Yêu Giả Vi Vương

chương 1101: pho tượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một đứa trẻ ngươi nhìn nó lớn lên, mấy năm không gặp bắt đầu biến thành đại cô nương, đột nhiên nàng nói muốn gả cho ngươi. Đổi làm người thường thấy tiểu cô nương xinh đẹp như vậy chắc chắn không kiềm lòng nổi. Nhưng Tiêu Lãng thật sự xem Âu Dương Ấu Trĩ như muội muội, hắn không thể chấp nhận điều này.

Tiêu Lãng đi Thần Vực một chuyến, đã không xem trọng chuyện chăn gối, hắn chú trọng thân tình, hữu tình. Bởi vậy khi Hoàn Nhan Nhược Thủy nói nếu như Tiêu Lãng muốn thì nàng sẽ nghiêm túc suy nghĩ nhưng hắn dứt khoát từ chối.

Tiêu Lãng cho rằng thế giới này có rất nhiều thứ tốt đẹp, không phải nhất định chiếm làm của riêng, thoả mãn mới là lâu dài. Lòng tham của con người vĩnh viễn không thể lấp đầy, so với hy vọng thứ xa vời thiếu thực tế chẳng bằng quý trọng điều mình đang có.

Tiêu Lãng nhanh chóng bò dậy, cực kỳ nghiêm túc nhìn Âu Dương Ấu Trĩ.

Tiêu Lãng nói:

- Bậy bạ, sau này còn nói như vậy nữa thì ta sẽ không nhận nàng làm muội muội! Ấu Trĩ, nàng vĩnh viễn là tiểu muội thân nhất trong lòng ta, có biết không?

Âu Dương Ấu Trĩ ngây người, bị bộ dạng nghiêm túc của Tiêu Lãng hù sợ. Tiêu Lãng chưa từng nghiêm túc như vậy. Âu Dương Ấu Trĩ buồn bã cúi đầu, không dám nói lời nào.

Tiêu Lãng vuốt đầu Âu Dương Ấu Trĩ, cười nói:

- Đi đi, tìm Tiểu Yêu chơi đi.

Tiêu Lãng lững thững đi tới trước. Âu Dương Ấu Trĩ ai oán nhìn Tiêu Lãng, muốn nói cái gì nhưng cuối cùng im lặng đi vào trong.

Hậu viện rất là náo nhiệt, Tiêu Lãng trở lại khiến mọi người như tìm dược trụ cột, sống động lên. Một đám nữ nhân líu ríu trò chuyện,hai đứa bé chơi giỡn trong sân, không khí ấm áp bình hòa. Tiêu Lãng đi tới, nhìn thấy hình ảnh này thì lòng rất vui vẻ, hắn thích nhất cuộc sống như vậy.

Âu Dương Ấu Trĩ thường hay lại đây, rất quen thuộc với mọi người. Âu Dương Ấu Trĩ mới đến đã bị kéo vào đàn nữ nhân. Tiêu Lãng không xen miệng vào được, xấu hổ đi tìm Trà Mộc nói chuyện.

Quân Thần Độc Cô Hành không lo việc nữa, Trà Mộc trở thành đại ca Thiên Châu, mấy năm nay sống rất thoải mái. Có Sát Đế trấn giữ, Âu Dương Thúy Thúy, Mộc Sơn Quỷ giúp đỡ, trong Thiên Châu không ai dám gây chuyện. Đương nhiên cũng liên quan rất lớn đến Dạ Phi Dương, Nhàn Đế, Lạc Diệp Thiên Đế, Ma Đế, Lăng Đế đều đi Thần Vực.

Tiêu Lãng vào sân của Trà Mộc, gã lại có thêm mấy đứa con. Tiêu Lãng thành công thuyết phục bà la sát ở nhà cho cưới thêm vài tiểu thiếp, sống rất là dễ chịu.

- Tiêu Lãng đến rồi, người đâu, dâng trà.

Trà Mộc làm đại ca Thiên Châu mấy năm nên có khí thế người bề trên nhưng đối xử với Tiêu Lãng thì vẫn tùy ý, thân thiết như ngày nào. Tiêu Lãng biết rõ Tiêu Lãng rất nặng cảm tình, ngươi khách sáo, dùng tâm kế với hắn thì sẽ rất thảm. Chỉ cần thật lòng đối xử sẽ được Tiêu Lãng đáp lại.

Mấy đứa trẻ đi tới lần lượt hành lễ với Tiêu Lãng:

- Tiêu Lãng thúc thúc!

Lớn nhất cỡ sáu, bảy tuổi, nhỏ nhất thì một, hai tuổi. Tiêu Lãng lấy một số thần binh đưa cho, thân thiết vuốt đầu bọn nhỏ. Đám nhóc vui vẻ chạy đi.

Trà Mộc bất mãn nhíu mày nói:

- Cho đám nhỏ báu vật quan trọng như vậy làm gì?

Tiêu Lãng bưng ly rượu lên uống một hơi, không cho là đúng cười nói:

- Thứ này không là gì trong Thần Vực, ta không muốn đi Thần Vực. Nếu đi Thần Vực thì dễ dàng bắt lấy thành chủ một thành trì, mấy thứ này muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Trà Mộc nghe vậy mắt lóe tia sáng, nghiêm túc nói:

- Tiêu Lãng, ta thấy ngươi nghỉ ngơi vài năm rồi đi bắt một thành trì đi? Đây là cho tương lai Thiên Châu phát triển. Ngươi đã nói Thiên Châu là tiểu vực diện, xung quanh có rất nhiều đại vực diện, còn có rất nhiều hải tặc. Nếu lỡ như cường địch tấn công mà ngươi không có mặt thì...

Tiêu Lãng đắn đo một phen, cảm thấy đúng là có lý. Nói sao thì phải bồi dưỡng một đám võ giả Thiên Châu, bây giờ trừ thực lực của Tiêu Lãng và Độc Long ra còn lại không đáng nhắc tới. Không nói gì khác, cho dù là một đám hải tặc hỗn độn đến đã đủ càn quét Thiên Châu. Tiêu Lãng không thể luôn luôn ở Thiên Châu được.

Một vực diện phải có cường giả liên tục đi Thần Vực phiêu bạt, rèn luyện mới sinh ra cường giả tiếp nối. Bây giờ Thiên Châu an nhàn như vậy, không có chiến đấu làm sao có thể sinh ra cường giả thật sự?

Tiêu Lãng trầm ngâm rất lâu sau gật đầu, nói:

- Gần đây ta sẽ tu luyện một thời gian, chờ ta cảm ngộ Mạch Lạc Đồ thì thực lực sẽ tăng lên, khi đó ta đi Thần Vực tấn công một sơn lĩnh, một thành trì không đủ. Có một sơn lĩnh làm hậu thuẫn là không ai dám đụng vào Thiên Châu.

Trà Mộc gật gù, khẽ thở dài:

- Ta không hiểu mấy chuyện này, thực lực cũng kém, chỉ có thể trông nhà giúp ngươi. Cụ thể thì phải xem ngươi. Mấy năm nay khổ cho ngươi, ở Thiên Châu chúng ta dựa vào ngươi đi chinh chiến, giờ phút này đi Thần Vực cũng là dựa vào ngươi.chúng ta quá vô dụng.

Tiêu Lãng trừng Trà Mộc, nói:

- Nói kiểu gì vậy? Không có ngươi thì ai quản lý Thiên Châu tốt như vậy cho ta có thể yên tâm tu luyện? Nói đến thì lúc trước ta thật có ánh mắt, ha ha ha ha ha ha! Mới đầu ta cho ngươi quản lý thì nhiều người không phục, nay chứng minh tiểu tử nhà ngươi có năng lực siêu quần, quản lý Thiên Châu to lớn không xuất hiện một chút sai sót.

Trà Mộc trợn trắng mắt nói:

- Không có ngươi mạnh mẽ trấn áp thì dù ta có là thần tiên cũng không trông nom được. Có ngươi tọa trấn, dù là Đông Phương gia gia, Nghịch gia gia cũng có thể quản lý ngăn nắp.

Tiêu Lãng không nói nhiều, nhưng nhắc đến Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu là hắn lại nhớ đến Tiêu Bất Hoặc. Đông Phương Bạch, Nghịch Thủy Lưu quay về Thần Hồn đại lục dưỡng lão, lần này không lại đây.

Lòng Tiêu Lãng máy động, hỏi:

- Phải rồi, bây giờ Tiêu gia phát triển như thế nào? Có làm bậy không?

Trà Mộc cười, thầm nhủ tuy Tiêu Lãng đã thoát ly Tiêu gia nhưng nói sao thì trong người chảy dòng máu Tiêu gia, hắn vẫn rất quan tâm.

Trà Mộc bưng trà lên nói:

- Bây giờ tu luyện học ngoan, không dám quậy nữa. Đám nhị thế tổ Tiêu gia bị ngươi đuổi về Thần Hồn đại lục, ta cho bọn họ một thành trì trong Lãnh Đế phủ, giờ xem như cũng ăn nên làm ra, nghe nói xuất hiện một thiên tài, mới mười lăm tuổi đã đến Chư Vương cảnh. Thực lực của Tiêu Thanh Long đã đến Nhân Hoàng cảnh.

- A?

Lòng Tiêu Lãng máy động, nghĩ đến Thần Hồn đại lục, Thiên Tầm.

Tiêu Lãng bỗng cười nói:

- Đi, chúng ta trở về Thần Hồn đại lục nhìn xem, ta muốn nhìn tiểu tử Thiên Tầm có làm bậy không. Nếu Thiên Tầm dám quậy Thần Hồn đại lục thì ta lột da hắn.

- Ha ha ha ha ha ha! Đi, đã nhiều năm ta không trở về.

Nếu Tiêu Lãng nổi hứng thì Trà Mộc sẽ không từ chối, liền kêu thêm Mộc Tiểu Đao, Tiêu Lãng dẫn hai người nhanh như chớp xé gió bay đi.

Bây giờ thực lực của Tiêu Lãng rất cường đại, không cần dùng truyền tống trận. Thiên Châu khá lớn với Tiêu Lãng trước kia bây giờ thì nó rất nhỏ, vận chuyển Bàn Nhược chưởng một cái là dễ dàng san bằng mấy phủ vực.

Chỉ một canh giờ sau ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao đã đến Thần Hồn Hải. Nhìn Thần Hồn Hải mênh mông vô bờ, Tiêu Lãng nhớ đến trước kia bị người gia tộc Hắc Lân truy sát, rất là thổn thức.

Giây lát sau Thần Hồn đại lục đã trong tâm mắt, Tiêu Lãng thu hơi thở, khiến Mộc Tiểu Đao cũng thu hơi thở lại. Ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao dùng dịch dung đan chuẩn bị ngầm điều tra, để xem Thiên Tầm làm vua Thần Hồn đại lục có coi mạng người như cỏ rác, vô pháp vô thiên không?

Ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao từ phương bắc âm thầm tiến vào Thần Hồn đại lục. Thực lực như Tiêu Lãng làm sao đám hộ vệ tuần tra dò ra được? Ba người Tiêu Lãng, Trà Mộc, Mộc Tiểu Đao điệu thấp tiến vào cửa thành bắc, giao nộp chút huyễn thạch.

- Má ơi...

Tiêu Lãng đi vào trong hoàng thành, đập vào mắt là một pho tượng to lớn cao mấy trăm thwóc, rất sống động, giống Tiêu Lãng tám phần, mặt trên viết chữ: Tiêu Lãng Đại Đế.

Có nhiều người đang lạy pho tuợng.

Tiêu Lãng muốn ói máu, hắn còn chưa chết mà đã được tạc tượng? Quả nhiên cái tên Thiên Tầm không đáng tin.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio