- Anh yêu em-
Sau khi viết xong tấm thiệp và để cho mực khô, Ôn Địch kiểm tra lại xem có lỗi chính tả nào không rồi lấy bao ra gói lại. Những chiếc phong bì trắng tinh tươm, không giống tấm bưu thiếp in hình sông núi đặc trưng của Sơn Thành được cô lựa chọn kỹ lưỡng.
Mới sáu rưỡi nên bưu điện vẫn chưa mở cửa, cô xếp những đồ vật nhỏ vào trong hộp rồi cất vào túi.
Mọi thứ đã được thu dọn xong, Ôn Địch xách túi ra ngoài.
Đến cổng nhà gặp bà chủ nhà đang đi mua đồ ăn sáng về, chào hỏi, chủ nhà báo mười một giờ bọn họ sẽ ra sân bay để đảm bảo kịp chuyến bay.
"Được, cảm ơn bà."
"Không cần khách sáo."
Cô hẹn chủ nhà đưa mình ra sân bay.
Ôn Địch ăn sáng ở ngoài hàng điểm tâm gần đó, chụp vài tấm ảnh đăng lên blog, bài đăng gần nhất là hai tháng trước. Được Tần Tỉnh nhắc nhở cô mới động tay động chân.
ID "Địch bảo xứng đáng được tám lần yêu đương": [ Địch bảo, chị lại đi Sơn Thành à? ]
Ôn Địch đáp: [ Cái này mà cũng nhìn ra sao? ]
Bữa sáng cô gọi không phải món đặc sản ở Sơn Thành, nó rất phổ biến và các cửa hàng điểm tâm ở các thành phố khác cũng có.
"Địch bảo xứng đáng được tám lần yêu đương" đã đến địa điểm quay [ Thế gian không bằng anh ] check in rất nhiều lần. Cô ấy là một tín đồ ăn uống, đã ăn hết mấy quán ăn gần đó. Có một quán rất đặc biệt và cô ấy rất ấn tượng.
Nhưng cô ấy không tiết lộ Ôn Địch đang ở đâu mà chỉ trả lời trong phần bình luận: [ Em biết đĩa và bát của quán này nhưng đừng là một chuỗi cửa hàng, nếu không thì xấu hổ chết mất. ]
Một cửa hàng điểm tâm nhỏ, không phải một chuỗi cửa hàng.
Ôn Địch đọc bình luận một lúc, sau đó tập trung vào bữa sáng.
Bưu điện cách đó không xa, Ôn Địch đi ngay sau khi ăn xong bữa sáng.
Trước khi đến giờ mở cửa, cô vẫn đợi thêm hai mươi phút.
Bây giờ hầu như không có ai gửi thư, không cần xếp hàng và được xử lý rất nhanh.
Cô đã kiểm tra lại với nhân viên bưu điện xem nó có được đóng dấu bưu điện vào ngày hôm nay không.
Nhân viên đã gật đầu và nói đồng ý.
Trở lại căn nhà thuê, hơn một tiếng nữa mới đi ra sân bay, Ôn Địch không có gì làm nên bật nhạc lên nghe.
Đĩa đơn được lặp lại lần thứ hai thì có tiếng gọi "Ôn Địch?" ở ngoài cửa.
Ôn Địch mới đầu còn tưởng rằng mình gặp ảo giác chứ không nghĩ tới Nghiêm Hạ Vũ thật sự đang ở ngoài cửa.
"Ôn Địch?"
Âm thanh lần thứ hai truyền đến, tiếp theo là tiếng gõ cửa.
Ôn Địch mang dép lê chạy ra cửa, từ mắt mèo nhìn ra, Nghiêm Hạ Vũ đang đứng ở cửa, quần áo tóc tai chỉn chu, không có chút mệt mỏi nào sau khi xuống máy bay.
Cửa mở, Nghiêm Hạ Vũ không nhìn rõ ai thì cô đã ôm lấy anh.
Anh đón được cô và ôm cô vào lòng.
Ôn Địch ôm lấy cổ anh và hôn, "Sinh nhật vui vẻ."
Nghiêm Hạ Vũ bế cô vào nhà, Ôn Địch dùng tay đóng cửa lại.
Anh ấn cô lên tấm cửa, hôn đáp lại cô, nhìn thẳng vào mắt cô, "Tưởng em quên hôm nay sinh nhật anh."
"Sao thể được." Cô nói, "Em đã đặt chuyến bay về Bắc Kinh vào chiều nay."
Nghiêm Hạ Vũ nhìn chiếc vali đang ở cạnh ghế sofa trong phòng khách và chiếc bàn cũng sạch sẽ.
Ôn Địch vuốt cằm anh, "Anh ăn sáng chưa?"
"Ăn rồi, ăn cùng quán với em."
"?"
Ôn Địch đáp: "Anh xem weibo của em?"
"Ừ." Lúc Nghiêm Hạ Vũ tìm được cửa hàng kia thì Ôn Địch đã không ở đó nữa.
Ôn Địch biết anh gần đây bận hội họp quá nhiều, "Hôm nay không phải cuối tuần, sao anh lại có thời gian rảnh đến đây?"
"Chỉ một ngày này thôi, không ảnh hưởng đến việc khác."
Nghiêm Hạ Vũ đưa cô đến sofa, đặt cô xuống, "Anh đặt chuyến bay về vào buổi tối nên không ảnh hưởng đến buổi đàm phán ngày mai."
Anh nói thêm: "Vừa hay đến đón em về."
"Không nhớ anh sao?" Nghiêm Hạ Vũ cởi đồ và ném sang một bên.
"Nhớ."
Nếu hôm nay cô không đợi để gửi bưu thiếp cho anh thì cô đã về từ lâu rồi.
Nghiêm Hạ Vũ cúi người hôn cô, nhỏ giọng nói: "Giúp anh tháo đồng hồ."
Ôn Địch mò mẫm, tháo đồng hồ, tháo chiếc nhẫn trên ngón áp út và đeo vào ngón cái.
Nghiêm Hạ Vũ đi rửa tay, sau đó quay lại ban công đóng cửa sổ, kéo rèm, tiếng chim hót ở dưới tự nhiên nhỏ lại.
Sau đó, Ôn Địch không nghe thấy tiếng chim, Nghiêm Hạ Vũ liên tục ghé vào tai cô gọi cô là vợ.
Hai cánh mũi lấm tấm mồ hôi.
Ôn Địch gác cằm lên vai anh, cảm nhận được sự hiện diện của anh cả về thể chất lẫn tinh thần.
Ôn Địch trả lại vé máy bay và ở với anh thêm một tối.
Sau khi tắm xong, cô hỏi anh buổi trưa muốn ăn gì để tổ chức sinh nhật.
Ban đầu cô đã đặt một nhà hàng ở Bắc Kinh nhưng chắc không kịp ăn sau khi đã hoãn bay về.
Nghiêm Hạ Vũ nói: "Ăn gì cũng được" Thực ra anh không quan tâm đến sinh nhật mà chỉ muốn cùng cô ăn mừng, mong rằng cô sẽ nhớ lấy nó.
Ôn Địch sấy tóc, mở vali lấy hộp quà đã gói ra.
"Sinh nhật vui vẻ." Cô đưa quà cho anh.
Hộp quà không lớn, Nghiêm Hạ Vũ cầm lấy và nói: "Cảm ơn:"
Mở hộp ra, bên trong là một chiếc điện thoại cũ.
Ngày mà Ôn Địch đọc cuốn sổ của anh, có một lần sinh nhật anh viết:
Ôn Địch đã nói em ấy sẽ tặng cho mình một chiếc điện thoại cũ mà em ấy không dùng nữa.
Giờ mình muốn xin lại nhưng không biết em ấy có cho không.
Khi viết những câu này thì hai người đã chia tay được hơn hai năm, anh vẫn nhớ tới chiếc điện thoại mà ekip sản xuất chương trình [ Như hình với bóng ] tặng cho người chơi.
Cô nói rằng cô sẽ đổi điện thoại để anh dùng sau khi chương trình kết thúc, sau đó chương trình kết thúc, bọn họ đã chia tay.
Cô không sử dụng đến nó nên đã cất ngay sau khi ghi hình, trước khi đến Sơn Thành cô đã tìm và phát hiện ra là nó vẫn dùng được. Anh có sim ở Giang Thành và số đó không có nhiều người liên lạc vì thế anh có thể cho sim vào di động cũ của cô.
Nghiêm Hạ Vũ dang tay và nhẹ nhàng ôm cô.
Ôn Địch quyết định tổ chức sinh nhật cho anh trong căn nhà đang thuê lại, "Em đặt một chiếc bánh cho anh, và gọi thêm vài món ăn."
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô, "Sao em không làm cho anh một bữa ăn sinh nhật."
Ôn Địch: "Anh trở nên hài hước từ khi nào thế?"
Nghiêm Hạ Vũ cười, "Em không biết nấu mì sao?"
"Em giỏi nhất khoản này đó." Ở ký túc xá đại học thì ai mà không ăn mì gói.
Cô chưa bao giờ vào bếp, cô cũng không ngẫu nhiên làm một vài món cho anh, nhưng đun nước nấu mì thì vẫn làm được.
Mặt khác, coi như nó là mì trường thọ mừng sinh nhật của anh.
Ôn Địch đun sôi nước, Nghiêm Hạ Vũ đi xuống, tới một cửa hàng tiện lợi gần đó mua hai gói mì, kèm thêm hai xúc xích giăm bông. Trước đây cô từng nói với anh món ngon nhất trên thế giới này là mì ăn liền và xúc xích giăm bông.
Bữa ăn sinh nhật đơn giản khiến họ cảm thấy như được trở lại thời còn đi học.
Buổi chiều họ rời nhà và đến sân bay.
Ôn Địch cũng kết thúc chuyến đi Sơn Thành kéo dài hai tuần.
Lúc về lại biệt thự Bắc Kinh đã gần sáng sớm, trong lúc Ôn Địch đi vắng, anh đã nhận được vài hợp đồng mua bản quyền kịch bản mới, hàng chuyển phát do dì giúp việc ký nhận sau đó đưa lại cho Nghiêm Hạ Vũ.
Cô hỏi: "Có phải hợp đồng của anh không?"
"Ừ." Nghiêm Hạ Vũ xách vali vào phòng ngủ.
"Để ở đâu, em sẽ cất giúp anh."
"Em sẽ giữ những tài liệu quan trọng của anh, vì vậy anh không phải lo lắng về việc để quên chúng ở đâu." Nghiêm Hạ Vũ đặt vali xuống và đi đến, "Trong tương lai, em sẽ giúp anh giữ tất cả những thứ quan trọng của anh, kể cả tài sản cá nhân của anh."
Anh cúi đầu hôn lên mặt cô, "Em vào phòng làm việc xem chút đi."
Phòng làm việc ở ngay bên cạnh, ngày thường cửa vẫn mở nhưng hôm nay lại đóng.
Ôn Địch đi tới, mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cô sửng sốt, phòng làm việc rộng lớn đầy những hộp quà to nhỏ khác nhau.
Trước kia là xe ngập tràn bất ngờ, bây giờ là cả căn phòng bất ngờ.
Cô quay đầu lại, "Dịp gì đây?"
"Ngày tháng , lúc ở Sơn Thành em chuẩn bị quà sinh nhật cho anh, còn chuẩn bị cơm nữa nên ngày tháng anh tặng chung một lần."
Ôn Địch dang tay, Nghiêm Hạ Vũ tiến lên ôm cô vào lòng, "Nếu em đọc sách mệt rồi thì thôi, khi nào xong thì anh lại bù cho em."
"Mở quà một mình thật nhàm chán."
"Khi nào anh nghỉ, anh sẽ mở cùng em."
giờ, sinh nhật của anh đã qua.
Ôn Địch hôn lên môi anh.
Đối với Nghiêm Hạ Vũ, ngày hôm nay thật trọn vẹn và mãn nguyện.
Anh vẫn chưa biết rằng một món quà đặc biệt từ Ôn Địch đang được gửi đến.
Hơn mười ngày sau, bưu thiếp có đóng dấu bưu điện đúng ngày sinh nhật của Nghiêm Hạ Vũ đã đến tay thư ký của Nghiêm Hạ Vũ.
Ngoại trừ Ôn Địch thì không có ai khác.
Nghiêm Hạ Vũ đang họp với ban điều hành cấp cao trong phòng họp, giờ giải lao, thư ký đã đưa cho anh.
Thư ký nói, "Tổng giám đốc Nghiêm, nó được gửi từ vợ của anh."
Khang Ba liếc nhìn cô thư ký, khả năng nịnh nọt của cô thư ký này đã lên một tầm cao mới, cô ấy biết được sếp thích nghe gì và lựa lời sếp thích nghe.
Nhiệm vụ của thư ký hoàn thành nên cô ấy rời khỏi phòng họp.
Nghiêm Hạ Vũ nhận ra chữ của Ôn Địch, cẩn thận gỡ con dấu bằng máy, là một tấm bưu thiếp của Sơn Thành với nét chữ gọn gàng đẹp mắt.
Đoạn đầu, cô ấy nói cô không còn trẻ trung nữa khiến sống mũi anh cay cay.
Một đoạn đó anh đọc đi đọc lại ba lần.
Kết thúc mười phút giải lao, những người rời đi hút thuốc lần lượt đi vào phòng.
Thấy ông chủ đưa tay trái lên sống mũi, mắt đỏ hoe nhìn tấm bưu thiếp trên tay.
Họ cùng nhìn nhau không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Vừa mới lúc nãy ra ngoài thì ông chủ vẫn còn bình thường thậm chí còn cho họ một bao thuốc.
Đây là lần đầu tiên ông chủ thất thố trước mặt họ, sau khi ngồi xuống họ im lặng.
Không ai phát ra tiếng động, kể cả Khang Ba đang ngồi ở bên cạnh.
Cho đến khi Nghiêm Hạ Vũ hoàn hồn, "Tôi sẽ cho mọi người xem một món quà vô giá đối với tôi." Anh đưa tấm bưu thiếp cho Khang Ba, "Chiếu nó lên màn hình lớn đi."
Đọc xong, cả phòng họp còn im lặng hơn.
Họ đã lâu chưa có gì chạm vào cảm xúc của họ, hay nói đúng hơn là làm cho cảm động, lúc này họ nhớ đến tuổi trẻ của mình và nhiều chuyện khi còn trẻ.
Nghiêm Hạ Vũ đặt lại bưu thiếp vào trong phong bì, anh nhìn dấu bưu điện trên phong bì, hóa ra hôm đó cô đang đợi gửi bưu thiếp ở bưu điện rồi quay lại để chúc mừng sinh nhật anh.
Để ngăn dòng suy nghĩ của mình, anh đã nói thêm một câu: "Sau này, khi nửa kia của mọi người tổ chức sinh nhật cho mọi người, hãy viết một tấm thiệp bằng cả trái tim mình. Người nào viết thì tôi sẽ tự xuất tiền túi tăng tiền thưởng cuối năm."
Bọn họ cười, tỏ vẻ kể cả không có thưởng thì vẫn sẽ viết.
Cuộc họp tiếp tục diễn ra đến giữa trưa mới kết thúc.
Nghiêm Hạ Vũ trở lại văn phòng của mình, anh gọi cho Ôn Địch và nói đầy vui vẻ, "Anh nhận được quà rồi."
"Nghiêm Hạ Vũ."
"Anh đang nghe đây, em nói đi."
"Sau khi anh qua thời gian bận rộn này, em sẽ đưa anh về lại Giang Thành."
"Em nói lại được không?" Anh sợ mình nghe nhầm.
"Chờ đến khi anh hết bận, chúng ta về Giang Thành, về nhà em, em đưa anh ra gặp ba mẹ, ông bà nội. Em đã nói với ông bà nội là sẽ đưa anh về, mẹ nói sẽ làm vằn thắn sở trường của bà cho anh. Không phải anh nói sẽ uống cùng ba em hai chén sao, ba em đã chuẩn bị rượu ngon rồi."
Nghiêm Hạ Vũ im lặng hồi lâu không lên tiếng, một lúc sau anh mới khàn giọng nói: "Ôn Địch, anh yêu em. Anh yêu em nhiều hơn những gì anh nghĩ. Thứ bảy này chúng ta sẽ đi gặp mặt ba mẹ và ông bà nội."
Thật may mắn biết bao khi anh có thể đi cùng cô trong suốt những năm tháng sau này.