Yêu Giả Vi Vương

chương 219: tạp chủng này có tội

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Có Trinh sát ẩn núp tại đây?

Tiêu Lãng giật nảy mình. Nếu Trinh sát nhìn thấy hơn tình cảnh thì rắc rối to, nếu Trinh sát kia là phe Chiến Vương triều thì càng phiền. Tuy Tiêu Lãng đã chuẩn bị rồi, vào Mê Huyễn sâm lâm dù có bị lộ thân phận cũng không sao, nhưng hắn không ngờ sẽ nhanh như vậy.

Tiêu Lãng bất đắc dĩ khẽ thở dài:

- Thôi, mặc kệ nó, nhờ vào may mắn vậy, khi nào bị lộ lại tính.

Tiêu Lãng nhảy tới trước, thu đầu và rìu chiến, chiến giáp của võ giả Huyết Man tử cường giả Chiến Vương cảnh không bị ăn mòn vào Tu Di Giới. Thứ này có thể đổi quân công, nếu đầu người là đại nhân vật bên Huyết Vương triều thì càng đáng giá.

- Chắc Trà Mộc đã thành công trốn trở về rồi? Đi! Nhân lúc thân phận chưa bị lộ tìm cơ hội giết một, hai hoàng tử!

Tiêu Lãng vung tay với Thiên Tầm, dù sao hắn đi vào đây chính là vì trả thù, nhân lúc thân phận chưa bị lộ đại sát một phen.

Thiên Tầm yên lặng theo sau Tiêu Lãng. Trải qua trận chiến này, Thiên Tầm không còn căng thẳng nữa. Với tốc độ của Thiên Tầm, thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng kiềm chế, cho dù bị Chiến Vương cảnh truy sát cũng sẽ không nguy hiểm bao nhiêu. Thiên Tầm biết rõ tính cách của Tiêu Lãng còn cứng đầu hơn cả con lừa, nói cái gì cũng vô dụng. Thiên Tầm chỉ có thể hết sức hỗ trợ Tiêu Lãng.

Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy một canh giờ, gặp một Trinh sát. Thiên Tầm tai thính mắt tinh, nhận ra là Trinh sát của Huyết Vương triều.

Thiên Tầm không nhúc nhích, khẽ quát với Tiêu Lãng:

- Có Trinh sát!

Thảo đằng thần hồn màu tím của Tiêu Lãng nhanh hơn tốc độ Thiên Tầm, lại giết người vô hình nên bây giờ phát hiện Trinh sát gã lười ra tay.

Tiêu Lãng đã sớm đứng lạnh, ánh mắt xuyên thấu lùm cây nhìn bên trái, quả nhiên thấy một Trinh sát Huyết Man tử lén lút nhìn lung tung, rón rén đi.

Tốc độ của Thiên Tầm, năng lực tiềm hành trong núi rừng của Tiêu Lãng hơn xa những Trinh sát bình thường, cho nên mỗi lần đầu là hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng phát hiện đối phương trước.

- Thảo đằng, đi!

Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím âm thầm chui xuống đất, không để thảo đằng hóa thành thực thể. Vì thực thể sẽ khiến mặt đất sinh ra chấn động nhỏ, khiến Trinh sát chú ý.

Đầu bên kia thảo đằng thần hồn màu tím đã tới dưới chân Trinh sát Huyết Man tử. Mắt Tiêu Lãng lóe sát khí, thảo đằng thần hồn màu tím lập tức chui ra quấn quanh người Trinh sát Huyết Man tử.

- Phải rồi!

Tiêu Lãng chợt nhớ đến một chuyện thú vị, động ý niệm. Thảo đằng thần hồn màu tím hóa thành thực thể tách bùn đất thành một con đường.

Tiếp theo, Tiêu Lãng khống chế thảo đằng thần hồn màu tím nhanh như chớp quấn eo Trinh sát Huyết Man tử, kéo gã xuống.

- A! A!

Thảo đằng thần hồn màu tím biến thành thực thể không có năng lực ăn mòn, nhưng lực lượng cường đại một hơi kéo Trinh sát Huyết Man tử xuống lòng đất. Trinh sát Huyết Man tử sợ hãi hét lên, bị kéo xuống sâu mấy chục thước, chỉ để lại cái lỗ đen nhánh thấy rợn người.

Tiêu Lãng động ý niệm, thảo đằng thần hồn màu tím hóa thành ảo ảnh cắn nuốt Trinh sát Huyết Man tử. Tiêu Lãng cực kỳ vừa lòng mỉm cười.

Lần này thảo đằng thần hồn màu tím tiến hóa có chút hữu dụng, ít nhất có thể hù người.

Thiên Tầm nhìn teo tim, gã vẫn biết thảo đằng thần hồn màu tím có thể xuất quỷ nhập thần, nếu không biết thì chắc sẽ đứng tim chết, cho rằng đây là Huyền thú quái dị gì.

Thiên Tầm chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi Tiêu Lãng:

- Yêu Tà, sao thứ này của ngươi có thể biến thành thực thể? Có thể kéo người xuống đất?

Tiêu Lãng nói:

- Ta cũng không biết, chắc nuốt con Thất giai Huyền thú, Độc Nhãn Huyết Tri Chu nên tiến hóa.

Thiên Tầm chợt nhớ ra cái gì, người run lên, cực kỳ kích động nói:

- Công... Yêu Tà, ngươi phát tài rồi, thứ này của ngươi sắp nghịch thiên!

Tiêu Lãng bị Thiên Tầm nói làm giật mình, chớp mắt hỏi:

- Sao lại nói vậy?

Thiên Tầm nuốt nước miếng nói:

- Nếu như ngươi đột nhiên tập kích, kéo một Chiến Vương cảnh xuống lòng đất vài trăm thước thì chẳng phải là ngộp chết hắn sao? Cho dù không ngộp chết thì có thể từ từ ăn mòn!

- Đúng vậy!

Tiêu Lãng vỗ trán, mừng rỡ, nghĩ kỹ lại biến sắc mặt.

Tiêu Lãng lắc đầu, nói:

- Không được, thảo đằng này thực thể hóa thì sợ là sẽ bị một đao chém đứt, nó không phải tơ nhện Thất giai Huyền thú, Độc Nhãn Huyết Tri Chu.

Tiêu Lãng động ý niệm, khống chế Thất giai Huyền thú, Độc Nhãn Huyết Tri Chu hóa thành thực thể, chui ra một khúc. Tiêu Lãng lấy ra một thanh Huyền khí từ Tu Di Giới, chém mạnh xuống. Quả nhiên Thất giai Huyền thú, Độc Nhãn Huyết Tri Chu bị chém một nửa, bản thân Tiêu Lãng khí huyết cuồn cuộn, thảo đằng bị thương làm hắn khó chịu.

Tiêu Lãng cười khổ nói:

- Không được, sau này cố gắng không biến thảo đằng thành thực thể, nếu không thì càng dễ bị thương.

Hưng phấn trong mắt Thiên Tầm nhanh chóng vụt tắt. Thảo đằng thần hồn màu tím không đủ cứng, nếu như là võ giả Chiến Vương cảnh thì một đao có thể chém đứt. Võ giả cấp thấp bị kéo vào lòng đất chẳng có ý nghĩa gì, dù sao thảo đằng thần hồn màu tím biến thành ảo ảnh có thể quét một đống.

Thiên Tầm cảm thán rằng:

- Ài, xem ra thứ này của ngươi có hóa thành thực thể cũng vô dụng, đáng tiếc...

Thiên Tầm đi đi tiếp thì khóe môi Tiêu Lãng cong lên lộ nụ cười đầy tà khí.

Tiêu Lãng cười gian nói:

- Hữu dụng, có thể hù người! Đi, chúng ta đi tìm tiểu ođội Huyết Vương triều, ta cho ngươi xem làm sao hù người! Ha ha ha ha ha ha! Vu thuật của A Lý Sơn tộc chúng ta sẽ danh dương Huyết Vương triều.

Thiên Tầm ngẫm nghĩ một lúc, lộ ra, cảm giác chơi vui, nhếch môi cười. Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng nhanh chóng chạy tới trước.

Hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng chạy nửa ngày đi gần trăm dặm, trên đường thanh lý bốn, năm Trinh sát phe địch, nuốt sáu ổ Sa Nghĩ và vô số Huyền thú, nhưng không phát hiện Huyền thú cường đại nào.

Khi trời tối, hai người Thiên Tầm, Tiêu Lãng may mắn tìm đến một tiểu quân đội Huyết Vương triều, chỉ có hơn hai mươi người, thực lực không cao, cao nhất chỉ có cảnh giới Chiến Suất cảnh. Trên người họ có vết máu, chắc là quân đội đi lạc sau đại chiến.

Thiên Tầm đã chạy ra ngoài dò xét từ xa. Tiêu Lãng nhận được tín hiệu an toàn, làm hành động cực kỳ quái dị.

Tiêu Lãng tháo mũ giáp xuống lộ ra đầu trọc yêu diễm, không ẩn nấp mà nghênh ngang đi ra ngoài.

- Người của Chiến Vương triều? Giết!

Hai mươi mấy Huyết Man tử thấy Tiêu Lãng, sau khi ngẩn ra thì vận chuyển Huyền khí, tay cầm Huyền khí, sát khí ngút trời chạy hướng hắn.

- A! A, Sơn thần vĩ đại, tạp chủng này có tội, xin hãy dùng vu thuật của ngươi đưa hắn về trời đi!

Tiêu Lãng đứng tại chỗ không nhúc nhích, biểu tình thành kính, lẩm bẩm như hóa thân thanhd vu thuật sự. Đọc xong Tiêu Lãng một tay chỉ vào người đứng trước nhất.

Vù vù vù vù vù!

Trời chập tối nên mọi người không phát hiện thảo đằng đột nhiên chui ra, kết quả là Huyết Man tử xông đằng trước nhất bị quấn hai chân, thân thể biến mất. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

- A... Sơn thần vĩ đại, tên này cũng là tạp chủng...

Vù vù vù vù vù!

Lại một người bị kéo xuống đất, tất cả Huyết Man tử mới giật mình tỉnh lại, sợ hãi mất hồn mất vía, đứng ngây như phỗng, rốt cuộc phát hiện dưới đất có hố đen.

- A...

Tay Tiêu Lãng chỉ vào người bên trái, Huyết Man tử đó đột nhiên biến mất, để lại tiếng hét thảm và hố đen không thấy đáy.

- A... Sơn thần, đây là súc sinh, xin ban cho hắn vĩnh sinh đi!

Giọng Tiêu Lãng như tiếng tử thần kêu gọi vang lên, từng bóng người đột nhiên biến mất. Chờ khi mọi người hoàn toàn tỉnh táo lại thì hú hét quái dị, chạy tứ tán, có một nửa đã bị Tiêu Lãng giết chết.

- Quỷ!

- Cứu mạng!

- Yêu quái!

Từng tiéng hét kinh khủng, tiếng thiếu tộc trưởng A Lý Sơn tộc cầu nguyện vang sâu trong Hắc Sam Lâm thật lâu không ngừng, làm người ta ớn lạnh.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio