Tiêu Lãng cũng không biết giá trị huyễn thạch. Tại hắn cho rằng nếu vào thành chỉ cần mười huyễn đá, như vậy ăn bữa cơm nhiều nhất cũng là một, hai huyễn thạch thôi? Cho dù công tử này ăn tốt, cùng lắm thì mấy trăm huyễn thạch một ngày thôi chứ?
Tiêu Lãng không nghĩ tới công tử này ăn một bữa cơm, số huyễn thạch đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Không phải ngàn, cũng không phải là ngàn! Mà là ba trăm vạn!
Thành chủ Thần Hồn Thành là người đứng đầu đại lục Thần Hồn, số huyễn thạch trên người nàng chỉ có hơn mấy vạn. Vị công tử này ăn một bữa cơm lại tốn những ba triệu huyễn thạch sao?
Tiêu Lãng cảm giác mình thật sự đã biến thành một kẻ nhà quê, trong người cầm hơn mười đồng tiền, tiến vào quán ăn cấp năm sao, gọi một bàn cá muối vây cá. Người phục vụ tự nói với mình một bàn ăn này cần mấy vạn đồng...
Nhìn những ánh mắt trào phúng từ bốn phía nhìn tới, nhìn ánh mắt cười mà như không cười của vị công tử kia, nhìn ánh mắt trêu tức của nữ tử xinh đẹp kia, nhìn vẻ mặt chế nhạo của người gầu, Tiêu Lãng cảm giác trên mặt nóng bừng, cảm giác giống như bị người ta đánh vào mặt vô số lần.
- Phi, địa phương quỷ quái này muốn sống thịt người sao?
Tiêu Lãng xuống đài không được, trong lòng cực kỳ lúng túng. Chỉ có điều trên mặt vẫn cứng rắn xem như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng hắn lại không biết nên nói tiếp thế nào.
- Khách quan, nếu như không cần nữa, ta đi xuống trước.
Người hầu bị dây dưa làm mất thời gian, giọng điệu lạnh lùng mở miệng. Hơn nữa từ cách xưng hô đại nhân đã biến thành khách quan. Hắn xoay người liền đi tiếp.
- Chờ một chút!
Trong lòng Tiêu Lãng cố kìm chế, cắn răng mở miệng nói lần nữa. Chờ tới khi người hầu kia xoay người lại. mắt hắn lóe lên, nói:
- Gần đây có chỗ nào bán bảo vật không. Ta muốn đi đổi chút huyễn đá. Lần này ra ngoài không mang theo đủ huyễn đá!
- Ha ha, đối diện thành bảo chính là thị trường giao dịch lớn nhất Long Kỳ đảo. Khách quan có thể đi tới đó đổi một vài huyễn thạch!
Người hầu kia hờ hững nói, ý tứ trong mắt cực kỳ rõ ràng. Dưới cái nhìn của tên người hầu này, Tiêu Lãng chính là loại vịt chết còn mạnh miệng. Với chút thực lực như hắn có thể có bảo vật gì? Chẳng qua là tìm bậc thang bước xuống mà thôi.
Tiêu Lãng lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Tiêu Lãng còn chưa đi ra khỏi cửa lớn, bên trong đại sảnh đã truyền đến những tiếng cười vang. Hiển nhiên có thể đoán được trò hay bên này đã khiến khách bên trong cười.
- Mẹ nó. Lần này thật mất mặt!
Tiêu Lãng vuốt mũi đi vào thành bảo cực lớn phía đối diện, trong lòng lại không cho là mình có thể có cơ hội tìm về phần mặt mũi này. Hắn thực sự không có bao nhiêu bảo vật. Trong Tu Di Giới của thành chủ Thần Hồn Thành và Già Khôn chỉ có một vài bí tịch chiến kỹ, binh khí chiến giáp gì. Quý nhất chắc hẳn chính là vũ khí giống như cái móc và chiến kỹ xem như rất trâu bò trong Tu Di Giới của Tề đại nhân. Chỉ có điều Tiêu Lãng không cho là những thứ này gộp lại có thể giá trị tới ba triệu huyễn thạch...
Thành bảo này lớn gấp mấy lần so với khách sạn kia. Tầng một cực kỳ rộng rãi. Bên trong cũng có rất nhiều cường giả với chủng tộc khác nhau. Tiêu Lãng tùy tiện quét qua đều có thể cảm ứng được vô số cường giả Chư Vương cảnh bên trong. Cường giả Nhân Hoàng Cảnh cũng có mấy tên. Trái lại võ giả Chúng Sinh cảnh ít đến mức mức đáng thương. Hắn có chút xấu hổ phát hiện dường như thực lực của mình là thấp nhất ở trong đại sảnh...
Bốn phía đều là cửa hàng, có bày vô số những thứ kỳ lạ. Tiêu Lãng giống như già Lưu tiến vào đại quan viên, hết sức hiếu kỳ quan sát mọi thứ chung quanh.
Cuối cùng hắn lựa chọn đi vào một gian hàng lớn nhất. Bởi vì hắn quan sát thấy có vô số cường giả đều lựa chọn đưa bảo vật trong tay cho cửa hàng này.
- Chào ngài, hoan nghênh đi tới Long Uyên các. Đại nhân, xin hỏi ngài có yêu cầu gì không? Ngài muốn mua một vài thứ, hay muốn bán ra một vài thứ?
Một nữ tử xinh đẹp tai nhọn tới đón, trên mặt lộ ra nụ cười chân thành, cũng không bởi vì Tiêu Lãng ăn mặc bình thường thực lực thấp mà xem thường. So với thái độ của người hầu bên khách sạn kia rõ ràng là tốt hơn vài lần.
- Ừm, ta cần bán ra một vài bảo vật!
Tiêu Lãng hờ hững nói. Nữ tử kia lập tức dẫn đi vào bên trong. Bên kia còn có một lão già đang chờ đợi. Thấy nữ tử này dẫn theo Tiêu Lãng đi tới, hắn không nói gì chỉ chỉ khách khí nhìn về phía Tiêu Lãng gật đầu. Nữ tử kia chỉ vào lão già nói:
- Mời đại nhân lấy bảo vật của ngài ra. Vị này là một trong những giám bảo sư của Long Uyên các chúng ta, sẽ cho ngài một giá cả hợp lý!
Tiêu Lãng do dự một chút, lấy ra một quyển chiến kỹ trong Tu Di Giới của Già Khôn đã. Lão già kia nhận lấy tùy ý quét qua, nói:
- Chiến kỹ Hoàng phẩm loại công kích, giá cả một huyễn thạch!
- Một huyễn thạch sao?
Tiêu Lãng cho rằng mình nghe lầm, mở trừng trừng hai mắt. Sau khi nhận được sự xác định của người kia, hắn mới xấu hổ thu hồi chiến kỹ. Trầm ngâm một lát, mới nghi ngờ hỏi:
- Hoàng phẩm là phẩm cấp thế nào? Bên này phân chia đẳng cấp chiến kỹ như thế nào?
Lão già và nữ tử kia có chút sững sờ. Chỉ có điều thật ra bọn họ không có biểu hiện quá mức bất ngờ. Lão già giải thích:
- Đẳng cấp Chiến kỹ và bảo vật thế giới này đều phân chia như vậy. Gồm có tứ phẩm Thiên Địa Huyền Hoàng. Thiên phẩm tốt nhất. Hoàng phẩm cuối cùng. Vậy chỗ của công tử không phải phân chia như vậy sao?
Tiêu Lãng mỉm cười cũng không giải thích, chỉ lấy ra một quyển chiến kỹ xem ra rất tốt trong Tu Di Giới của thành chủ Thần Hồn Thành.
Quyển chiến kỹ này dường như có chút đặc biệt. Lão già kia quan sát mấy lần rồi mới lên tiếng:
- Tuy rằng chiến kỹ này cũng là Hoàng phẩm, chỉ có điều có chút đặc biệt, lại bao gồm cả công kích linh hồn? Quyển này có thể lấy công tử với giá năm trăm huyễn thạch!
- Chiến kỹ cùng công kích linh hồn mới được năm trăm huyễn thạch sao...
Tiêu Lãng buồn bực. Xem ra chiến kỹ rất không đáng tiền. Con ngươi của hắn xoay chuyển một cái, lại lấy ra vũ khí móc bí kỳ lạ trong Tu Di Giới của Tề đại nhân, giao cho lão già.
Áh mắt lão già mắt sáng ngời. Trong tay lão liền phát ra một năng lượng màu trắng truyền vào trong vũ khí. Trong nháy mắt vũ khí này sáng lên, phát ra hào quang và khí thế đoạt hồn phách người khác, dọa Tiêu Lãng sửng sốt ngây người. Hắn không nghĩ tới vũ khí này lại trâu bò như thế?
Lão già rất thoả mãn gật đầu nói:
- Đây là binh khí Huyền phẩm, còn là loại thượng phẩm nhất, có thể tăng thêm một chút lực công kích. Vơi vũ khí này ta có thể cho công tử một trăm ngàn huyễn thạch!
- Một trăm ngàn...
Trong lòng Tiêu Lãng cả kinh. Đồ của Tề đại nhân quả nhiên không tồi. Chỉ có điều nghĩ tới một bữa cơm ở bên cạnh, công tử kia đã ăn hết ba trăm vạn hắn lại thở dài. Vũ khí này xem ra trâu bò cũng chỉ giá trị chút huyễn thạch như vậy...
Thu hồi vũ khí, Tiêu Lãng cũng không chuẩn bị bán ra. Hắn lấy huyễn đá cũng không có tác dụng gì. Mình nghiên cứu vũ khí này nói không chừng có thể tăng thêm chút thực lực. Hắn trầm ngâm một lát lại nói:
- Các ngươi này có... bán huyền thạch không?
Lão già có chút ngạo nghễ nói:
- Ha ha, huyền thạch tất nhiên có. Long Uyên các chúng ta tại Thiên Châu cũng là thương hội lớn có tiếng, cơ bản cái gì cũng bán. Cho dù là chiến kỹ Thiên Giai cũng có. Công tử muốn mua huyền thạch sao?
Mắt Tiêu Lãng nhất thời sáng lên, hỏi:
- Huyền thạch bán thế nào? Cũng là dùng huyễn thạch mua sao?
Đối với việc Tiêu Lãng đưa ra vấn đề ngu ngốc như vậy, lão già cũng không thấy có gì lạ. Thái độ rất tốt giải thích:
- Huyễn đá là tiền lưu hành ở thế giới này. Chỉ cần có huyễn thạch, cái gì cũng có thể mua được. Thật ra... Huyền thạch cũng là tiền lưu hành. Chỉ có điều huyền thạch khá là cao cấp. Một viên huyền thạch tương đương với một trăm trăm vạn huyễn thạch. Ừm... Ta chỉ tính huyền thạch Hoàng phẩm cấp thấp nhất!
- Mười vạn huyễn thạch?
Trên trán Tiêu Lãng hiện lên một vạch đen. Huyền thạch đáng giá như vậy sao? Vẫn là huyền thạc Hoàng thẩm cấp thấp nhất?
Con ngươi của hắn xoay chuyển vài vòng, tính toán bấm một phần ngón tay giơ ra, hỏi:
- Huyền thạch Hoàng phẩm có phải lớn như vậy không?
Thấy lão già gật đầu, Tiêu Lãng càng khiếp sợ hơn. Mình luyện hóa ba viên huyền thạch. Huyền thạch to bằng hạt gạo lại chính là huyền thạch Hoàng phẩm, vậy chính là bằng mười vạn huyễn thạch!
Một quyển chiến kỹ Hoàng phẩm là một huyễn thạch. Một vũ khí huyền phẩm rất uy mãnh, cũng chỉ mới một trăm ngàn huyễn thạch. Một hạt nhỏ huyền thạch nhất nhưng giá trị tới mười vạn huyễn thạch!
Tiêu Lãng tới Thiên Châu chính là vì thu huyền thạch. Hắn cho rằng ở đại lục Thần Hồn cũng có thể dễ dàng có được ba viên huyền thạch. Đến bên này khẳng định càng thu hoạch dễ dàng hơn chứ?
Tiêu Lãng không nghĩ tới, huyền thạch lại đắt như vậy. Tất cả gia sản của hắn cho dù bán sạch, cũng chưa tới mấy trăm ngàn huyễn thạch. Nếu muốn mua một viên huyền thạch, quả thực là nói mơ giữa ban ngày.
Mà hắn tu luyện chiến kỹ Thiên Ma dường như... Cần gấp mười lần huyền thạch?
Tiêu Lãng ngẫm lại, đầu cũng muốn lớn hơn. Không có huyền thạch, dựa vào chiến kỹ Thiên Ma mình phải tu luyện tới năm nào tháng nào mới có thể đột phá Chư Vương cảnh?