Nghiêm Hạ Vũ liên tục mất ngủ hai đêm liền, không ngủ được cũng không buồn ngủ, anh ngồi trông Ôn Địch và Chanh Xanh Nhỏ không biết mệt.
Hễ là chuyện anh làm được, anh đều tự mình làm.
Diệp Mẫn Quỳnh khuyên con trai đi nghỉ: “Có nhiều người chăm cho hai mẹ con lắm, con có gì mà không yên tâm, cứ không ngủ mãi thì sao cơ thể chịu nổi.”
“Không sao ạ.” Nghiêm Hạ Vũ đang bế Chanh Xanh Nhỏ, Chanh Xanh Nhỏ vừa mới tỉnh ngủ, mắt mở một lát rồi lại nhắm lại, thỉnh thoảng khóc vài tiếng, không biết khó chịu ở đâu.
Tóc Chanh Xanh Nhỏ đen nhánh, chiếc mũi nho nhỏ xinh xắn, mắt bé đẹp giống mắt Ôn Địch vậy.
Dù sao trong mắt anh, con gái chính là tiên nữ.
Anh ngắm con gái cứ thỉnh thoảng lại chu miệng một chút, không nhịn được lại hôn trán con một cái.
Diệp Mẫn Quỳnh không thể nhịn được nữa: “Con không ngủ thì thôi nhưng có thể để mọi người cũng bế Chanh Xanh Nhỏ một chút được không?”
Nghiêm Hạ Ngôn cũng ý kiến: “Cả nhà xếp hàng hàng đã nửa ngày rồi, anh không nhìn thấy hay gì?”
Nghiêm Hạ Vũ không nỡ buông con gái ra, anh bế thêm hai phút mới cho mẹ anh bế.
Anh đi xem Ôn Địch, Ôn Địch mới vừa dậy, trạng thái tốt hơn hôm qua, chuyện đầu tiên khi cô tỉnh dậy là muốn xem con gái.
“Mẹ anh và Hạ Ngôn đang trông bé. Để anh bế vào.”
Anh vừa quay người, Ôn Địch kéo tay anh lại: “Chờ một chút, để mọi người bế một lát đi.”
Nghiêm Hạ Vũ ngồi xuống mép giường, cầm tay cô.
Ôn Địch nhìn anh, không kìm được bật cười, cuối cùng Chanh Xanh Nhỏ vẫn tới bên cô. Con gái như thể liều thuốc giảm đau khiến vết thương cô không đau như lần trước.
Đại khái là do tác dụng tâm lý.
Nghiêm Hạ Vũ cầm tay cô lên hôn một cái: “Sao không nói gì?”
Bởi vì cô bỗng bí từ, không biết phải diễn đạt thế nào, cũng không biết phải nói gì. Tóm lại là vui.
Ôn Địch kéo tay anh áp lên mặt vuốt ve: “Anh thấy Chanh Xanh Nhỏ giống ai?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Giống em, cũng giống anh.”
Anh hi vọng con gái trông giống Ôn Địch hơn.
Ôn Địch nằm mãi một tư thế thấy mỏi người, cô cẩn thận trở mình.
Nghiêm Hạ Vũ chuyển sang mép giường bên kia ngồi, một tháng tiếp theo hẳn là cô sẽ rất bí bách: “Đợi ở cữ xong, trời ấm áp, chúng ta đi làng du lịch chơi.”
Ôn Địch hỏi: “Đi làng du lịch nào?”
Nghiêm Hạ Vũ tùy cô: “Em muốn đi đâu thì chúng ta đi đó.”
Dù sao anh cũng có cổ phần ở cả hai làng du lịch.
Sau khi Chanh Xanh Nhỏ đầy tháng, Ôn Địch được giải phóng. Hôm đó trời trong gió nhẹ, cô mặc bộ váy mới, trang điểm nhẹ nhàng, dẫn Bé Lớn và Bé Nhỏ ra quảng trường ven hồ chơi xe hơi đồ chơi cải tiến.
