Edit: Mộc
Cô dựa lưng vào cạnh bồn tắm, tóc dài rối tung ở phía sau, đáy mắt tràn đầy tơ máu màu hồng, càng thêm vẻ đề phòng.
Lúc đầu Phong Thiên Tuyển chỉ giật mình, rất nhanh, trên mặt xuất hiện sự tức giận : « Hơn nửa đêm, em nổi điên cái gì thế ? »
Nói xong, đi tới muốn kéo cô : « Đứng dậy ! »
Trạm Lam rụt lui về phía sau, tránh được hắn, con ngươi nhìn chằm chằm sàn nhà.
Phong Thiên Tuyển nheo mắt lại, có vẻ không vui : « Giang Trạm Lam, mượn rượu giả điên cũng phải có mức độ. »
Cô cuộn mình đứng dậy, hai tay ôm lấy mình, rất lâu sau mới nói : « Anh đừng đụng vào tôi. »
Hắn nhìn chằm chằm cô một lát, phút chốc cười tà : « Chẳng lẽ em đã quên lúc trước ai là người đã van cầu tôi à ? Lúc trước bỏ qua chồng chưa cưới, xin tôi cứu em trai là ai ? Không nên chạm vào em à ? Nên chạm đã chạm, không nên chạm cũng chạm rồi, thế nào, chê tôi ô uế có phải không ? Mới chỉ thấy Hạ Liên Triết một chút, em liền biến thành trinh tiết liệt nữ à ? »
Trạm Lam ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn đã biết ! Hôm nay ở câu lạc bộ cô chẳng qua chỉ nhìn thấy bóng lưng Hạ Liên Triết, thế mà hắn cũng biết. Mà suy nghĩ một chút, dường như không ai, không chuyện gì có thể thoát khỏi ánh mắt hắn, khi Mộ Thiệu Ương giải vây cho cô, hắn có vẻ suy nghĩ sâu xa, có lẽ khi đó hắn đều đã rõ ràng !
Phong Thiên Tuyển cười nói : « Có muốn tôi giúp em mở nước không, rửa suốt bảy bảy bốn chín ngày, đến khi nào em cảm giác sạch sẽ mới thôi, liệt nữ ? »
Đối mặt với sự châm chọc của hắn, Trạm Lam lựa chọn im lặng. Thật lâu sau cô mới mở miệng lần nữa, giọng nói nhẹ đến nỗi ngay cả mình cũng tưởng là ảo giác : « Lúc nào anh mới chịu buông tha tôi ? »
Phong Thiên Tuyển liếc cô một cái, bỗng nhiên đi về phía cô. Ngồi xổm trước mặt cô, cô ngửi thấy mùi sữa tắm dễ chịu trên người hắn, khác với mùi của cô, là mùi hương tràn đầy nam tính.
Hắn nắm lấy tay cô, không biết cho cái gì lên tay cô. Trạm Lam chỉ cảm thấy vật kia rất nặng, rất lạnh lẽo, cảm xúc có vẻ quen thuộc. Lông mi chớp lên, ánh mắt dừng lại ở vật thể màu đen trong tay, trái tim khẽ run lên.
Tiếng nói của hắn trầm thấp, ái muội tựa như tình nhân : « Còn muốn chạy không ? Có thể, chỉ cần em nhẹ nhàng bóp cò, dùng nó đặt lên huyệt thái dương của tôi, chỉ cần một giây, thậm chí còn ngắn hơn, em liền được như ý nguyện. »
Hắn cầm ngón trỏ của cô đặt vào khe hở không rộng lắm kia, thậm chí còn giúp cô đặt vật kia nhắm vào đầu hắn…
Trạm Lam hít một hơi lạnh, lập tức liều mạng tránh khỏi tay hắn, hắn không muốn sống nữa có phải không, vạn nhất súng cướp cò thì làm sao bây giờ ?
Cô ném xuống vật đáng sợ kia, sắc mặt tái nhợt. Phong Thiên Tuyển chỉ nhìn cử động của cô, cười khẽ đầy chế nhạo, dường như lúc này thứ bị uy hiếp hoàn toàn không phải mạng sống của hắn.
« Đây là lần thứ hai em buông tha cho cơ hội thoát khỏi tôi. Có điều em hẳn là nên vui mừng. » Hắn nói đầy thâm ý.
Hắn thành thạo tháo khẩu súng lục, sắc mặt Trạm Lam dần trở nên trắng bệch.
Hóa ra không có đạn.
Bảo sao hắn lại trấn định như vậy, bởi vì thứ này căn bản không uy hiếp nổi hắn !
Trái tim Trạm Lam nhảy lên bang bang, cô không dám nghĩ, nếu vừa rồi cô không từ bỏ mà chọn bóp cò…
Cô thậm chí không dám tưởng tượng hậu quả.
Dường như Phong Thiên Tuyển rất hài lòng phản ứng của cô, nhẹ nhàng chụp lấy gương mặt cô : « Không cần phải gấp gáp, chờ tôi chán ngấy, em sẽ được tự do. »