Chớp mắt ba ngày qua đi, Thiên Tầm, đám Hồng Y Vệ ngày nào cũng đi ra ngoài, đêm đêm mau vui. Tiêu Lãng tu luyện Huyền khí trong phủ tướng quân, tập trung tinh thần nghỉ ngơi ba ngày, đã tiêu trừ phần lớn lệ khí trong người. Sáng sớm tinh mơ, Long Nha Phỉ Nhi đứng dậy, mặc nhuyễn giáp đỏ rực, eo nhỏ giắt Huyền khí đỏ rực, lưng khoác áo choangf đỏ. Uy phong lẫm lẫm, anh khí bức người, càng hấp dẫn ánh mắt nam nhân, đúng là đồng phục hấp dẫn.
Hồng Y Vệ chờ xuất phát, lưng cõng đồ vật để đặt cơ quan cạm bẫy mà Long Nha Phỉ Nhi sớm sai người chuẩn bị sẵn sàng, vẻ mặt hưng phấn, kích động.
Long Nha Phỉ Nhi quát to:
- Toàn quân nghe lệnh, đi Mê Huyễn sâm lâm! Hồng Y Vệ có khuếch trương được không, danh dương thiên hạ hay không phải xem trận chiến này!
Long Nha Phỉ Nhi khống chế chiến mã dẫn đầu chạy ra ngoài, ai biết đằng trước xuất hiện một bóng người, toàn thân mặc chiến giáp lửa đỏ, khí thế cực kỳ cường đại.
Người kia cung kính khom người trước Long Nha Phỉ Nhi, nói:
- Đại tiểu thư, tướng quân có lệnh, nếu đại tiểu thư muốn đi Mê Huyễn sâm lâm thì thuộc hạ phải theo cùng!
Chiến Vương cảnh!
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng con ngươi co rút, biết Ám vệ núp sau Long Nha Phỉ Nhi rốt cuộc ra mặt. Nhưng Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược có một đứa con gái duy nhất vậy mà không ngăn cản nàng đi mạo hiểm? Long Nha Phỉ Nhi sắp mười tám tuổi mà mới có thực lực Chiến Sư cảnh cao giai, hiển nhiên đời này không có thành tựu tu võ lớn lao, chỉ có thể làm bình hoa. Vậy Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược để Long Nha Phỉ Nhi đi chiến trận làm gì? Không lẽ thật sự muốn để Long Nha Phỉ Nhi làm nữ tướng quân?
Tiêu Lãng không nghĩ ra suy nghĩ thật sự của Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược, mắt liếc bốn phía. Quả nhiên trong một góc tối Tiêu Lãng dò ra có một cường giả khác phát ra hơi thở mỏng manh.
Hai bảo vệ cảnh giới Chiến Vương cảnh, an toàn của Long Nha tướng quân, Long Nha Nhược bảo đảm rồi, lần này đi Mê Huyễn sâm lâm Tiêu Lãng không cần lo cho nàng.
Hiển nhiên Long Nha Phỉ Nhi biết người này tồn tại, cũng biết nếu không để gã đi chung thì sẽ không được phép đi Mê Huyễn sâm lâm. Long Nha Phỉ Nhi gật đầu, chạy ra ngoài. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng, Hồng Y Vệ đi theo.
Mê Huyễn sâm lâm cách không xa, hơn một trăm người chạy nhanh, nghỉ ngơi nửa canh giờ, lúc mặt trời lặn đã đến quân doanh đại quân trú đóng bên ngoài Mê Huyễn sâm lâm.
Quân Thần Độc Cô Hành khiến mười vạn Trấn Bắc quân trú đóng tại đây, Thượng tướng quân Kinh Lệ đích thân tọa trấn. Tương tự, bên Mê Huyễn sâm lâm cũng có đại quân Huyết Vương triều tọa trấn. Hai đại quân sẽ không chiến đấu, chỉ khi có quân đội phe mình bại lui ra Mê Huyễn sâm lâm thì tiếp ứng, khống chế chiến trường trong vòng Mê Huyễn sâm lâm.