Thứ bảy hôm nay, buổi sáng Nghiêm Hạ Vũ bận tham gia buổi đàm phán, sau khi kết thúc, anh từ chối tham gia tiệc buổi trưa. Vừa rời khỏi công ty thì Quan Hướng Mục gọi điện tới.
Quan Hướng Mục hỏi anh có ở nhà không: “Anh và Kỳ Trăn đang trên đường tới nhà em, buổi trưa uống với nhau vài chén.”
“Anh uống với cô hai đi, cuối tuần tôi không uống rượu.” Nghiêm Hạ Vũ tự đặt ra nguyên tắc cho mình, hễ là ngày chơi với con thì anh không uống rượu, bình thường đi xã giao phải uống rượu với khách là chuyện bất khả kháng, anh tuyệt đối không uống rượu vào thời gian riêng.
“Mọi người toàn nói chú chiều con gái, đúng là chẳng sai chút nào.” Quan Hướng Mục xem biển báo giao thông ngoài cửa sổ, ô tô sắp rẽ vào khu biệt thự: “Không tán gẫu nữa, sắp tới nhà chú rồi.”
Ông ta kết thúc cuộc gọi.
Hôm nay Ôn Kỳ Trăn đến thăm Chanh Xanh Nhỏ, ông ta tới sân bay đón rồi tới đây cùng với bà ấy.
Nửa năm này, bà ấy đã nhiều lần tới Bắc Kinh, hầu như mỗi tháng một lần, lần nào tới cũng qua thăm Bé Lớn và Bé Nhỏ, hiện tại còn có thêm Chanh Xanh Nhỏ nữa.
Tuy nhiên lần nào Ôn Kỳ Trăn cũng gọi điện cho ông ta báo bay chuyến mấy giờ.
Ông ta bèn coi như là bà ấy tới đây thăm riêng ông ta.
Quan Hướng Mục cất điện thoại, nhìn về phía Ôn Kỳ Trăn, bà ấy đang nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Năm nay là năm thứ ba mươi họ quen biết nhau, thời gian trôi qua khiến họ già đi. Cũng may, người ấy vẫn ở bên cạnh ông ta.
Ô tô chạy ngang qua hồ, họ bắt gặp Bé Lớn và Bé Nhỏ đang chơi ở quảng trường.
Quan Hướng Mục thân thiết với Bé Lớn và Bé Nhỏ, bọn trẻ vẫy tay gọi ông ta từ đằng xa, rủ ông lại chơi cùng.
Xuống xe, ông ta chơi với hai đứa bé, Ôn Kỳ Trăn và Ôn Địch đi tản bộ quanh hồ.
Ôn Địch ôm cô hai, ngày mai cô và Nghiêm Hạ Vũ định dẫn Bé Lớn và Bé Nhỏ đi làng du lịch chơi, cô hỏi cô hai: “Cô và tổng giám đốc Quan cũng đi chung với bọn con nhé?”
“Ở qua đêm à?”
“Không qua đêm, sáng đi tối về.” Dạo này mẹ cô đã nghỉ hưu nên qua đây ở, hỗ trợ chăm sóc Chanh Xanh Nhỏ. Mặc dù có nhiều người chăm sóc cho con như vậy nhưng cô và Nghiêm Hạ Vũ vẫn không yên tâm, song lâu lắm rồi không dẫn Bé Lớn và Bé Nhỏ đi chơi nên đành phải chọn du lịch ở gần.
Cô và Nghiêm Hạ Vũ đã bàn với nhau xong, chờ Chanh Xanh Nhỏ lớn hơn một chút, cả nhà họ sẽ tới làng du lịch chơi vài ngày.
Ôn Kỳ Trăn cân nhắc một chút, quyết định đi chơi làng du lịch với gia đình cháu gái, cũng lâu lắm rồi bà ấy không thư giãn đàng hoàng.
Cho dù là di lịch gần đi về trong ngày, Ôn Địch vẫn phải mang theo không ít đồ cho hai đứa bé, đồ chơi đồ ăn mang theo một túi to, còn tới siêu thị mua hai chiếc diều.
Cô bận rộn suốt cả buổi chiều.
Nghiêm Hạ Vũ đang cạo râu, con gái sắp dậy rồi, chuyện đầu tiên anh làm trước khi bế con gái là cạo râu, anh sợ râu cọ vào người con.
Bé Lớn và Bé Nhỏ từng nói râu của ba cọ rất đau.
“Chồng à.” Ôn Địch đột nhiên nhớ ra: “Sau này buổi tối anh không cần phải cạo râu nữa, để may cho anh một chiếc túi bao cằm.”
Nghiêm Hạ Vũ không tưởng tượng ra được túi bao cằm là thứ gì: “Khẩu trang?”
“Không phải. Tương tự như khẩu trang, cũng có hai quai đeo vào tai, có điều chỉ che mình cằm của anh lại thôi, không che miệng, tên do Bé Lớn và Bé Nhỏ đặt đấy.”
“Ai may?”
“Ôn Địch tài giỏi.”
Nghiêm Hạ Vũ cười, mở vòi nước rửa sạch râu đã cạo, rửa qua tay, tay phải cất dao cạo, tay trái kéo Ôn Địch vào lòng: “Để anh xem thử xem giỏi cỡ nào nào.”
Ôn Địch bị anh kéo vào lòng, cô ngẩng đầu lên, nụ hôn của anh áp tới.
Nước trên cằm anh cọ vào mặt cô, hỗn hợp mùi kem cạo râu thơm mát.
Nghiêm Hạ Vũ đẩy cô tựa vào bồn rửa mặt, tách môi cô ra, tiến quân thần tốc.
Cơ thể của Ôn Địch vẫn chưa bình phục, anh vẫn phải nhịn, có khi ngay cả hôn cũng chỉ phớt qua, sợ bản thân không kiềm chế nổi.
“Ba ơi, ba ơi, em gái dậy rồi.”
“Ba ơi, ba đâu rồi?”
Bé Lớn và Bé Nhỏ xông vào.
Nghiêm Hạ Vũ không kịp đóng cửa phòng tắm, anh rời khỏi môi Ôn Địch, vơ chiếc dao cạo râu trên bệ nhét vào tay Ôn Địch, cầm cổ tay cô đưa dao cạo lên cằm anh.
Bé Lớn phanh lại trước cửa, Bé Nhỏ chạy gấp không kịp hãm lại, va vào người Bé Lớn, hai đứa trẻ xô về phía trước mấy bước, ngây thơ cho là mẹ không thích râu của ba nên đích thân ra tay cạo râu cho ba.
Bé Lớn ngửa đầu nhìn chằm chằm dao cạo râu trong tay mẹ: “Mẹ ơi, lúc nào ba xong ạ? Em gái dậy rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn hai đứa bé qua gương, trả lời thay Ôn Địch: “Ba xong ngay đây, vừa rồi ba cạo xong, mẹ con kiểm tra thấy không đạt.”
Ôn Địch nín cười, lần sau hôn phải nhớ khóa trái cửa phòng ngủ.
Nghiêm Hạ Vũ điềm nhiên như không, giả bộ cầm khăn mặt lau cằm, đi với hai đứa bé tới phòng công chúa.
Diệp Mẫn Quỳnh và Triệu Nguyệt Linh đang chơi với Chanh Xanh Nhỏ. Hơn một tháng trôi qua, Chanh Xanh Nhỏ đã khác hẳn lúc mới chào đời, các đường nét trở nên rõ ràng hơn.
Diệp Mẫn Quỳnh thấy Nghiêm Hạ Vũ vào: “Sao cạo râu thôi mà lâu vậy?”
Bé Lớn cướp lời kể: “Mẹ nói ba cạo không sạch nên mẹ phải cạo lại cho ba ạ.”
Nghiêm Hạ Vũ không nói gì, anh tới bên nôi nhẹ nhàng bế con gái lên.
Trên người con gái có mùi sữa thơm thoang thoảng, bé nằm yên trên vai anh, anh cảm thấy thỏa mãn rất khó tả, giống như có được cả thế giới.
Giờ anh rất trông mong khi nào con gái có thể gọi cha. Trước đây anh hâm mộ Chanh Vàng Nhỏ quấn Tưởng Thành Duật, có khi Tưởng Thành Duật chơi bài ở câu lạc bộ, Chanh Vàng Nhỏ còn cổ vũ ba qua điện thoại, nói rằng ba nhất định có thể thắng tất cả mọi người. Chẳng mấy nữa là anh không cần phải hâm mộ Tưởng Thành Duật nữa rồi.
Hôm sau, cả nhà dậy sớm, lái xe xuất phát đi làng du lịch từ lúc trời vừa sáng. Bé Lớn và Bé Nhỏ quá hưng phấn nên dậy từ lúc năm giờ hơn, trên đường đi cực kỳ hứng khởi, ghế an toàn của hai bé chiếm hết một bên cửa sổ, hai bé ngắm cảnh buổi sáng bên ngoài, hát bài hát thiếu nhi học được ở nhà trẻ cho Ôn Địch nghe.
Hôm nay Nghiêm Hạ Vũ tự lái xe, Ôn Địch ngồi ở ghế phụ lái.
Cô vừa nghe hai con trai hát bài hát thiếu nhi vừa mở album xem lại ảnh quá trình trưởng thành của của con gái trong hơn một tháng qua. Những khó khăn, trắc trở trong công việc và cuộc sống bỗng chốc đều trở nên đáng giá vào giờ phút này.
Nghiêm Hạ Vũ chuyên tâm nhìn con đường phía trước, gọi cô: “Biên kịch Ôn.”
Ôn Địch biết anh muốn nói gì, đến giờ kịch bản của anh thậm chí chưa có cả dàn ý. Cô lại khất hẹn: “Trong vòng hai năm sẽ viết cho anh.”
“Không cần. Anh tự viết.”
Ôn Địch bật cười: “Vậy em chờ mong tác phẩm của biên kịch Nghiêm.”
Bé Lớn ngồi hàng sau nói chen vào: “Ba ơi, vậy con có thể làm nhân vật nam chính không ạ?”
Bé Nhỏ nói tiếp: “Con cũng làm nhân vật chính.”
Nghiêm Hạ Vũ: “... Ba viết truyện Bé Lớn và Bé Nhỏ nghịch ngợm gây sự.”
Hai đứa trẻ bật cười ha ha.
Tiếng cười len ra ngoài cửa sổ xe, truyền tới xe phía sau.
Xe của Quan Hướng Mục cách xe họ mười mấy mét, tiếng cười của trẻ con như có phép màu, ngồi trong xe họ vẫn nghe thấy rất rõ.
Ông ta cũng tự mình lái xe, Ôn Kỳ Trăn ngồi bên cạnh.
Lần gần nhất đi du lịch là đưa ba mẹ đi chơi, ông ta chưa từng đi chơi một mình, dù là du lịch gần ở ngoại ô.
Quãng thời gian trước, lúc hai nhà anh cả và chị cả của ông ta đi biển câu cá có gọi ông ta đi chơi cùng nhưng ông ta tìm cớ chối không đi.
Chị cả nói nếu Kỳ Trăn có thời gian rảnh thì ba nhà đi với nhau.
Hôm qua ông ta chơi ô tô với Bé Lớn và Bé Lhỏ ở quảng trường, hai bé muốn drift xe vào cua nhưng kỹ thuật chưa đạt, thử nhiều lần đều thất bại, sau đó ông ta phải drift xe vào cua giúp đám nhỏ.
Bé Lớn và Bé Nhỏ sung sướng ôm cổ ông ta không buông ra, suýt thì siết chết ông ta.
Bé Lớn hỏi ông ta muốn làm gì nhất, bé sẽ làm giúp ông ta.
Ông ta nói đùa: Muốn tới nhà ông ngoại cháu ở Giang Thành.
Bé Lớn và Bé Nhỏ chững chạc đàng hoàng nói: Tết sẽ dẫn ông ta đi.
“Kỳ Trăn.”
Ôn Kỳ Trăn đang nhìn ven đường, bà ấy thôi nhìn, quay đầu nhìn ông ta: “Sao vậy?”
Quan Hướng Mục: “Giao thừa năm nay anh không bận gì, đến lúc đó anh về Giang Thành với em.”
Ôn Kỳ Trăn: “... Giờ mới tháng tư, bàn chuyện Tết có phải hơi sớm không?”
Quan Hướng Mục không hé răng, ông ta cảm thấy muộn.
Sau hơn hai tiếng, họ tới được làng du lịch.
Hôm nay có gió, nhưng không lớn, rất hợp chơi diều.
Ôn Kỳ Trăn là cao thủ chơi diều, Giang Thành nhà bà ấy có một công viên chơi diều, bốn mùa quanh năm đều có người chơi diều ở đó, mùa xuân mùa hè là có đông người chơi nhất.
Thuở nhỏ, ba thường hay dẫn bà ấy tới công viên chơi diều, có khi chơi nguyên cả ngày. Diều bay đầy trời, những con bay cao nhất dường như đâm cả vào trong mây.
Sau đó có Ôn Địch, bà ấy và ba mẹ dẫn Ôn Địch đi chơi diều.
Cảnh tượng ấy vẫn còn rõ ràng như mới ngày hôm qua.
Ôn Kỳ Trăn thả một chiếc diều cho Bé Lớn và Bé Nhỏ cầm, bà ấy tự thả cho mình một chiếc, diều càng bay càng cao.
Quan Hướng Mục quay video lại cho bà ấy, chẳng mấy khi thấy bà ấy vui như vậy.
Mọi người chơi thả diều, Nghiêm Hạ Vũ và Ôn Địch tới khu thư giãn riêng, Ôn Địch thích nhất là dòng suối bên kia, chảy từ tận trên núi xuống đây.
Giờ cô mới biết khu thư giãn riêng này không phục vụ người ngoài, chỉ để mình cô sử dụng.
Dòng suối này cũng là do anh chi tiền dẫn từ trên núi xuống để cô có một hoàn cảnh thoải mái dễ chịu ngồi sáng tác kịch bản.
Ôn Địch khoát một vốc nước, quay lại hỏi anh: “Tổng cộng hai câu lạc bộ anh đầu tư kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Nghiêm Hạ Vũ: “Vẫn chưa hoàn vốn.”
“... Vậy sau này mỗi tháng tăng thêm cho anh ít tiền tiêu vặt, trợ cấp thua lỗ.”
Nghiêm Hạ Vũ cười nhạt, nói: “Cho nhiều anh tiêu không hết.”
“Tiêu không hết thì giữ làm tiền riêng.”
“Anh mà giữ thật, em lại chẳng tính sổ với anh.”
Anh đưa tay: “Lại đây.”
Ôn Địch vẫy vẫy nước trên tay, lại ngồi vào lòng anh.
Nghiêm Hạ Vũ giở một cuốn tạp chí, quản lý câu lạc bộ rất biết bố trí, để tạp chí nuôi dạy trẻ trên bàn.
Ôn Địch bóc một túi đồ ăn vặt, cùng xem tạp chí với anh.
Lúc hai mươi tuổi, cô ngồi trong lòng anh xem tiểu thuyết tình cảm máu chó, lúc ngoài ba mươi, cô ngồi trong lòng anh xem cách nuôi dạy trẻ. Mười năm nữa, cô không biết lúc đó mình sẽ đọc sách gì.
Xem hết một phần ba quyển tạp chí, Quan Hướng Mục và Ôn Kỳ Trăn dẫn Bé Lớn Bé Nhỏ tới tìm họ.
Bé Lớn và Bé Nhỏ sà vào lòng Nghiêm Hạ Vũ, năn nỉ anh: “Cha ơi, cha dẫn bọn con đi chèo thuyền trong hồ nha.”
“Được thôi.” Nghiêm Hạ Vũ khép quyển tạp chí lại, gấp góc lại đánh dấu, lần sau dẫn Chanh Xanh Nhỏ tới đây đọc tiếp.
Quan Hướng Mục không phải mới tới làng du lịch chơi lần đầu nhưng đây là lần đầu tiên tới khu giải trí này, đúng là được mở rộng tầm mắt.
Ông ta hỏi Nghiêm Hạ Vũ: “Chỗ này thông thẳng lên đỉnh núi à?”
“Ừm, thông lên bể nước trên đỉnh núi, hồi đó tôi làm nó để định leo núi với Ôn Địch nhưng mãi không có thời gian đi, hai người lên đó ngắm cảnh trước thử.”
Cảnh vật quanh con đường này đẹp hơn những con đường lên núi khác.
Hôm nay Quan Hướng Mục và Ôn Kỳ Trăn mặc trang phục bình thường và đi giày thể thao, rất hợp leo núi, ông ta mang theo nước và đồ ăn vặt, đi cùng Ôn Kỳ Trăn trên con đường núi nho nhỏ men theo dòng suối.
Ôn Kỳ Trăn đi sau lưng ông ta, thỉnh thoảng vốc ít nước suối.
Đi đến đường dốc, Quan Hướng Mục quay đầu lại nắm cổ tay bà ấy, kéo bà ấy lên, sau đó tách năm ngón tay của Ôn Kỳ Trăn, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Cảnh quan dọc đường đi khá đẹp, nhưng cho tới tận khi đã lên đến đỉnh núi, họ cũng không nhớ nổi mình đã nhìn thấy những gì.
- -
Tết năm sau, Chanh Xanh Nhỏ đã biết nói, họ lại về Giang Thành ăn Tết. Năm nay, cuối cùng Nghiêm Hạ Vũ cũng nhận được kịch bản Ôn Địch viết cho anh dưới dạng nhật ký.
Nhật ký ghi chép cẩn thận từng chút một chuyện của anh, cô và bọn nhỏ.
Với anh, nó còn quý giá hơn kịch bản. Một kịch bản không đủ để kể hết chuyện của họ.
Nguyện vọng của Quan Hướng Mục cuối cùng cũng thành hiện thực vào năm nay.
Tưởng Thành Duật và Thẩm Đường dẫn hai đứa bé cùng về với họ, đây là năm nhà họ Ôn ăn Tết náo nhiệt nhất, bọn nhỏ đuổi nhau ầm ĩ, tiếng cười vui vẻ không ngớt.
Nghiêm Hạ Vũ ôm Chanh Xanh Nhỏ: “Gọi ba một lần nữa đi, một lần chưa đủ.”
Chanh Xanh Nhỏ tinh nghịch: “Mẹ.”
Nghiêm Hạ Vũ cười: “Gọi ba nào.”
Chanh Xanh Nhỏ học theo anh: “Gọi ba nào.”
Nghiêm Hạ Vũ bế cô bé giơ lên thật cao: “Có gọi không đây?”
Chanh Xanh Nhỏ khua khoắng đôi chân nhỏ giữa không trung, vừa đá vừa cười khúc khích.
Nghiêm Hạ Vũ giơ mỏi tay rồi mới để bé xuống, ôm vào lòng, thơm con gái một cái: “Con không nghe lời.”
Chanh Xanh Nhỏ cũng thơm anh một cái: “Ba không nghe lời.”
Ôn Địch pha sữa xong, tới tìm Chanh Xanh Nhỏ.
“Mẹ, mẹ.” Chanh Xanh Nhỏ thoát ra, chạy tới đòi Ôn Địch bế.
Ôn Địch đưa bình sữa cho Nghiêm Hạ Vũ trước, cô bế bé lên.
Chanh Xanh Nhỏ ôm bình sữa lớn đầy hài lòng, Nghiêm Hạ Vũ hỗ trợ đỡ bình sữa cho bé.
Ôn Địch nói với Nghiêm Hạ Vũ: “Vừa rồi cô hai gọi điện cho em dặn nhà mình chuẩn bị thêm một suất cơm.”
Nghiêm Hạ Vũ: “Tổng giám đốc Quan cũng tới ăn cơm tất niên à?”
Ôn Địch gật đầu: “Sắp tới nơi rồi.”
Nghiêm Hạ Vũ thấy không tệ, anh và Tưởng Thành Duật có thêm một trợ thủ rửa bát cùng.
Chanh Xanh Nhỏ muốn nằm xuống uống sữa, Ôn Địch thả con gái xuống sô pha, đệm gối sau người con, điều chỉnh tư thế nằm dễ chịu cho bé.
Nghiêm Hạ Vũ ngồi bên cạnh xem con uống sữa, lúc uống sữa Chanh Xanh Nhỏ rất không ngoan, ghếch chân nhỏ đòi gác lên vai cha nhưng chân không đủ dài.
Nghiêm Hạ Vũ túm chân con, ấn xuống sô pha, ôn tồn nói: “Ngoan, uống cho đàng hoàng, đừng để bị sặc.”
Chanh Xanh Nhỏ uống sữa xong, anh ôm con gái vào lòng: “Nói cho ba biết con muốn ăn gì nữa nào?”
“Canh cá.” Chanh Xanh Nhỏ nói: “Ba làm.”
Nghiêm Hạ Vũ thơm con gái: “Được, ba nấu canh cá cho con.”
Chanh Xanh Nhỏ không nghịch nữa, ôm cổ Nghiêm Hạ Vũ, nhích lại gần bên tai anh, giọng trẻ con bập bẹ: “Cảm ơn ba, ba ơi, con yêu ba.”
Nghiêm Hạ Vũ thơm trán con: “Ba cũng yêu con.”
Anh bế con bằng một tay, tay còn lại cầm bình sữa đi vào bếp cọ rửa.
Trong bếp có mấy người đang làm cơm rất náo nhiệt.
Tưởng Thành Duật đang làm sủi cảo với Chanh Vàng Nhỏ, Chanh Vàng Nhỏ ham chơi, quệt bột lên mặt Tưởng Thành Duật, nói là phấn trang điểm cao cấp, trắng hơn cả mẹ.
Mặt Tưởng Thành Duật dính đầybột vẫn mặc kệ cho con gái nghịch.
Nghiêm Hạ Vũ đi ngang qua đảo giữa của bếp, nói với Chanh Vàng Nhỏ: “Chú thấy ba con vẫn chưa đủ trắng đâu, bôi nhiều thêm một chút đi.”
“... Nghiêm Hạ Vũ cậu...” đổi “vô liêm sỉ” thành “Mấy tuổi rồi?” Anh ta không thể nói những từ không văn minh trước mặt con gái được. Đời trước anh ta gây ra tội nghiệt gì mà hồi bé chơi với Nghiêm Hạ Vũ hằng ngày, lập gia đình rồi còn phải đón giao thừa với nhau.
Không thấy bóng Ôn Địch và Thẩm Đường trong phòng, trên phòng đọc sách tầng trên cũng không có, Nghiêm Hạ Vũ đoán hai người họ đi ra ngoài chơi, anh rủ Chanh Xanh Nhỏ chơi đàn dương cầm, Chanh Xanh Nhỏ không biết gì, nhấn lung tung, được ba khen, bé càng nhấn hăng hái hơn.
Ôn Địch và Thẩm Đường chơi đắp người tuyết ở cửa. Năm nay chẳng mấy khi Giang Thành mới có tuyết to. Hai người cầm xẻng đi xúc tuyết, đắp thành một người tuyết cỡ lớn, mệt quá ngồi thở.
Trên khăn quàng trước miệng bám đầy hơi nước.
Đây là năm thứ mười lăm cô quen biết Thẩm Đường, hai người vẫn giống như trước đây.
Hi vọng hằng năm đều như ngày hôm nay.
Có ô tô lái qua, cửa sổ xe hạ xuống.
Ôn Địch và Thẩm Đường thấy Quan Hướng Mục và cô hai trong xe, họ cười vẫy tay chào.
Ôn Địch chào hỏi: “Dượng hai ăn tết vui vẻ ạ.”
Thẩm Đường cũng nói gần như cùng lúc: “Dượng hai, đã lâu không gặp.”
Quan Hướng Mục cười tươi hơn: “Ăn Tết vui vẻ. Sau này ở nhà họ Ôn còn phải nhờ hai cháu chiếu cố nhiều hơn.”
Ô tô rẽ vào sân.
Ôn Trường Vận đối xử với em gái cũng giống như với Ôn Địch, chỉ cần là người chủ động tới nhà, bất kể là ai, cả nhà đều sẽ tiếp đãi chân thành.
Pháo hoa của Giang Thành năm nay vẫn như mọi năm.
Ăn cơm tất niên xong, mẹ, cô hai và Thẩm Đường dẫn năm đứa bé tới khu đô thị cũ xem trận pháo hoa lúc bảy rưỡi, Ôn Địch ở nhà tâm sự với ba.
Phòng khách vẫn đầy tiếng mạt chược giống những năm trước.
“Ba à, năm nay có viết sơ kết cuối năm không ạ?”
“Viết chứ. Về công việc, ba chấm mình điểm, về cuộc sống thì có thể được điểm, sang năm tiếp tục cố gắng.” Ôn Trường Vận rót đầy một nửa hai ly rượu vang đỏ, cùng uống với con gái.
Ông hỏi con gái: “Con thì sao?”
Ôn Địch cười nói: “Con không khiêm tốn đâu, con chấm cho con điểm về công việc, điểm về cuộc sống, để dành lại điểm để tiến bộ thêm.”
Ôn Trường Vận cụng ly với con gái: “Vậy để sang năm xem chúng ta ai tiến bộ hơn ai, còn những điểm nào làm chưa tốt nhé.”
“Nhất định rồi ạ.” Cùng nói chuyện phiếm với ba vào Tết trở thành truyền thống được cô giữ gìn hằng năm, dù cho có khi không về Giang Thành ăn Tết, cô cũng sẽ nói chuyện với ba qua điện thoại, kể về thành tựu và những bài học rút ra được trong năm qua.
Ở nhà ông nội tới rưỡi, Bé Lớn và Bé Nhỏ buồn ngủ, Chanh Xanh Nhỏ đã ngủ thiếp đi trong lòng Nghiêm Hạ Vũ từ lâu.
Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ dẫn bọn nhỏ về nhà, những người khác định chơi mạt chược xuyên đêm.
Họ dỗ Chanh Xanh Nhỏ đi ngủ trước rồi tắm rửa cho Bé lớn và Bé nhỏ.
Hai đứa trẻ tắm rửa xong, mệt không còn sức nghe kể truyện.
“Ba mẹ, chúc mừng năm mới, con mãi mãi yêu hai người.”
Hai đứa bé cùng nói một câu chúc phúc.
Chờ bọn nhỏ ngủ rồi, Ôn Địch và Nghiêm Hạ Vũ ra sân thượng ngắm trận pháo hoa lúc :.
Chủ đề bắn pháo hoa mỗi năm mỗi khác, chủ đề năm nay là “hàng năm có ngày này”.
Ôn Địch nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi tám phút, cô hỏi: “Chồng à, điều ước năm mới trong năm nay của anh là gì?”
Nghiêm Hạ Vũ nhìn cô: “Điều ước đều đã thành hiện thực rồi.” Sang năm mới, anh sẽ càng yêu cô và bọn nhỏ nhiều hơn. Có điều vẫn còn nguyện vọng cho kiếp sau. Kiếp sau anh vẫn muốn gặp lại cô và Bé Lớn, Bé Nhỏ và cả Chanh Xanh Nhỏ.
Nếu như anh thành tâm cầu nguyện từ bây giờ, liên tục cầu nguyện năm mươi năm, có lẽ nó sẽ thành hiện thực.
Tiếng chuông giờ vang lên, pháo hoa rực rỡ hơn hẳn những năm trước.
Trong phòng, ba đứa trẻ an ổn chìm vào giấc ngủ.
Trên sân thượng, Nghiêm Hạ Vũ bọc Ôn Địch trong lòng bằng áo khoác, cúi đầu hôn cô, vừa tùy ý vừa nóng bỏng.