Edit: Doãn Y Y
Beta: Doãn Uyển Du
Đêm tối lạnh lẽo, đường phố vừa lên đèn, rực rỡ.
Tô Noãn Dương ngồi ở nhà ăn, dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài đường tới phát ngốc. Nói thật, cô có chút không hiểu lắm, tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển đến bước này.
Buổi sáng sau khi kiểm tra xong, mọi người khí thế ngất trời thảo luận kế tiếp nên đi nơi nào chơi.
Hai ngày này bởi vì Cẩn Du vẫn không có tin tức khiến cô có chút bực bội, làm chuyện gì cũng đều thất thần, vất vả mới lên tinh thần tập trung đi học đi thi, hiện tại rốt cuộc cũng thi xong rồi, cô chỉ muốn nghỉ ngơi cho tốt, cái gì cũng không nghĩ nữa, càng đừng nói muốn đi ra ngoài chơi.
Nhưng là Đào Đào lại một hai muốn kéo cô đi ra ngoài, nói cái gì đó muốn cô gặp một người, đừng suốt ngày đắm chìm trong thế giới ảo internet, bị những ông chú đáng khinh chưa bao giời gặp mặt mê hoặc tâm hồn
Còn nói cái gì Tần Vu nào đó có ý tứ với cô, muốn cô nên nắm chắc cơ hội, sớm ngày thoát kiếp FA, đừng lãng phí.
Đào Đào nói vị Tần Vu này, kỳ thật chính là bạn cùng phòng của Quân Tử, người này phối âm cho nhân vật tiểu sư đệ, tuy rằng đất diễn không nhiều, nhưng cũng được xưng là một nhân vật kinh điển.
Bởi vì anh ta cùng Quân Tử ở cùng một phòng, mà các cô cùng Quân Tử lại là người cùng xã đoàn, cho nên bốn người thường xuyên cùng nhau ăn cơm.
Tần Vu lớn lên trắng nõn sạch sẽ, nhìn qua phúc hậu, vô hại, giống như sinh viên, không nhiều lời, nhưng rất có khiếu hài hước, mỗi câu nói đều khiến mọi người bật cười. Anh ta chính là người lần đó khi mở họp trêu Quân Tử là nhị sư huynh.
Tô Noãn Dương cùng anh ta trò chuyện cũng không nhiều, chỉ là cùng nhau ăn cơm, số lần cô cùng anh ta nói chuyện, còn không bằng số lẻ lần Đào Đào nói chuyện cùng anh ta. Nhưng nha đầu Đào Đào kia, lại kiên định nói anh ta có ý tứ với cô, mặc kệ cô nói như thế nào đều không thông.
Tô Noãn Dương đã tập thành thói quen, khi học đại học cũng như vậy, Đào Đào nhìn ai cũng cho là người đó với cô có ý, cho rằng cô là vạn người mê không bằng.
Tô Noãn Dương chỉ nghĩ cách đối phó, nói gì cũng không muốn ra ngoài, Đào Đào lại nhất định muốn mang cô ra ngoài, thời điểm hai người đang giằng co, Vương Ngọc bước tới bên này.
Vương Ngọc nhìn một vòng sắc mặt các cô gái, trong lòng đại khái đã đoán được đã xảy ra chuyện gì.
Vất vả mới có thể nghỉ ngơi, mọi người lại muốn đi chơi, nhưng nhìn dáng vẻ trì độn của Tô Noãn Dương kia chính là không muốn đi, đến nỗi cô gái tóc ngắn bên cạnh tinh thần phấn, hình như gọi là Đào Đào, lại sống chết một hai phải túm Tô Noãn Dương đi ra ngoài.
Được, may là cô tới đúng lúc, hiện tại tốt rồi, tất cả mọi người đều đừng nghĩ đi ra ngoài chơi, Tô Noãn Dương, tự nhiên cũng đừng mong có thể ngốc ở khách sạn.
Tô Noãn Dương cùng Đào Đào nhìn thấy Vương Ngọc bước tới bên này, không tiếp tục tranh chấp nữa, không đi chơi hay đi chơi thì lát nữa có thể tiếp tục thương lượng, hiện tại cô ấy đi tới đây, khẳng định là có chính sự muốn nói, nói không chừng đạo diễn thay đổi chủ ý, không cho bọn họ nghỉ, muốn bọn họ lập tức bắt đầu công tác.
Nghĩ đến loại khả năng như vậy, các cô gái đều ủ rũ, nhưng vẫn phải dựng tinh thần dậy hướng tới Vương Ngọc mà chào hỏi.
