Theo lái xe đến sân bóng mất khoảng một tiếng đồng hồ. Hôm nay trời có vẻ rất nắng, Trạm Lam thật sự không hiểu nổi tại sao những người này lại chọn ngày như hôm nay để chơi bóng, nhưng nếu như nói Phong Thiên Tuyển cố ý làm vậy để tra tấn cô, muốn nhìn cô bị phơi nắng đến đổ mồ hôi thì cũng có chút khả năng.
Từ xa đã nhìn thấy một nhóm người ăn mặc chỉnh tề đứng thành một đoàn, thật hiếm khi thấy Phong Thiên Tuyển mặc đồ bình thường như thế này, áo polo màu lam nhạt phối với quần sam, vành mũ được kéo rất thấp, trên tay cầm cây gậy đánh golf, thỉnh thoảng lại dùng ngón trỏ điểm nhẹ một chút, hắn chỉ tùy tiện đứng ở trong đám người kia, vậy mà dường như Trạm Lam nhìn thấy hắn đầu tiên.
Hình như cảm thấy được ánh mắt của cô, Phong Thiên Tuyển quay đầu, bên môi hiện lên một nụ cười nhẹ.
Trạm Lam đi tới, có vài ánh mắt xa lạ dừng ở trên người cô, trong đó có một ánh mắt khác thường, nóng rực. Cô ngẩng đầu, trong lúc vô tình lướt qua ánh mắt phức tạp của Bạch Trọng Lãng thì không khỏi nao nao.
Thì ra đây mới là mục đích của hắn.
Trạm Lam đứng ở rất xa bọn họ nhưng Phong Thiên Tuyển lại cố tình ở phía sau trình diễn cùng với cô tiết mục tôi-anh-anh-tôi, tay không cầm gậy golf kéo thắt lưng cô, khiến cô thoáng cái ngã vào trong lòng hắn. Cô nghe được giọng nói trầm ấm: “Thịnh Khải, hình như cậu chưa biết cô ấy đúng không? Giang Trạm Lam.”
Phong Thiên Tuyển đơn giản giới thiệu, không nói cô là bạn gái hay người phụ nữ của hắn, nhưng động tác của hắn lúc này lại làm sáng tỏ hết thảy. Mà giờ phút này, Trạm Lam nhẹ nhàng thở ra, vừa nãy cô thực sự sợ hắn đột nhiên nói những câu kiểu như: “Đây là sủng vật của tôi, Giang Trạm Lam.”
Bởi vì người đàn ông này là Phong Thiên Tuyển nên tình huống ấy tuyệt đối có thể xảy ra.
Cô chớp nhẹ mi mắt, lo lắng phản ứng của Bạch Trọng Lãng, mà Bạch Trọng Lãng lúc này đã xoay lưng về phía cô, đang nói chuyện phiếm cùng một cô gái.
Tất cả đàn ông ở đây đều mang theo bạn gái, lay động sinh tư, phong tình vạn chủng. Những kiểu phụ nữ như thế này đều được đàn ông chiều chuộng. Bọn họ nói chuyện một lúc là đã không thể chịu được những tia tử ngoại đang chiếu lên người, cho nên liền vào bên trong khu có mái che nghỉ ngơi. Trạm Lam tuy rằng không lo mình có thể bị đen vì phơi nắng, nhưng thật ra hơn một tiếng đi trên xe vừa rồi làm đầu óc cô choáng váng, nặng nề, cho nên cũng đi vào cùng nhóm phụ nữ kia.
“Oa, Lâm Đạt, cậu có phải mới mua khuyên tai không? Có phải đồ thật không vậy?”
Nghe được tiếng kinh hô, Trạm Lam liền nhìn sang. Lâm Đạt cười rất tươi, chỉ là trên khuôn mặt cô không có lấy một chút hạnh phúc.
“Là Mộ thiếu mua cho mình đó, có thể là giả sao?”
“Cũng phải đến mấy ca-ra ấy nhỉ?”
Lâm Đạt giơ lên năm ngón tay ngọc, lại là một trận kinh hô, A Mai nói: “Mộ thiếu thực hào phóng, Lâm Đạt, cậu đi theo Mộ thiếu nhất định sẽ có phúc.”
Lâm Đạt nói: “Cậu hâm mộ mình làm gì chứ, Thịnh Khải mấy hôm trước không phải cũng đã mua cho cậu một chiếc xe mới sao?”
Trạm Lam nghe không hiểu lắm, mấy cô gái ở đây nói cái gì mà toàn kim cương với xe thể thao, một mình ngồi im lặng ở một góc sáng sủa, uống nước trái cây.
Lâm Đạt lúc này liền chú ý tới Trạm Lam, lại nói cùng với mấy cô gái: “Được được, các cậu đừng có vội hâm mộ, ai chẳng biết Phong tiên sinh với đàn bà có tiếng là hào phóng, mình thấy Giang tiểu thư cũng được không ít lễ vật đâu?”
A Mai nhìn lướt qua toàn thân Trạm Lam, không có khuyên tai, không có vòng tay, nhẫn cũng chẳng có, chỉ có cổ cô là che rất kín, hơi khả nghi, “Phong tiên sinh có phải tặng cho Giang tiểu thư vòng cổ gì đó hiếm có không, sao cô ấy lại che cổ kĩ càng như vậy nhỉ?”
Trạm Lam còn chưa phản ứng lại, A Mai đã đưa tay qua cởi bỏ nút thắt trên cổ áo cô.