Đây là quy tắc cũng, hai bên luôn giữ phép tắc này, nhiều năm chưa từng vượt rào. Nhưng trong Mê Huyễn sâm lâm không thích hợp đại quân chạy nhanh, muốn rối loạn cũng khó.
Long Nha Phỉ Nhi có hổ phù xuất chiến, trực tiếp dẫn Hồng Y Vệ vào quân doanh. Lúc vào quân doanh, Tiêu Lãng cảm giác những binh sĩ nhìn bọn họ như nhìn người chết, cho rằng lại là một đệ tử cao lương chuẩn bị đút đầu chịu chết.
Long Nha Phỉ Nhi quen biết mấy thiên tướng quân, khiến hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng dẫn đội quân đi vào quân doanh dàn xếp, nàng cùng mấy thiên tướng quân vào trong phòng đại doanh. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - ệnFULL.vn
Trong quân doanh có rất nhiều doanh trại trống, chắc là Vân Tử Sam, một đám tiểu thư kiều quý ở trong mấy doanh trại này.
Một đêm bình yên, Long Nha Phỉ Nhi đang ở bên đám Vân Tử Sam, cả đêm không đến nhìn họ một lần.
Sáng sớm ngày hôm sau Long Nha Phỉ Nhi chạy tới, định chỉnh quân xuất phát, bị Tiêu Lãng ngăn lại kéo sang một bên.
Tiêu Lãng cung kính nói:
- Thống lĩnh, thuật Trinh sát của đám người Phong Sát không được, không tra xét được chút gì về tình huống trong Mê Huyễn sâm lâm. Cái gọi là biết người biết ta bách chiến bách thắng, chúng ta trước hết tìm hiểu rõ tình hình cơ bản rồi tìm chỗ mai phục, dựa vào cơ quan cạm bẫy nhất chiến công thành!
Long Nha Phỉ Nhi ngẫm nghĩ, đồng ý gật đầu, nói:
- Ừm! Có lý, phế vật Phong Sát đó thứ gì cũng không biết. Yêu Tà, ngươi nói xem nên làm sao? Phái ai đi tra xét? Trừ hai ngươi ra, Hồng Y Vệ chúng ta không ai có thuật Trinh sát lợi hại.
Tiêu Lãng cười nói:
- Mạt tướng nguyện ý cùng Yêu Kê Thống lĩnh đi thăm dò, chỉ cần mười ngày, nửa tháng là sẽ có tin tức trở lại. Chúng ta có thể tìm chỗ mai phục, khi đã tìm hiểu rõ ràng sẽ trở về thỉnh Thống lĩnh dẫn đại quân xuất chiến!
- Vậy sao? Cũng tốt.
Long Nha Phỉ Nhi do dự, ánh mắt lo lắng nói:
- Thực lực của ngươi thấp như vậy, đi vào trong lỡ chết thì sao? Sau này ai hiến kế cho ta?
Long Nha Phỉ Nhi nói chuyện thẳng thắng, người bình thường nghe thấy sẽ phản cảm, nhưng Tiêu Lãng nghe ra sự quan tâm trong lời nói.
Tiêu Lãng cười nói:
- Xin Thống lĩnh yên tâm, Yêu Tà là thiếu tộc trưởng của A Lý Sơn tộc, không chỉ có bấy nhiêu bản lĩnh. Ta nói nhỏ cho Thống lĩnh nghe, ta có biết vu thuật, đủ tự bảo vệ mình!
Mắt Long Nha Phỉ Nhi sáng ngời, yên tâm nói:
- Được rồi, vậy thì hai vị Thống lĩnh vất vả. Bổn Thống lĩnh có công sẽ thưởng, chỉ cần hết lòng hết dạ, sau này sẽ được hưởng vinh hoa phú quý bất tận!
Tiêu Lãng nghe trán nổi gân xanh, tiểu nha đầu này thật sự cho rằng mình là đại tướng quân. Tiêu Lãng thầm mừng trong bụng, kêu Thiên Tầm, hai người nhanh chóng chạy vào trong Mê Huyễn sâm lâm.
Cho đến nay Tiêu Lãng không hề muốn cùng Long Nha Phỉ Nhi, Hồng Y Vệ vào Mê Huyễn sâm lâm. Mặc dù Hồng Y Vệ đã hiểu một vài thuật cơ quan cạm bẫy nhưng vẫn sẽ liên lụy hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Tuy có hai Chiến Vương cảnh ở nhưng chắc chắn họ sẽ không ra tay giúp đỡ, chỉ ở phút cuối cứu Long Nha Phỉ Nhi. Cho nên Tiêu Lãng thà đơn độc xuất chiến.
Cách quân doanh vạn thước, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng cảm giác trời xanh mặc chim bay, toàn thân nhẹ nhàng. Tiêu Lãng nhìn Mê Huyễn sâm lâm rộng lớn hơn Tây Dao sơn mạch gấp mấy lần, toàn thân sôi sục máu nóng, hú dài, sát khí tràn đầy.
Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Thiên tài tuyệt thế của Huyết tông, tiểu ca đến đây!
Mê Huyễn sâm lâm là Hắc Sam Lâm lớn nhất Bắc Cương, bên trong vốn có vô số Huyền thú. Nhưng thu săn không ngừng tổ chức, Huyền thú bị giết gần hết, đương nhiên không ai biết dưới lòng đất có bao nhiêu Huyền thú ẩn núp.
Có thể xác định một điều là dưới lòng đất có một, hai con Huyền thú cường đại. Bởi vì năm ngoái một đại quân bị một con Huyền thú giết hơn phân nửa.
Vốn hai vương triều có thể xuất động cường giả diệt sạch Huyền thú, nhưng hai bên không nhúc nhích, cố ý khiến những Huyền thú tạo cảm giác nguy hiểm cho quân tốt tướng sĩ đi vào chiến đấu.
Sự thật chứng minh chỉ trong nguy hiểm võ giả mới không ngừng tiến bộ, cảnh giới càng cao thì xác suất đột phá trong nguy hiểm càng lớn.
Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng vừa vào Mê Huyễn sâm lâm liền cảm giác nguy hiểm.
Khắp nơi rải rác xương Huyền thú, xương người, không khí có mùi máu thoang thoảng, mùi hôi. Chỗ này dường như không phải rừng rậm mà là một tòa phần mộ!
Đây là ấn tượng đầu tiên về Mê Huyễn sâm lâm của hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng. Thần kinh hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng căng thẳng đến cực hạn, tùy thời có khả ănng chết tại đây.
Máu trong người hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng sôi trào. Đặc biệt là Tiêu Lãng, đã lâu rồi hắn không hưởng thụ cảm giác nhảy múa trên mũi đao thế này.
Đi vào Mê Huyễn sâm lâm mười dặm, Tiêu Lãng đứng lại, cùng Thiên Tầm liếc nhau. Thiên Tầm ngầm hiểu, thân thể như u hồ bay ra ngoài dò xét.
Nhận được tín hiệu an toàn, Tiêu Lãng trầm giọng quát:
- Thảo đằng thần hồn màu tím, ra đi!
Một thảo đằng màu tím thô như đầu người hiện ra sau lưng Tiêu Lãng, vô thanh gào thét. Tuy thảo đằng thần hồn màu tím không có chút khí thế nhưng cho người cảm giác nghẹt thở.
Thảo đằng thần hồn màu tím dài gần năm trăm thước bay múa sau lưng Tiêu Lãng, khiến thân thể nhỏ bé biến cực kỳ quỷ mị. Thảo đằng thần hồn màu tím nhanh chóng chui xuống đất, Tiêu Lãng chạy nhanh tới trước, đuổi theo Thiên Tầm. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng như hai con huyết hổ lao vào trong rừng sâu Mê Huyễn sâm lâm.