“Xin chào! Chị Vương Ngọc, chị tới rồi!”
“Ừ ” Vương Ngọc gật đầu, cười nói,
“Mọi người tập trung ở đây là đang làm gì vậy?”
“Bọn em đang thương lượng nên đi chỗ nào chơi, nhưng Tô Tô lại không muốn đi, Đào Đào đang khuyên cô ấy.” Lưu Li vội vàng trả lời.
Vương Ngọc nhìn thoáng qua Tô Noãn Dương, Tô Noãn Dương gật gật đầu, cũng không nói cái gì.
“Ai, thật ra không chừng, mọi người không thể đi ra ngoài.” Vương Ngọc lộ ra một biểu tình tiếc nuối, “Bởi vì vừa rồi Đồng Đạo nói, đêm nay muốn mọi người cùng nhau ăn bữa cơm, ngày mai lập tức bắt đầu công tác chính thức. Hôm nay mọi người trước mất nên cùng nhau ăn một bữa cơm, làm quen lẫn nhau.”
“A?!” Đoàn người tiếc nuối nhìn Vương Ngọc. Tuy nói đều là đi ăn cơm, nhưng cùng lãnh đạo ăn cơm sao thoải mái bằng chính mình ăn cơm, vừa phải chú ý ngôn ngữ hành cử chỉ, lại không thể uống nhiều, quả thật quá phiền toái.
Vương Ngọc nhìn biểu tình uể oải của các cô, cảm thấy các cô gái này thật đơn thuần đáng yêu, rõ ràng đều không còn là sinh viên, nhưng hỉ nộ ái ố đều lộ ở trên mặt, chẳng lẽ người đắm chìm ở thế giới giả tưởng, tâm tính đều ngây thơ như vậy?
Vương Ngọc lại nói: “Kỳ thật mọi người không cần uể oải như vậy, buổi tối hôm nay sẽ có bất ngờ lớn.”
Nói xong câu đó, Vương Ngọc liền cười rời đi, để lại một đám con gái hai mặt nhìn nhau.
“Cái này…” Lưu Li cào cào đầu, “Bất ngờ lớn là cái gì? Chẳng lẽ nói chúng ta sẽ nhìn thấy minh tinh?”
“Chẳng lẽ là Cố Hoài Cẩn muốn tới!” Mọi người sôi nổi suy đoán, trong khoảng thời gian ngắn lưỡng lự.
Cố Hoài Cẩn trong giới giải trí có tiếng cao lãnh, đây cũng là nguyên nhân anh có nhiều fans như vậy. Trên cơ bản từ trước đến nay, anh chưa từng tham gia gameshow, đến Weibo cũng không công khai, chỉ đóng phim, trừ bỏ xem phim, các thời điểm khác khó có thể nhìn thấy anh.
Giống như lúc trước khi nhận giải ảnh đế anh đã nói: Anh là diễn viên, không phải minh tinh, anh chỉ biết dùng tác phẩm nói chuyện, trừ bỏ đóng phim, mọi chuyện khác không quan hệ tới anh.
Một người thần bí như vậy, sao có thể đi tham gia buổi liên hoan của đoàn phối âm chứ
Kỳ thật, ngay từ đầu mọi người đều biết như thế, tỉ lệ có thể nhìn thấy Cố Hoài Cẩn cơ bản bằng không.
Bởi vì phối âm có thể làm tách biệt, đối bọn họ đây là chuyện thường ngày, ngựa quen đường cũ, dù sao mình cũng là dân chuyên nghiệp. Nếu mỗi người đều trong phòng riêng, thì ai cũng không nhìn thấy ai.
Nhưng chị Vương Ngọc cũng đã nói có bất ngờ, khẳng định là có người đặc biệt sẽ tới, nếu không thấy được Cố Hoài Cẩn, thì có thể nhìn thấy Tiêu Dao cũng không tồi a.bg-ssp-{height:px}
Tiêu Dao là nam chính số của bộ phim này, sắm vai vị nhị sư huynh kia, anh ta cùng Cố Hoài Cẩn đi hai con đường khác nhau. Người này ai đến cũng không cự tuyệt, tai tiếng bay đầy trời, chính là một vị hoa hoa công tử điển hình.
Nếu nói Cố Hoài Cẩn là trầm tĩnh như nước, Tiêu Dao kia chính là người phong lưu, con người anh ta cùng cái tên giống nhau, tiêu dao tự tại. ( tự do tự tại)
Nhưng mặc kệ như thế nào, Cố Hoài Cẩn cũng được, Tiêu Dao cũng thế, cho dù là tùy tiện chộp một vị minh tinh đều được, chỉ cần hôm nay người tới là minh tinh, như vậy moi người đã cảm thấy chuyến đi này không tệ rồi.
