Chiếc xe ô tô đỗ dưới khu nhà trọ của Trạm Lam, nơi cô đang ở là một tòa nhà rất cũ kỹ, các phòng xây bằng gạch đỏ, cô ở tầng thứ tư.
Bạch Trọng Lãng ban đầu không biết vì sao lại tìm được cô mà tới đây, dẫu sao kẻ có tiền luôn luôn có cả đống biện pháp để biết được những điều mình muốn biết. Hắn vẫn có thành kiến đối với chỗ ở của cô, ghét bỏ nơi này vì điều kiện môi trường không tốt. Nhưng cô chỉ là một sinh viên nghèo, có thể có được một chỗ nghỉ chân đối với cô mà nói đã rất thỏa mãn rồi.
“Em và anh Phong … đã quen biết từ khi nào?” Hắn suy nghĩ mãi suốt chặng đường, không biết nên mở lời như thế nào, chuyện này giống như cái gai mắc trong họng hắn.
Giang Trạm Lam quay đầu lại nhìn hắn một chút, khẽ cười: “Không phải anh ta đã nói rồi sao, chỉ là tôi đã lắm chuyện nên giúp anh ta một lần.”
“Nhưng mà…” Phong Thiên Tuyển là loại người từ trước đến nay báo thù chứ không báo ơn, lại càng không đem người phụ nữ xa lạ vào nhà mình.
Dường như thấy được sự do dự của hắn, Giang Trạm Lam nói: “Từ trước đến nay tôi không nói dối, anh không tin tôi sao?”
Nghe cô nói như vậy, Bạch Trọng Lãng cuống quít lắc đầu: “Không không không, anh đương nhiên không phải có ý này.” Hoảng hốt, hắn nóng lòng nhất thời nắm lấy tay cô.
Trong chốc lát, bọn họ đều sửng sốt. Khuôn mặt Trạm Lam hơi cúi xuống, nhẹ nhàng muốn thoát khỏi tay hắn.
Bạch Trọng Lãng khẽ cắn môi, dứt khoát nắm tay cô trong lòng bàn tay, cầm thật chặt: “Trạm Lam, anh thực sự rất thích em. Hạ Liên Triết kia căn bản không xứng với em. Hiện giờ em không thích anh cũng không sao, cho anh thời gian để chứng minh, anh nhất định sẽ làm cho em cũng thích lại anh.”
Trạm Lam cảm thấy hơi lúng túng, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Bạch Trọng Lãng vò đầu bứt tóc: “Anh biết em không thích nghe anh nói xấu hắn, anh xin lỗi. Nhưng mà Trạm Lam, em thực sự không có một chút cảm giác nào đối với anh sao?”
Lần này cô không trả lời. Chỉ là quay đầu đi nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lơ đãng nhìn ra đằng xa, mang theo một chút bất đắc dĩ, muốn nói lại thôi.
Mà sự trầm mặc của cô đối với Bạch Trọng Lãng mà nói, cũng là câu trả lời tốt nhất, ánh mắt hắn sáng lên, đặc biệt phấn khích: “Anh biết, em nhất định cũng thích anh.”
Trạm Lam nhẹ giọng thở dài: “Tôi nợ Hạ gia rất nhiều, hai năm nay đều là anh ấy chăm sóc cho tôi. Chỉ riêng tình cảm này, cả đời tôi còn không trả hết. Tuần sau tôi sẽ đính hôn, nếu như anh có thể tới buổi lễ thì tôi sẽ rất hoan nghênh, còn những lời vừa rồi, sau này có lẽ không nên nói nữa.”
Cô không nhìn hắn, tự mình mở cửa xe đi xuống.
Bạch Trọng Lãng hét lên với bóng lưng của cô: “Anh sẽ không bỏ cuộc!”
Bước chân của cô bỗng chậm dần, không quay đầu lại, tiếp tục đi về phía khu nhà trọ.
Tiệc đính hôn con trai độc nhất của Hạ gia, đương nhiên khách khứa tụ tập rất đông, những nhân vật có máu mặt ở Đông Thành tới không ít, xem như rất nể mặt rồi.
Đặc biệt là vợ chưa cưới của Hạ Liên Triết không hề có gia thế đặc biệt gì, không có cha mẹ giàu có, nên một khi bay lên ngọn cây, ít nhiều đều trở thành đề tài bàn tán trà dư tửu hậu cho đám người rảnh hơi rỗi việc này.
Giang Trạm Lam ngồi trước gương trang điểm, cẩn thận gỡ khuyên tai xuống, bỏ vào ngăn kéo thứ nhất phía bên trái.
Cô quan sát chính mình trong gương, chiếc váy cưới này rất đơn giản, thiết kế lộ vai cùng phần đuôi cá kéo dài, đều do Hạ Liên Triết tự mình chọn lựa. Mặc dù có chút lộ liễu nhưng quả thực làm cô đẹp lên rất nhiều, toàn bộ bờ vai mỏng manh, xương quai xanh mảnh khảnh cùng nước da ngọc ngà trơn mịn trước ngực cô đều lộ ra.
Cô còn chưa quen bản thân mình như vậy, cũng không quen với cách thức sống trong xã hội thượng lưu. Chỉ là xã giao chu toàn với những vị khách kia một lúc cô cũng đã cảm thấy chán ghét.
Hít thở sâu, vốn muốn cho mình một nụ cười khích lệ, ngẩng đầu lên lại trông thấy trong gương một người vốn không nên xuất hiện ở chỗ này, hắn đang đứng ngay đằng sau cô.