miên man suy nghĩ làm chính mình đau lòng.
“Em cảm thấy anh khẳng định sẽ không nghĩ như vậy!”
Tô Noãn Dương mở mắt ra, lấy lòng hướng Cố Hoài Cẩn cười cười, sau đó cầm cánh tay anh, nằm vào trong lòng anh.
“Ừm, làm sao vậy, có người nói em như vậy à?”
Cố Hoài Cẩn thưởng thức sợi tóc của Tô Noãn Dương, làm như vô tình dò hỏi.
“Không có, mọi người đều rất tốt, không có người nào nói em, đều rất chiếu cố giúp đỡ em, đối với em rất tốt.”
Tô Noãn Dương không muốn để Cố Hoài Cẩn lo lắng, vội vàng mở miệng phủ nhận.
Nhưng mà, chân tướng mọi chuyện như thế nào, không cần cô nói Cố Hoài Cẩn đều biết.
Người đầu tư cho bộ điện ảnh này là chị gái của Cố Hoài Cẩn, mà Tô Noãn Dương lại là bạn gái của Cố Hoài Cẩn, cho nên tự nhiên sẽ có rất nhiều người cảm thấy cô cậy người trong nhà, bên ngoài ngại bọn anh nên cho cô chút mặt mũi, nhưng sau lưng đã sớm đem cô nói đến phương trời nào rồi.bg-ssp-{height:px}
Huống chi cô còn đưa ra yêu cầu tùy hứng như vậy, người không hiểu biết cô nghe xong, khẳng định cảm thấy cô ỷ thế hiếp người, lợi dụng quan hệ muốn nổi bật, kỳ thật cô có thể cảm giác được mọi người cố ý hoặc vô tình biểu lộ ra không thích, nhưng cô cũng không thể nói gì.
Bởi vì cô là bạn gái Cố Hoài Cẩn, không thể để anh mất mặt.
Hơn nữa vốn dĩ cô cũng không am hiểu xử lý loại chuyện này, đương nhiên cũng cũng chỉ có thể kệ bọn họ tỏ vẻ xa cách.
Cố Hoài Cẩn nhìn đến biểu tình miễn cưỡng cười vui của cô, liền biết cô nhất định đã chịu ủy khuất, nhưng anh cũng không tính toán ra tay làm cái gì.
Bởi vì những chuyện này đều là chuyện cô cần phải trải qua, người khác không tán thành, không ủng hộ, không hiểu.
Còn có người ghen ghét, bịa đặt, chửi bới.
Những chuyện này đều là chuyện mỗi một vị nhân vật công chúng đều phải trải qua, hiện tại chẳng qua là cùng nhân viên công tác của đoàn phim có chút hiểu lầm mà thôi, về sau khả năng cô còn phải trải qua chuyện càng nhiều người hiểu lầm, nếu hiện tại giúp cô xử lý những việc này, đây không phải giúp cô, mà là cản trở cô trưởng thành.
Nghĩ tới nghĩ lui, Cố Hoài Cẩn cuối cùng chỉ vỗ vỗ gương mặt cô, ôn nhu an ủi nói.
“Tô Tô, không cần nghĩ quá nhiều, anh nói rồi, em phải dựa vào thực lực để chứng minh chính mình, không cần để ý người khác nói gì, đừng tự mình rối loạn mình, em rất tuyệt, mặc kệ như thế nào, anh đều sẽ vô điều kiện ủng hộ em.”
“Vâng, Cẩn Du, những việc này em đều biết! Cảm ơn anh, cảm ơn anh vẫn luôn vô điều kiện ủng hộ em, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực không để anh mất mặt!”
“Ừm, mất mặt cũng không sao, cùng lắm thì không làm, về nhà anh nuôi em.”
“……”
Hai người đã ở bên nhau rất lâu, nhưng Tô Noãn Dương vẫn không có biện pháp miễn dịch với những lời âu yếm của Cố Hoài Cẩn, cho nên cô thông minh lựa chọn nói sang chuyện khác.
“Cẩn Du, anh biết em vì sao nhất định kiên trì tự mình phối âm không?”
“Hửm?” Cố Hoài Cẩn hiểu rõ ý nghĩ của cô, cũng không vạch trần, mà phối hợp với cô tiếp tục dò hỏi.
“Bởi vì em cảm thấy cái này với em mà nói là một lần khiêu chiến, cũng là một lần cơ hội.”
“Từ trước tới nay em chưa từng thử qua lần diễn xuất lớn vượt độ tuổi như vậy, cho nên em thật sự rất chờ mong biểu hiện của bản thân, cũng rất muốn biết em rốt cuộc có thể làm được đến trình độ nào, đây cũng là nguyên nhân lớn nhất lúc trước em đồng ý nhận kịch bản.”
“Ừm, anh biết, đừng nghĩ quá nhiều, ngày mai cố lên.”
Cố Hoài Cẩn gật gật đầu, anh đương nhiên biết trong lòng cô suy nghĩ cái gì, cho nên lúc trước chị gái muốn anh giúp đỡ hỗ trợ khuyên nhủ cô đừng cố chấp như vậy, anh mới không đồng ý, cô có ước mơ mà cô muốn theo đuổi, anh không có biện pháp giúp cô hoàn thành, nhưng nhất định sẽ giúp cô giữ gìn.
“Vâng, anh cũng cố lên.”
Tô Noãn Dương ngáp một cái, mơ mơ màng màng nói.
“Ai, Cẩn Du, trong lòng anh thực sự quá thoải mái, chỉ cần tựa vào em thấy không còn mệt mỏi nữa.”
Nghe cô nói như vậy, Cố Hoài Cẩn chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô gái ngốc này, vừa rồi còn chí khí hào hùng đàm luận với anh, lúc này mới qua vài phút liền chạy đi tìm Chu Công.
“Ngủ đi, ngủ ngon.”
Nhưng mà anh cũng không nói gì thêm, cúi đầu khẽ hôn ấn đường cô một cái, sau đó đem cô bế lên, đặt vào giường lớn trong phòng ngủ.
Rửa mặt, tắt đèn, ôm nhau đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tô Noãn Dương bị chuông báo đánh thức, Cố Hoài Cẩn đã sớm rời khỏi khách sạn đến phim trường.
Cô còn buồn ngủ mở mắt, phát hiện trên tủ đầu giường đặt một ly nước sôi để nguội, ly pha lê còn đè một tờ giấy.
【 Tô Tô, đừng nghĩ quá nhiều, em là nhất, cố lên. 】
Thế bút hào hùng, mạnh mẽ hữu lực, vừa thấy liền biết là chữ viết của Cố Hoài Cẩn, Tô Noãn Dương lấy tờ giấy, trịnh trọng nói với chính mình.
“Tô Noãn Dương, cố lên! Mày không thể để mất mặt!”
Tự cổ vũ xong, cô vừa lòng gật gật đầu, bắt đầu thay đồ.
Xuống lầu, Vương Ngọc đã ở đại sảnh khách sạn chờ cô, hai người đơn giản ăn chút điểm tâm rồi đi đến Lục Bá Thất.
Hôm nay Lục Bá Thất có chút náo nhiệt, đạo diễn phối âm cùng chị Nhu Trăn đều ở đó, trừ bọn họ, còn có hai vị diễn viên phối âm có chút danh tiếng.
Nhìn thấy thế này, Tô Noãn Dương không khỏi bắt đầu cười khổ, nhìn dáng vẻ bọn họ, nếu cô phát huy không tốt, vậy sẽ lập tức tới thay đổi người, thật đúng là ứng câu nói kia, thời gian chính là sinh mệnh, thời gian chính là tiền tài, một chút cũng không thể lãng phí.
Cố Nhu Trăn nhìn đến Tô Noãn Dương đi tới, vội vàng đứng lên, có chút xin lỗi nói.
“Tô Tô, thực xin lỗi, xu thế bộ điện ảnh này không phải một mình chị có thể quyết định, chốc lát nữa em nhất định phải cố lên, đừng khẩn trương, mặc kệ thế nào, ở lòng chị em đều là tốt nhất.”
“Vâng, không sao chị Nhu Trăn, chị có thể vì em tranh thủ đến một bước này em đã rất cảm kích, en nhất định sẽ cố gắng thật tốt, không để chị mất mặt.”
Nói xong, cô vỗ vỗ tay Cố Nhu Trăn, hít sâu một hơi, đi vào Lục Bá Thất.