Các cô gái cũng bất chấp nhiều băn khoăn, tranh thủ thời gian trở về tắm rửa trang điểm thay quần áo, muốn khi ăn cơm lưu lại một ấn tượng tốt với các nam thần, Đào Đào cũng vội vàng túm Tô Noãn Dương cùng Lưu Li chạy về khách sạn.
Quân tử cùng Tần Vu và các chàng trai khác nhìn thấy bộ dáng sốt ruột hoảng hốt của các cô gái, đều cảm thấy bất đắc dĩ, không phải chỉ là minh tinh sao, có cái gì hay? Chẳng phải đều chỉ có một cái mũi, hai đôi mắt như người bình thường sao? Có cần đến mức này không? Bọn họ có nhan sắc, Bọn tôi cũng có thanh âm, thật là.
Những người đang bất đắc dĩ, còn có Tô Noãn Dương.
Tô Noãn Dương vốn dĩ đã đủ phiền, bây giờ còn muốn đi ăn cơm cái gì đó. Huống chi cô sẽ không trang điểm, lần này tới cũng không mang y phục cho những trường hợp long trọng thế này, thậm chí liền đến cả giày cao gót cũng không có, lần này muốn cùng lãnh đạo ăn cơm, có thể dùng cái gì chống đỡ cho qua đây
Đào Đào và Lưu Li cùng một bộ dáng như sắp lao tới chiến trường, thế nào cũng buộc cô phải cùng nhau trang điểm, nhưng cô không muốn mà. Rơi vào đường cùng, Đào Đào đành phải giúp cô làm, Lưu Li cũng tới giúp cô uốn tóc, còn cho cô mượn quần áo cùng giày cao gót.
Tô Noãn Dương nhìn chính mình trong gương, tóc quăn hạt dẻ ngoan ngoãn rơi trước ngực, cô gái trong gương mặc váy liền màu trắng, cổ thon dài trắng nõn, vòng eo thon thon một tay có thể ôm hết, trên mặt trang điểm nhẹ càng làm cô thêm thanh nhã thoáng thục, một bộ dáng thanh thuần khả ái.
“Không được, thế này quá giống bình hoa, một chút lực khiến người phục cũng không có!” Tô Noãn Dương không vui, sống chết muốn tháo trang sức.
Đào Đào cùng Lưu Li ấn cô xuống, không cho cô động đậy, cô cũng không có biện pháp, đành phải lùi bước, cầu xin hai người bọn họ để cô mang mắt kính, hai người mới miễn cưỡng thỏa hiệp.
Nhưng Đào Đào vẫn tiếc nuối, ai, kính đen bình thường, hông có gì dặc sắc rõ ràng che khuất vẻ đẹp mỹ lệ của Tô Noãn
Dương, nhưng vì không để cho cô tháo trang sức, cũng chỉ có thể như vậy. Thôi kệ, dù sao như vậy cũng rất xinh đẹp, sẽ không làm Sênh Ca mất mặt, cũng sẽ không để người khác cảm thấy nữ chính ăn mặc quá giản dị, nhưng cũng không quá xinh đẹp, nếu quá xinh đẹp ngược lại sẽ để cho người ta cảm thấy cô thật sự chỉ là cái bình hoa.
So với bên Tô Noãn Dương tất cả mọi người vội vàng trang điểm, náo nhiệt, bên Cố Hoài Cẩn không khí tương đối quỷ dị.
Trong phòng khách sạn, một người đàn ông thân hình thon dài tuấn tú, mặc một thân âu phục trắng hoàn toàn may thủ công ôm sát thân hình hoàn mỹ. Anh dựa bên cái bàn, vẻ mặt bình lặng ngồi trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần. Người đàn ông này chính là Cố ảnh đế.
Người này chính là yêu thích giả trang thâm trầm, ngày thường một bộ cao lãnh, người ta nhìn thấy liền sợ hãi, kỳ thật chỉ là EQ của anh thấp mà thôi. Bất quá, vị EQ thấp này, gần đây hình như đã thông suốt gì đó.
“Uy, Hoài Cẩn, di động của cậu sửa được rồi? Nếu sửa không được thì mua di động mới đi, hai ngày nữa 《 kiếp phù du 》bắt đầu phối âm rồi, lão Đồng không liên lạc được với cậu, mỗi ngày đều tìm người gọi điện oanh tạc mình.”
Mấy ngày hôm trước thời điểm đóng phim, di động Cố Hoài Cẩn bị trợ lý Tiểu Trần không cẩn thận quăng hỏng, cho tới hôm nay vẫn chưa sửa được. Cố Hoài Cẩn giống như người già hoài cổ, đến bây giờ chưa từng đổi mới, mọi người tìm không thấy anh, đành phải gọi điện quấy rầy anh nam chính số này.
Cố Hoài Cẩn mí mắt cũng không nâng, nhàn nhạt nói:
“Đã mua, một lúc nữa sẽ dùng.”
“ làm sao vậy, rốt cuộc cũng kiềm chế không được muốn liên hệ với tiểu phát thanh viên kia?” Tiêu Dao nhướng mày, một đôi mắt đào hoa càng làm anh ta tăng thêm vài phần yêu mị.
Kỳ thật anh ta đã sớm phát hiện Cố Hoài Cẩn thích lướt Weibo, lúc ấy anh còn cảm thấy rất kỳ quái, một cái Weibo thôi mà có cái gì để mỗi ngày đều xem Weibo, xem trên mạng các fan đánh giá anh ta sao? Vớ vẩn, Cố Hoài Cẩn còn lâu mới không nhàn hạ thoải mái như vậy
Rồi khi mấy ngày nay di động anh ta bị hỏng, mới mượn di động anh đăng nhập Weibo, anh mới phát hiện thì Cố Hoài Cẩn có dùng Weibo?!
Hơn nữa này Weibo còn theo dõi một người duy nhất, là một phát thanh viên, hình như còn làm phối âm. Lại nói, lần này còn làm phối âm cho nữ chính Phù Sinh.
Trách không được hai ngày trước, Cố Hoài Cẩn lại đáp ứng đi xem phỏng vấn người phối âm trong phim kiếp phù du, ngay từ đầu anh còn tưởng rằng cọng dây thần kinh nào của anh ta lệch vị trí, lại muốn đi quan tâm hậu bối, còn ghét bỏ anh ta không quan tâm tới diễn viên ngược lại đi quan tâm người phối âm, trêu chọc anh ta có phải muốn đổi nghề.
Sau lại biết chuyện Weibo, mới hiểu được nguyên nhân của hành vi quái dị lúc trước của anh ta
Cố Hoài Cẩn nghe ra trong giọng nói Tiêu Dao phần lớn là muốn xem náo nhiệt, kiểu điển hình của người thiên hạ không loạn không vui, nên càng lười phản ứng anh ta, như cũ nhắm mắt dưỡng thần. Tiêu Dao nhìn anh tiếp tục giả bộ đứng đắn, nhịn không được cười, nhưng lại sợ cười quá lớn sẽ chọc anh tức giận, vội vàng nói.
“Được rồi được rồi, mình tới là muốn hỏi một chút, lão Đồng nói đêm nay liên hoan cùng đoàn phối âm, hỏi cậu có muốn đi hay không.”
Tiêu Dao cố ý dừng một chút, tiếp tục nói:
“Bất quá mình thấy, hẳn là không cần hỏi đi, ai mà không biết Cố Hoài Cẩn, đến cả buổi tiệc chào mừng cũng không đi, càng đừng nói tới bữa tiệc nho nhỏ làm quen cùng đoàn phối âm này, cho nên để không tăng thêm phiền toái cho cậu, mình đã thay cậu từ chối rồi, không cần cảm tạ.”
Cố Hoài Cẩn mở mắt ra, lẳng lặng nhìn Tiêu Dao, trong mắt thâm trầm, nhìn không ra một chút cảm xúc.
Tiêu Dao vội vàng nhấc tay đầu hàng:
“Nào nào, đại ca, cậu đừng dùng loại này ánh mắt nhìn mình, mình rất sợ được không? Cậu yên tâm đi, mình đã đáp ứng rồi, mình biết cậu muốn đi xem tiểu phối âm kia, mình khi nào làm hỏng việc của cậu đâu?!”
Cố Hoài Cẩn không để ý tới Tiêu Dao trêu chọc, chỉ gật gật đầu, không nói gì. Nhưng khóe miệng cong cong lên kia, thuyết minh giờ này khắc này tâm tình anh không tồi.
“Trời ơi! Người đang yêu thật là đáng sợ!” Tiêu Dao nhìn thấy Cố Hoài Cẩn cười quỷ dị, che mặt, ngửa đầu lên trời thét dài.
Cố Hoài Cẩn không phản ứng Tiêu Dao, nhắm mắt lại, tiếp tục dưỡng thần.